Ngang Qua Thế Giới Của Em

Chương 13: Chú Chó Nhỏ Và Cô Bươm Bướm.


Đọc truyện Ngang Qua Thế Giới Của Em – Chương 13: Chú Chó Nhỏ Và Cô Bươm Bướm.


Hình ảnh của chúng ta luôn lấp lánh trong nhứng tháng năm tươi đẹp nhất.
Ngày trước, có một chú chó nhỏ sống đơn độc trong những xó xỉnh.
Đôi lúc khi nhìn thấy cô bươm bướm dập dờn bay qua, phần tâm hồn vẫn le lói sự sống của chú lại rung lên khe khẽ. Đường nét rực rỡ của đôi cánh bướm lọt vào tầm mắt của chú, nhưng chú chưa kịp tạc nó vào linh hồn của mình thì đôi cánh đã chấp chới bay đi.
Chú chó nhỏ nằm bò trong vũng bùn, trên đầu là những tán cây, những hạt mưa lạnh buốt trút xuống người chú, tựa những trận đòn roi tệ bạc. Chú chỉ biết lặng lẽ liếm láp vết thương của mình, đợi khi trời nắng thì nấp vào hàng, rồi thò đầu ra ngoài, chào hỏi người qua kẻ lại. Ai nấy đều cười ngất, chê chú sao bẩn thế.
Bươm bướm đậu trên đỉnh đầu chú và nói:
– Chơi đùa với tôi nào!
Chú chó nhỏ ngẩn ngơ một lúc mới nhìn thấy bươm bướm và đáp:
– Tôi không biết bay.
– Không hề gì, không hề gì. Tôi sẽ tập bay với cậu. Thử nhé?
Chó nhỏ hô lớn:
– Hai ba!
Nhưng chú chỉ nhẩy lên được vài tấc là lại rơi đánh cái “uỵch” xuống đất, và gãy liền mấy cái xương.
Đám chó hoang kéo đàn kéo đống chạy qua, hô hoán:

– Tìm xương đi, tìm xương đi, chậm chân là mất ăn đấy.
Chó nhỏ thận trọng nói với bươm bướm:
– Tôi đi tìm ít xương đây, chết đói chẳng tốt đẹp gì đâu!
Bươm bướm bảo:
– Ừ, cậu chạy nhanh lên, tìm được cái nào tôi giúp cậu khuân cái đó về đây, như thế cậu sẽ thu hoạch được nhiều hơn người khác.
Chó nhỏ gật đầu chắc nịch lê cái chân què chạy đi nhặt xương. Cơn đau xông lên tận óc,nhưng chú ta rất vui, vừa chạy vừa hát vang.
Chạy được một lúc thì trời nổi giông bão, sấm chớp ùng oàng. Chú chó nhỏ nghĩ bụng: Thật đáng sợ, chưa biết chừng chẳng được miếng xương nào mà mình đã bỏ xác chốn đồng không mông quạnh này.
Bươm bướm vẫn rập rờn bay bên tai chó nhỏ, nói:
– Cố lên, cố lên chúng ta đi kiếm xương.
Chó nhỏ vừa đau, vừa buồn, nhưng vẫn gượng cười bảo:
– Ừ, từ nay về sau chúng ta sẽ cùng nhau đi kiếm xương.
Chạy thêm lúc nữa thì chó nhỏ bị sa hố, nước mưa tràn xuống, loáng một cái đã ngập đến cổ.
Chó nhỏ không kịp khóc, chú gắng gượng ngẩng đầu nhìn bươm bướm, sau đó lấy đà, dốc sức nhảy lên.
Chú nhảy mãi, nhảy mãi, nhưng không bay lên được , không thoát được miệng hố. Chú sợ bươm bướm lo lắng vừa cười vừa gọi lớn:
– Tôi sắp ra được rồi, sắp thoát rồi!
Vì chú chó nhỏ cứ nhảy điên cuồng, không ngừng nghỉ một giây phút nào, nên giọng nói của chú nghe rất buồn cười.
Bươm bướm thu đôi cánh lại, đậu bên miệng hố. Nó chăm chú nhìn chú chó xấu xí, một lúc sau, nó bảo:
– Liệu từ nay về sau chúng ta còn có thể đi kiếm những mẩu xương cùng nhau nữa không?
Chó nhỏ gật đầu lia lịa, nó trề môi cười, những giọt nước mắt chảy ra từ con tim nó, từ miền ký ức sâu thẳm của nó, từ những năm tháng, nơi chống vui vẻ nhất của nó. Kết quả, ngay cả nụ cười của nó cũng đượm vị mặn mòi.
Bươm bướm cắn tai chó nhỏ, đập cánh chới với, ra sức kéo.
Mưa vẫn không ngừng rơi, đôi cánh của bươm bướm đã ướt sũng.
Chó nhỏ nhìn mà xót xa, nó lấy đà nhẩy phốc lên một cái, móng vuốt bám chặt miệng hố.
Chó nhỏ vụng về nói:
– Chúng ta đi kiếm xương nào, kiếm xương nào!

