Đọc truyện Ngang Tàng Chiếm Đoạt: Em Đừng Hòng Thoát! – Chương 36: Phiên ngoại 1: Cuộc đời mới (7)
“Tôi không biết.”
Huyết Vũ nhìn thẳng vào hai mắt của cô, ánh mắt kiên định chắc chắn lại chân thành.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thẳng vào mắt cô, lần đầu tiên cô chứng kiến thái độ này của hắn.
Đáng lý cô nên vui, nhưng lần này cô không thể cười tươi như những lần trước nữa.
Huyết Vũ cũng nhận ra điều kỳ lạ này ở cô. Đột nhiên trong lòng hắn dâng lên nỗi bất an. Giống như lần đó, lần hắn nói nặng với cô lại không quay đầu mà bước thẳng ra khỏi cửa.
“Huyết Vũ, tôi thích anh! Tôi thật sự rất thích anh!”
Khuôn mặt của Lạc Vũ thật bình tĩnh ngay lúc này, nhưng đáng lý ra nó không nên như thế, nó phải rạng rỡ, e thẹn, nó phải có một tầng sương hồng hai bên má, nhưng nó không có gì cả, nó lạnh băng.
Huyết Vũ yên lặng nhìn cô, hắn cũng phát hiện điều kỳ lạ đó. Bản thân hắn cũng đang thấy kỳ lạ, hình như hắn đang vui mừng vì cô thích hắn?
“Nhưng mà tôi đã quyết định sẽ không thích anh nữa!”
Cái gì? Cô không thích hắn nữa? Ai cho phép hả?
“Không được!”
Lạc Vũ hơi bất ngờ, không được là ý gì? Cô đâu có hỏi ý hắn.
Lạc Vũ lắc đầu, gương mặt nặng nề bắt đầu nói ra những suy nghĩ bấy lâu nay của mình.
“Ngay từ đầu tôi đã bị anh thu hút, mặc dù anh không ngó ngàng tới tôi, lạnh lùng với tôi nhưng không hiểu sao tôi lại không thể ngăn mình đến gần anh. Tôi luôn coi anh là người quan trọng với tôi, muốn chăm sóc anh, mỗi ngày tôi đều muốn nấu cho anh những bữa cơm gia đình bởi vì tôi thấy anh rất cô đơn. Tôi từ đó lại càng yêu anh hơn. Thấy anh bắt đầu không bài xích mình, tôi rất vui, thấy anh ăn ngon miệng những món tôi dốc lòng làm tôi lại càng vui vẻ hơn…”
Thì ra là thế sao? Những thứ đơn giản đó lại khiến cô vui vẻ, chỉ cần thấy anh dễ tính gần gũi một chút là cô đã rất vui sao?
Vậy… những lần đó, những lần hắn ra ngoài cùng Mã Thy, có phải cô…
“Tôi cứ nghĩ tiếp tục thế này thì hai chúng ta cũng có kết quả tốt. Tôi nghĩ một chữ “Lạc” trong tôi sẽ xua đi sự băng giá lạnh lùng của anh. Nhưng không, còn cô gái kia thì có thể. Chỉ một cái lướt qua của cô ấy đã khiến anh kích động và vui vẻ đến mức áp đảo những nỗ lực của tôi. Tôi nhìn thấy trong mắt anh là sự hứng khởi, sự dịu dàng mà trước đây dù cố gắng thế nào tôi cũng không thể thấy được ở anh. Anh có biết tôi đã rất sợ hãi không? Tôi rất sợ anh sẽ rời đi. Vậy mà… hôm đó anh đã nói ra ý muốn của mình rồi. Dù có thế nào tôi cũng không để xâm nhập vào thói quen của anh.”
Huyết Vũ đứng như chết lặng nghe cô nói, vốn hắn là một kẻ máu lạnh, nhưng tại sao nghe cô nói lòng hắn lại đau như thế?
” “Tôi đã nói đừng xen vào chuyện của tôi, nếu cô thấy phiền tôi sẽ dọn khỏi đây” Vì câu nói này của anh mà tôi đã thực sự từ bỏ. Tôi trở về quê hương của mình để chăm sóc ba mẹ tôi, mặc dù còn nhớ anh, nhưng tôi cảm thấy bản thân nhẹ nhõm hẳn…”
“Đủ rồi, đừng nói nữa.” Huyết Vũ cắt ngang lời cô nói, hắn thật sự không muốn nghe những lời này của cô!
“Ở đây tôi không cần phải suy nghĩ cách để khiến anh mở lòng với tôi, không cần phải suy nghĩ món ăn mới để anh ngon miệng, cũng không cần phải thấy anh vui vẻ mỗi khi ra ngoài.”
“Tôi đã nói đủ rồi!”
Huyết Vũ trầm giọng, đôi tay đột nhiên không tự chủ được mà kéo cô vào lòng. Cả hai đều rất ngạc nhiên vì hành động này, nhưng cái ôm của Huyết Vũ vẫn siết chặt.
Lạc Vũ ngăn không cho nước mắt mình chảy ra, sau đó lại dồn lực mà đẩy mạnh hắn, nhanh chóng đứng cách xa hắn.
“Tôi không hiểu hành động này của anh có ý nghĩ gì, nên xin anh hãy về đi.”
Lạc Vũ nói xong liền chạy một mạch đi, để lại Huyết Vũ đứng đó nhìn hay tay trống rỗng của mình.
———————–
Huyết Vũ đi lang thang trên đường phố, hắn không biết điểm dừng của mình ở đâu, hắn chỉ đang đi để suy nghĩ một số chuyện.
Thì ra thứ hắn đã mất đi chính là sự ấm áp cô cố gắng dành cho hắn. Hắn mất đi sự lạc quan của cô đối với hắn.
Hắn từ thành phố kia chạy đến đây với mục đích gì chứ? Là vì muốn níu giữ một chút ấm áp còn sót lại sao?
Có thật sự chỉ như thế không?
Huyết Vũ hắn có tình cảm với cô sao?
Không đúng, hắn vẫn còn nhớ đến Vân Khê. Vân Khê đã chiếm một vị trí không nhỏ trong hắn bởi vì hình ảnh của cô vẫn không phai mờ từ khi hắn sống lại.
Nhưng một lần nữa hắn lại đắn đo với câu trả lời của mình. Thật rắc rối, Lạc Vũ, em đúng là rắc rối.
“Tiểu Vũ, em nghĩ như thế nào về anh?”
Huyết Vũ nghe một giọng quen phát ra từ phía trước, nhìn lại mới biết hắn đã ở phía sau Lạc Vũ và cái tên lúc sáng.
Cô gái này đúng là không tim phổi, hắn đang bứt rứt với mớ câu hỏi trong đầu vậy mà cô còn đi chơi được với tên kia.
“Là sao?” Lạc Vũ nhìn lên Quách Khải, giọng nói không mang theo cảm xúc gì.
Quách Khải chợt đỏ mặt, hắn gãi gãi đầu, sau đó dồn hết can đảm hỏi Lạc Vũ:
“Em… Em có muốn làm bạn gái anh không?”