Ngạo Kiều Nữ Thần Nghịch Tập Đi

Chương 142: Ngươi trải qua ta đồng ý sao?


Đọc truyện Ngạo Kiều Nữ Thần Nghịch Tập Đi – Chương 142: Ngươi trải qua ta đồng ý sao?

Edit: Ngọc Anh

————

Chương 144: Ngươi trải qua ta đồng ý sao?

Hồng Sơn ở thành phố A ngoại thành không xa phong cảnh khu, từ nội thành đi ra ngoài yêu cầu hơn hai giờ xe, Đường Tịch cùng Tiêu Sái anh em hai người chuẩn bị tốt ra cửa là 7 giờ, Tiêu Sái nhìn thoáng qua chính mình trên cổ tay Vacheron Constantin đồng hồ, nói, “Chúng ta đi mau một chút nói hẳn là 9 giờ rưỡi có thể tới, đến lúc đó khả năng sẽ trước thay quần áo chụp, 10 giờ chính thức bắt đầu quay chụp, Tiểu Nhu nhi, em không thành vấn đề đi?”

Đường Tịch đi theo ra cửa, cười, “Không thành vấn đề a, Đế Quốc tập đoàn ban đầu người phát ngôn nguyên bản là của em, chỉ là em đi thử chụp, hiệu quả cũng không tệ lắm.”

Tiêu Cảnh cùng Tiêu Sái thấy cô một chút đều không ngại ở bọn họ trước mặt nhắc tới chính mình quá khứ, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, đồng thời cũng trong lòng ấm áp, bởi vì cô nguyện ý cùng bọn họ nói lên cô quá khứ, vậy chứng tỏ cô kỳ thật trong lòng đã chân chính đem bọn họ trở thành tín nhiệm người thân.

Tiêu Cảnh hỏi, “Đế quốc tập đoàn cho em bao nhiêu tiền phí phát ngôn?”

Đường Tịch giảo hoạt cười, nhìn Tiêu Cảnh liếc mắt một cái, “Đế quốc tập đoàn đều là của em, còn cần phí phát ngôn sao?”


“Em gái, em đây là ở cùng anh khoe giàu sao?” Anh em ba người đi tới xe, Tiêu Cảnh một bên cùng Đường Tịch nói giỡn một bên mở cửa xe cho cô.

Đường Tịch cười hướng Tiêu Cảnh chớp chớp mắt, “Anh đừng thương tâm, em hiện giờ so các anh còn nghèo a.”

Tiêu Sái cười ha ha, nói hôm nay chụp xong quảng cáo liền có tiền, Đường Tịch ngồi sau xe, Tiêu Cảnh đi lái xe, Tiêu Sái mở ra phó lái cửa xe đi vào ngồi trên, Tiêu Cảnh khởi động ô tô đang muốn lái xe, sau cửa xe đã bị mở ra, Tiêu Cảnh quay đầu lại, nhìn thấy đã ngồi vào trong xe mặt người, kinh ngạc trừng lớn đôi mắt, kinh ngạc hỏi, “ Cậu chừng nào thì tới? Không đúng, sao cậu lại tới đây?”

Đường Tịch cũng phi thường kinh ngạc nhìn người đang ở bên cạnh là Kiều Lương, kinh hô, “Anh chừng nào thì tới đây?”

Kiều Lương ngồi xong, nhìn Tiêu Cảnh liếc mắt một cái, kêu hắn lái xe, gật đầu cùng Tiêu Sái thăm hỏi, lại nhìn Đường Tịch, “Em không phải kêu anh cùng em đi Hồng Sơn xem em chụp quảng cáo sao??”

Ánh mắt hơi hoang mang có một chút do dự, nhưng là nhìn ra được tới tâm tình của hắn hôm nay vẫn là rất không tồi, “Đã quên?”

Đường Tịch bị hắn ánh mắt nhìn sửng sốt, lắc đầu, “Không có, em cho rằng anh muốn tự mình ngồi xe qua đi đâu, hơn nữa… Hơn nữa anh cùng bọn em đi qua, rất không thích hợp đi?”

Tiêu Cảnh một bên lái xe một bên gật đầu, “Đúng vậy!” Quả thực quá không thích hợp, anh đường đường là Kiều thị quốc tế tổng tài, trong nước là nhân vật phong vân vang dội, cư nhiên cùng một tiểu nha đầu đi chụp quảng cáo, này nếu là truyền ra đi, anh lãnh đạm hình tượng không phải liền hủy sao?

Kiều Lương dùng một ánh mắt làm Tiêu Cảnh không có đem câu nói kế tiếp nói ra, hắn dựa ở phía sau tòa lưng ghế, xoa xoa ấn đường, thanh âm có điểm khàn khàn, “Tối hôm qua tăng ca đến 3 giờ rưỡi, sau lại mất ngủ, hôm nay không tốt thích hợp lái xe.”

Tiêu Cảnh trừng lớn đôi mắt, trong lòng điên cuồng phun trào, kia Cố Vân rất vui lòng cho cậu lái xe a!

Còn có vô số thủ hạ đang chờ mệnh lệnh cũng sẽ phi thường vui vẻ lái xe mang cậu đi! Còn có thể lái xe đưa cậu đi lúc sáng sớm luôn! Cậu kỳ thật có thể ngủ nhiều một chút rồi kêu họ đưa trở về! Hoặc là, ngủ đến 10 giờ tỉnh lại, kêu máy bay trực thăng của mình đưa cậu đi qua cũng có thể đó!

