Ngạo Kiều Nữ Thần Nghịch Tập Đi

Chương 132: Tần Hân Dĩnh


Đọc truyện Ngạo Kiều Nữ Thần Nghịch Tập Đi – Chương 132: Tần Hân Dĩnh

Đường Tịch ở trong trường học hưởng thụ thời gian ấm áp mà hai người đã mang đến cho mình, bên ngoài trường học có một chiếc xe đậu bên đường, Tiêu Cấm Ninh dùng đôi tay đem tay lái niết gắt gao, hàm răng nghiến chặt. Vì cái gì? Vì cái gì mà các người đối xử với tôi như vậy! Các người không phải đã nói Tiêu Nhu trở về các người cũng sẽ đối tôi giống như con ruột sao! Không phải nói Tiêu Nhu đã trở lại, tôi vẫn là con gái Tiêu gia sao! Vì cái gì các người hiện tại muốn đối xử với tôi như vậy! Vì cái gì các người muốn che chở Tiêu Nhu như vậy, dựa vào cái gì hả?

Tiêu Nhu! Tiêu Nhu! Mày vì muốn cái gì mà xuất hiện! Mày vì cái gì mà xuất hiện trước mặt tao! Mày vì cái gì mà cướp đi hết thảy những thứ thuộc về tao!

Tiêu Cấm Ninh nhìn những phóng viên vây quanh ở cửa trường học, bọn họ hiện tại liền chờ Tiêu Nhu ra tới, sau đó phỏng vấn cô ta, dùng lời nói của Tiêu Nhu viết thành bản thảo tới chửi bới cô!

Ban đầu cô vừa xuất hiện phóng viên liền sẽ nói lời hay, hiện giờ lại vì bôi đen cô mà cả ngày ngồi xổm canh giữ ở cửa trường, Tiêu Nhu rốt cuộc có cái gì tốt, 23 tuổi mới học lớp 10, mặt của Tiêu gia đều phải bị cô ta ném hết, vì sao người của Tiêu gia còn mắt mù muốn đem cô ta nhận trở về? Tiêu Cấm Ninh cô mới là con gái Tiêu gia, mới là kiêu ngạo của Tiêu gia, mới có thể mang vinh quang đến cho Tiêu gia, bọn họ vì cái gì đều không rõ ràng…

Tiêu Nhu… Tiêu Nhu! Tao sẽ không bỏ qua cho mày! Tao sẽ không bỏ qua cho mày!

Khởi động xe Tiêu Cấm Ninh nhấn ga lướt nhanh đi, phóng viên canh giữ ở cửa trường học cảm giác được một trận gió thổi qua, chỉ nhìn thấy một chiếc xe đi xa, thời điểm cầm cameras muốn chụp ảnh xe đã không thấy bóng dáng.

Một nữ phóng viên nhìn ấn ký trên đường cái mà lốp xe để lại lẩm bẩm nói, “ Tôi vừa rồi hình như… Thấy được Tiêu Cấm Ninh…”

Phóng viên ở bên cạnh lập tức bắt đầu thảo luận lên, “Tiêu Cấm Ninh?”

“ Cô không có nhìn lầm sao?”

“Không có nhìn lầm!”


“Mau mau mau, mau chụp ảnh, viết bản thảo, thiên kim giả Tiêu Cấm Ninh đậu xe ở cửa trường học thiên kim thật Tiêu Nhu, ở trường học phóng xe mà đi.”

“ Cô ta khẳng định là nghĩ đến tìm Tiêu Nhu uy hiếp Tiêu Nhu, nhưng là nhìn thấy chúng ta ở cửa trường học chờ, cho nên phóng xe mà đi, chạy nhanh đem lốp xe chụp được tới.”

“Đúng rồi đúng rồi, ở xung quanh trường học không phải có video giám sát sao, báo với giám sát viên liền nói nơi này có chiếc xe gây chuyện bỏ trốn!”

Các phóng viên vì bắt lấy nhược điểm của Tiêu Cấm Ninh mà không từ bất cứ thủ đoạn nào.

Rất nhanh có cảnh sát cùng cảnh sát giao thông tới rồi, phóng viên một chút nảy lên đi, “Cảnh sát tiên sinh, xin hỏi ngài điều tra video giám sát sao?”

“Cảnh sát tiên sinh xin hỏi ngài điều tra ra video giám sát xác nhận thân phận người gây chuyện sao?”

“Cảnh sát tiên sinh, xin hỏi người bị đâm là học sinh sao?”

“Cảnh sát tiên sinh…”

Cảnh sát nhíu mày, sắc mặt không tốt, “Trong các người ai báo nguy?”

Cảnh sát hết lời, bọn họ nhận được điện thoại liền đi điều tra video giám sát, chính là video giám sát bên trong chỉ có cảnh tượng một nữ tài xế lái xe phóng đi, cũng không có cái sự kiện gọi là gây chuyện bỏ trốn, nơi này lại có nhiều phóng viên như vậy, khẳng định là một phóng viên trong này báo!

“Không có nha, chúng tôi cũng là nghe được tin tức lúc sau tới rồi, tưởng phỏng vấn một chút về vấn đề xã hội thôi!” Một nữ phóng viên lớn tiếng nói.

Mặt khác phóng viên khác cũng đi theo phụ họa.

Mắt cảnh sát trợn trắng, đám phóng viên này thật là trợn tròn mắt nói dối, bọn họ đã sớm ở video giám sát thấy được đám bọn họ đã sớm ở chỗ này chờ… Hơn nữa phóng viên giải trí mấy người nói mấy người phỏng vấn về vấn đề xã hội? Sẽ có người tin tưởng sao!

