Đọc truyện Ngạo Kiều Nữ Thần Nghịch Tập Đi – Chương 100: Hoài nghi
Kiều Lương nói ra mấy câu này khiến tim Đường Tịch đau rút từng cơn,cô nhớ hắn nhất định đã đến xem email cô gửi cho hội đồng quản trị,nói rằng bản thân hiện tại đang ở nước ngoài du lịch cho nên tạm thời sẽ không trở về nước,cô khẳng định hắn đã xác định vị trí IP của mình,cho nên mới tới thành phố Trường Than tìm. Cô gật đầu:” Được, hai ngày nữa chúng ta liền về nước,bây giờ hãy về ăn tối đi!Đã bao lâu rồi anh chưa ăn cơm rồi?” Hắn nguyên bản là rất gầy,cằm cũng rất nhọn,căn bản chẳng có chút thịt nào,nhìn qua khiến người khác thật đau lòng. Kiều Lương thấy cô đáp ứng,tròng mắt thâm thúy phát ra ánh sáng,hắn dắt cô hướng về phía biệt thự:” Được, chúng ta trở về ăn bữa ăn tối.” Về nhà, Kiều Lương để cho Đường Tịch ngồi trên ghế sa lon xem TV, hắn đi nấu cơm,bọn tiểu Ngũ và Tiểu Lục thấy Kiều Lương hướng về phía không khí nói:”Em bây giờ ở chỗ này xem TV,anh đi làm một bữa tiệc hải sản lớn.” Hai người lặng lẽ liếc nhau một cái, trong đầu nghĩ, ông chủ của bọn họ sẽ không phải là phát điên rồi đi? Kiều Lương quay đầu liền thấy hai người ngồi ở một xó trong phòng khách,trong tay Tiểu Lục vẫn còn ôm lấy Laptop, sắc mặt liền khắc trầm xuống, hắn lạnh lùng nói:”Hai người các cậu vẫn còn ở nơi này làm gì?Còn không đi ra ngoài làm việc!” Kiều Lương rất khó chịu suy nghĩ: thật là một phép lịch sự cũng không có.Không nhìn thấy tiểu Tịch của hắn đang ở đây sao? Tiểu Ngũ và Tiểu Lục cuống quít gật đầu,chui từ cửa sổ sát đất chạy thật nhanh ra ngoài, hai người đứng ở trong hoa viên mới nhìn đối phương nói:”Ông chủ của chúng ta giống như càng ngày càng không bình thường.” “Hôm nay ảo giác thật giống như nghiêm trọng hơn.” Tiểu Ngũ sắc mặt không tốt nói:”Mấy ngày hôm trước vẫn rất khỏe,chẳng qua là thỉnh thoảng trong nháy mắt sẽ có chút hoảng hốt,nhưng bây giờ thật giống như đã nhận định tiểu thư Đường Tịch đang ở ngay bên cạnh.” Tiểu Lục nói:”Ông chủ hai ngày nay đã không ăn gì rồi,nhất định là đói bụng lắm cho nên mới như vậy.” Đường Tịch là theo chân hai người đi ra ngoài,nghe được cuộc đối thoại của hai người, lại tiếp tục nhìn Kiều Lương một cái,hắn vẫn giống như là đang thấy cô ngồi ở trên ghế sa lon,một bên làm đồ ăn,một bên vẫn hướng mắt về chiếc ghế sa lon trống trơn mỉm cười. Đường Tịch lúc này mới chợt hiểu ra,thì ra thứ hắn thấy căn bản không phải cô,mà chính là ảo giác của hắn,mà vừa vặn lời cô nói,lại giống như in ảo giác của hắn. Nghĩ tới đây Đường Tịch liền khóc lóc thảm thiết,nếu như hắn cứ tiếp tục như vậy,một ngày nào đó sẽ đem chính mình hại chết! Cô nhất định phải trộn cơm cho hắn biết sự hiện hữu của mình! Cô vọt vào, muốn thu hút sự chú ý của Kiều Lương,nhưng là hắn căn bản lại không thấy được cô,mà hướng về phía sa lon nói:”Em chờ một chút,một nữa con tôm hùm lớn liền làm xong.” Đường Tịch muốn đoạt lấy dụng cụ trong tay hắn,nhưng không biết tại sao chính mình lại không có cách nào lấy được dụng cụ hắn đang cầm,cô suy ngĩ,đưa tay đánh đổ số ly trên bàn,nhưng bất kể có cố gắng thế nào cũng chẳng thể đụng được. Tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp,cô căn bản là không thể làm được,vì vậy nhất định phải trở lại bên trong thân thể của Tiêu Nhu mới có thể một lần nữa cùng hắn bắt liên lạc… Nhưng là chính mình phải thế nào mới có thể trở về thân thể kia được đây? Đường Tịch nhắm mắt lại muốn trở về,nhưng bất kể là ý chí của cô có mạnh bao nhiêu,mở mắt ra vẫn thấy Kiều Lương đứng nơi đó làm cơm cho mình ăn,mới biết rằng bản thân không thể quay về. Thành phố A,bệnh viện Lâm An,Tiêu Sái cùng Tiêu Cảnh càng ngày càng phiền não,Tiêu Dao đã tỉnh,hỏi thăm tình huống của Tiêu Nhu,mà Tiêu Nhu bên này vẫn