Chính là Đường Tịch lại không giống như vậy, lúc Kiều Lương nói đến chính mình mất ngủ thời điểm, cô lập tức liền mềm lòng thêm đau lòng, mày cũng không tự giác nhíu lại, lo lắng nhìn về phía Kiều Lương, thấp giọng hỏi nói, “Vậy anh chưa ăn bữa sáng sao? Vậy anh còn tới làm cái gì, trở về ngủ đi.”

Tiêu Cảnh cùng Tiêu Sái liên tiếp gật đầu, Tiêu Sái nói, “Đúng vậy Kiều Lương, cậu tối hôm qua không có ngủ được, hôm nay có thể hoàn toàn không cần theo tới, Tiểu Nhu nhi có chúng ta anh em hai người bảo vệ, chẳng lẽ cậu sợ hãi em ấy có hại không được sao?”

Kiều Lương bị Đường Tịch quan tâm, tự động xem nhẹ hai người nói trung lời nói, thân mật xoa xoa Đường Tịch đầu tóc, trầm thấp thanh âm nói, “Nằm ở trên giường cũng ngủ không được, không bằng tới xem em chụp quảng cáo.”


Đường Tịch biết Kiều Lương hiện giờ vẫn là bị ám ảnh bởi cái chết của chính mình, thậm chí là nhắm mắt lại đều là cảnh tượng cái chết của cô hoặc là hình ảnh vớt xác lên, muốn chữa khỏi hắn tâm bệnh, chỉ có thời gian cùng cô làm bạn.

Nghĩ như vậy, Đường Tịch duỗi tay bắt lấy hắn tay thấp giọng nói, “Dựa vào vai em ngủ một giấc đi.”

Tiêu Sái cùng Tiêu Cảnh lộ ra biểu tình đau đớn, em gái a! Em thế nào liền khiến cho âm mưu của hắn thực hiện dễ dàng được như vậy? Hắn rõ ràng chính là muốn được em đồng tình a! Chẳng lẽ em một chút đều nhìn không ra tới sao? Anh em hai người đồng thời đau lòng, nhưng là chính là không dám nói cái gì, chỉ có thể yên lặng mà ở phía trước ghen ghét…

Kiều Lương khóe miệng hơi hơi một cong, vẫn chưa dựa đến Đường Tịch trên vai nghỉ ngơi, mà là nhẹ giọng hỏi, “Buổi sáng không ăn bữa sáng, mang đồ ăn sao?”

Đường Tịch mày nhíu lại, bắt lấy túi mình lục bên trong kiếm đồ ăn, lấy ra hai cái thật ra chính mình tính toán ở trên đường ăn bánh mì cùng một hộp sữa bò cho hắn mở ra, một bên nói, “Anh dạ dày vốn dĩ liền không tốt, sao không ăn một chút gì mới đến?”

Kiều Lương tiếp nhận Đường Tịch mở ra bánh mì cắn một cái, lại uống một ngụm sữa bò, mới nhìn cô nói, “Sợ mọi người đi rồi.”

Đường Tịch ánh mắt một sâu, đáy mắt tối đi, có lẽ Tiêu Cảnh cùng Tiêu Sái bọn họ không biết hắn có ý tứ gì, nhưng là cô biết, cô nhìn hắn, thanh âm khàn khàn nói, “Em sẽ không đi, A Lương, em thật sự sẽ không đi, mặc kệ anh chừng nào tìm em, em đều sẽ ở lại, biết không?”

Một hồi sau, Kiều Lương nhìn cô, hơi hơi mỉm cười, “ Anh biết.”

Nhìn thấy được em bây giờ, anh đã biết, em là thật sự sẽ không đi nha!


Phía trước hai người độc thân cẩu cảm giác chính mình đã chịu một vạn điểm bạo kích, Tiêu Cảnh nghiến răng nghiến lợi nhìn Kiều Lương, “ Tớ nhớ rõ cậu lúc trước mất ngủ chứng không có như vậy nghiêm trọng, muốn hay không tìm cái bác sĩ tâm lý xem một chút?”

Kiều Lương từ từ ngước mắt nhìn Tiêu Cảnh liếc mắt một cái, thanh âm bình tĩnh, ngữ khí lại là lạnh lẽo, “ Cậu cho rằng tôi là bệnh tâm thần?”

Tiêu Cảnh nhíu mày, “ Cậu biết mình không phải cái kia ý tứ, hiện tại rất nhiều bác sĩ tâm lý có thể chữa khỏi chứng mất ngủ, cậu có thể đi thử xem, cậu ngủ không được cũng có khả năng…”

Cảm giác được Kiều Lương quanh thân không khí ở dần dần ngưng kết, Đường Tịch chạy nhanh đánh gãy cuộc đối thoại hai người, nói, “Kiều Lương không cần xem bác sĩ tâm lý, anh ấy bởi vì lo cho em nên ngủ không yên, buổi chiều em ở cùng anh ấy, nên đã ngủ một giấc rồi.”

“Cái gì!” Tiêu Sái thất thanh nói, “Em cùng Kiều Lương ngủ?”

Kiều Lương mặt không đổi sắc thong thả ung dung ăn bánh mì trong tay, ngước mắt nhìn Tiêu Sái liếc mắt một cái, “Có vấn đề?”

“Đương nhiên là có vấn đề rồi!” Tiêu Sái tức giận nói, “ Cậu ăn bánh mì, lại còn muốn em ấy ngủ cùng cậu? Vậy cậu nghĩ tôi đồng ý sao?”

Đường Tịch trên trán xẹt qua hắc tuyến, “Anh hai…” Kỳ thật loại chuyện này em đồng ý thì tốt rồi đó…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.