“ Giải tán hết đi, trường học là nơi dạy học, đây không phải là nơi thu thập tin tức, không cần ở chỗ này quấy rầy bọn học sinh đi học, các người muốn phỏng vấn cái tin tức gì, đi sân bay, đi phim trường, đừng đứng ở cửa trường học!”

Chúng phóng viên: “……” Chú cảnh sát à chú hiểu được rất nhiều đó!

Một phóng viên chưa từ bỏ ý định hỏi, “Cảnh sát tiên sinh, mời ngài trả lời chúng tôi một chút về vấn đề lúc nãy, thật sự có người ở chỗ này gây chuyện bỏ trốn sao? Người bị thương là học sinh sao?”


“Không đúng không đúng! Không có người gây chuyện, chỉ có người lái xe trái pháp luật, các người đều trở về nghỉ ngơi đi.” Sắc mặt cảnh sát bắt đầu không tốt.

Phóng viên giải tán, lúc sau cảnh sát giao thông trực tiếp gọi điện thoại cho Tiêu Cấm Ninh …

Tập đoàn Kiều thị Quốc tế muốn thiết kế trang phục.

Tần Hân Dĩnh là một vị thiết kế trang phục, rất là được người thời thượng quốc tế yêu thích, cho nên Kiều thị quốc tế thiết kế bộ trang phục, tổng giám liền muốn mời Tần Hân Dĩnh trở thành nhà thiết kế của Kiều thị Quốc tế. Tần Hân Dĩnh lúc trước vẫn luôn có băn khoăn không có đáp ứng, nhưng là cô biết, nếu chính mình lại không vào tập đoàn Kiều thị quốc tế kia về sau liền không có cơ hội, cho nên cô cần phải vào Kiều thị quốc tế bộ phận thiết kế trang phục, chỉ có ở trong Kiều thị quốc tế, cô mới có thể càng tới gần Kiều Lương.

Bởi vì là đặc biệt mời thiết kế sư, cô trừ bỏ không thể quản lý bộ phận thiết kế ở ngoài Kiều thị quốc tế, đãi ngộ cùng thủ tịch thiết kế sư là như nhau, cô có văn phòng độc lập, còn có một đơn độc trợ lý thiết kế.

Lúc này Tần Hân Dĩnh an vị ở văn phòng chính mình trông được tin tức từ máy tính, mày nhíu lại, người phụ nữ ngày hôm qua quá đẹp, đẹp đến mức làm cô sinh ra một loại cảm giác sợ hãi, loại cảm giác này tựa như thời điểm lúc trước Kiều Lương cùng Đường Tịch ở bên nhau, phảng phất cô liền phải mất đi Kiều Lương…

Người phụ nữ kia rốt cuộc là ai…

Tiêu Nhu…

Đúng rồi, ngày hôm qua Tiểu Ngũ kêu người phụ nữ kia là Tiêu Nhu, cô ta là Tiêu Nhu!

Hai ngày này cô thường xuyên nhìn thấy tin tức của Tiêu Cấm Ninh bị gièm pha, giống như liền cùng Tiêu Nhu có một chút quan hệ…

Tần Hân Dĩnh ngồi thẳng dậy ở trên màn hình máy tính đánh vào hai cái tên Tiêu Nhu cùng Tiêu Cấm Ninh, tiếp theo thật giả thiên kim tin tức liên tiếp liên tiếp ra tới.


Mười lăm phút lúc sau, Tần Hân Dĩnh trong mắt hiện lên một tia ý cười, khóe miệng lạnh lùng gợi lên, cô lấy di động goi một cuộc điện thoại, “Đem số điện thoại Tiêu Cấm Ninh tìm cho tôi.”

Tiêu Cấm Ninh mang theo khẩu trang cùng mũ lưỡi trai ngồi ở tầng cao nhất bên trong quán cà phê Paris mùa xuân, nhìn người đối diện khuôn mặt tinh xảo, mặt mỉm cười nhíu nhíu mày, “ Tôi không quen biết cô, cô tìm tôi làm cái gì?”

Khóe miệng Tần Hân Dĩnh ngoéo một cái, “Tiêu… Nga, không, Diêu Cấm Ninh cô không quen biết tôi, không đại biểu tôi không quen biết cô.”

Tiêu Cấm Ninh bởi vì Tần Hân Dĩnh đổi giọng gọi chính mình Diêu Cấm Ninh trong mắt hiện lên một tia hung ác nham hiểm, cười lạnh nói, “Nhận thức tôi người nhiều!”

Tần Hân Dĩnh chậm rì rì uống một ngụm cà phê, cười như không cười nói, “Nhưng là bọn họ cũng không sẽ trợ giúp Diêu Cấm Ninh cô a.”

Tiêu Cấm Ninh mày nhíu lại, đôi mắt nhíu lại, “ Cô có ý gì?”

Tần Hân Dĩnh cười cười, buông ly cà phê cầm trong tay, ngước mắt nhìn Tiêu Cấm Ninh nói, “Tiêu Cấm Ninh, cô rất chán ghét Tiêu Nhu đi? Ước gì cô ta chết đi? Tôi có thể giúp cô?”

“ Cô muốn làm cái gì?”

Tần Hân Dĩnh cười cười nói, “ Tôi không muốn làm cái gì cả, chỉ là nhìn đến Diêu Cấm Ninh cô hiện giờ đáng thương như vậy, tôi muốn cứu cô thôi!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.