không có một dấu hiệu nào cho thấy sắp tỉnh lại,hơn nữa cũng sắp không dối gạt được những người trong nhà,bọn họ đã xin trường học cho Tiêu Nhu nghỉ bệnh,nhưng hợp đồng quảng cáo mà Tiêu Nhu cùng Hạ Hoàn Ninh đã kí thứ bảy liền khai mạc,bọn họ cũng không biết phải giải hích thế nào cho Hạ Hoàn Ninh….. Ba anh em nhà Tiêu gia từ trước đến nay vốn không hút thuốc lá,nhưng bây giờ trên hành lang,Tiêu Cảnh cùng Tiêu Sái mỗi người đều ngậm một điếu thuốc,sắc mặt không hề tốt,Tiêu Cảnh hít một hơi thật dài, trầm giọng nói:”Sáng sớm hôm nay lúc trở về mẹ cùng ba lại hỏi em,chắc sắp không thể dối gạt được nữa rồi,hơn nữa lúc ở cửa lại gặp phải bác gái.” Tiêu Sái gấp gáp nhíu chân mày,hít một hơi thuốc thật sâu, khói phun ra:”Anh cả ở nơi đó cũng sắp không thể dối gạt được nữa,tối hôm qua liền một mực hỏi anh có phải Tiêu Nhu đã xảy ra chuyện gì hay không.” Y tá đi tới nhắc nhở ở đây không thể hút thuốc,hai anh em liền đem thuốc lá ném vào trong thùng rác,ngay vào lúc này cửa một căn phòng bệnh cửa bị đẩy ra,Tiêu Dao trọng thương đi ra thâm trầm nhìn hai anh em,giọng lạnh như băng hỏi:”Tiểu Nhu đang ở gian phòng bệnh nào?” Tiêu Sái cùng Tiêu Cảnh trố mắt nhìn nhau,Tiêu Sái vội vàng chạy tới đỡ Tiêu Dao, gào khóc kêu to:”Anh,anh đang nói cái gì vậy?Tiểu Nhu mấy ngày nay đều đi học,không có thời gian sang đây thăm anh đấy,…Nếu anh muốn gặp em ấy thì tự mình gọi điện thoại đi.” Tiêu Cảnh cũng gật đầu nói:”Đúng vậy,anh,nhưng bất quá anh vẫn chưa thể xuống giường,chúng ta đi về phòng nằm trước có được hay không?” Tiêu Dao cau mày,nhìn hành động không bình thường của hai đứa em,hơi dựa vào tường,ánh mắt lướt qua hai người,trầm giọng nói:”Đừng để cho anh phải hỏi lại lần thứ hai,nói cho anh biết Tiểu Nhu như thế nào rồi!” Hai anh em Tiêu Cảnh liếc nhau một cái, Tiêu Sái nhún vai, Tiêu Cảnh nói:Chúng ta đi vào nói đi, nơi này…” Tiêu Dao xoay người trở về phòng bệnh,anh em vội đuổi theo,Tiêu Sái đỡ Tiêu Dao nằm lại trên giường,cho giường bệnh nâng cao,đem qua hai cái gối cho Tiêu Dao dựa vào…. Tiêu Cảnh đi tới ghế sa lon ngồi xuống, trầm giọng nói:”Anh cả,thật ra thì chúng ta cũng không biết Tiểu Nhu là thế nào, ngày đó em ấy bỗng nhiên trở lại nói cho bọn em biết anh đi thành phố J thi hành nhiệm vụ, thân phận của anh em ấy cũng nói cho bọn em biết,nói anh lần này đi rất có thể sẽ gặp nguy hiểm.” Tiêu Sái nói tiếp:”Chúng em hỏi em ấy là làm sao biết,em ấy nói kỹ thuật máy vi tính của mình rất tốt, rực tiếp vào kho tra được thông tin của anh,lúc đầu em không tin,nhưng em ấy nói được rất nhiều điều giống hệt với sự hiểu biết của em.” Tiêu Dao hơi nhíu mày, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hai người, Tiêu Sái nói tiếp: “Khoảng chừng ba giờ chiều em ấy bỗng nhiên nói anh xảy ra chuyện,cả người cũng liền biến mất ngay tại phòng khách……” Tiêu Sái bây giờ hễ nói đến cảnh tượng đó đều cảm thấy cả người hoảng hốt,hắn nói:”Anh biết không,chính là cái bỗng dưng biến mất,ngay cả giầy cũng chẳng sót lại…..” Tiêu Dao nghĩ đến việc em gái vô căn cứ liền xuất hiện ở trước mắt hắn,gật đầu một cái hỏi:”Sau đó thì sao?” “Tiểu Nhu đã từng nói em ấy là tiên nữ.” Tiêu Cảnh nói, “Cho nên bọn em tin tưởng Tiểu Nhu phải đi cứu anh,chúng em liền chuẩn bị bệnh viện,an bài ổn thỏa liền gọi điện thoại cho em ấy,….Anh biết không,vừa mới cúp điện thoại,em ấy liền đem anh từ thành phố J xa xôi đến thành phố A,loại năng lực này ngoại trừ thần tiên,còn có người làm được sao?” “Cho nên Tiểu Nhu như thế nào?” Tiêu Dao tức giận hỏi:”Trả lời anh!” Tiêu Sái hé miệng, nói:”Anh đừng cuống cuồng lên như thế,chuyện này phải nói từ từ mới có thể hiểu được……” “Vậy em cũng nói nhanh chút!” Tiêu Dao sắc mặt âm trầm không vui nói.