Bươm bướm buông thõng.
Sắc màu của thế giới này lần lượt biến mất.
Bươm bướm nói:
– Đôi cánh của tôi đã gãy nát từ lâu, chỉ cần cứu được cậu, dù có gãy nát thêm một lần nữa cũng không sao.
Chó nhỏ nói:
– Đi kiếm xương đi, kiếm xương đi!
Thực ra nó đang nghĩ, không có xương ăn cũng không sao, nó tuyệt đối không thể để đôi cánh của bươm bướm bị gãy nát.
Bươm bướm nó:
Rồi đây cậu sẽ có rất nhiều xương để ăn. Đến lúc đó, cậu sẽ không còn là chú chó nhỏ nữa. Tôi ước mình có thể thấy được ngày đó.
Chó nhỏ nói:
Đi kiếm xương đi, kiếm xương đi!
Thực ra chú đang nghĩ: Cùng nhau đi kiếm xương đi. Và trong câu nói ấy, nó không quan tâm đến bổ ngữ, nó chỉ quan tâm đến trạng ngữ.
Tôi không thích những mẩu xương, tôi muốn ta được “cùng nhau”.
Cơn mưa lớn vẫn sầm sập trút nước.
Bươm bướm thình lình vỗ cánh, lượn mấy vòng rồi bay đi mất.
Giây phút quyết định ra đi, nước mắt nó rớt xuống.
Giữa màn mưa trắng xóa, chó nhỏ vẫn nhận ra, thật rõ ràng, giọt nào là giọt nước mắt của bươm bướm.

Giọt nước mắt ấy rớt xuống chiếc xương bị gãy của chú, tí tách tí tách, nóng giãy, xót buốt.
Chó nhỏ không nói không rằng, cuối cùng nó cũng bò lên được miệng hố. Nó không buồn rũ sạch nước mưa bám trên người, mà lẳng lặng lết về chỗ cũ.
Nơi ấy không còn bươm bướm.
Chó nhỏ vẫn không biết bay.
Nó không muốn rũ sạch nước trên người, bởi vì lẫn trong đó là nước mắt của bươm bướm.
Toàn thân nó lạnh buốt, nhưng nó chẳng hề nhúc nhích.
Nó thầm nghĩ, bươm bướm ơi, tôi nhớ bạn, muốn cùng bạn đi kiếm xương, dù có kiếm được khúc xương nào hay không, chúng ta vẫn luôn bên nhau.
Không có bươm bướm, nó chỉ có một giọt nước mắt của nàng.
Chúng ta không thể xóa đi ký ức, chỉ có thể lưu trữ ký ức. Năm tháng đưa ta đến chơi một ván bài và ta đặt cược chính bản thân mình.
Em muốn bùng cháy, tôi nguyện bùng cháy cùng em. Em muốn tắt lịm, tôi nguyện cùng em nương náu chốn không ai. Em chào đời, tôi nguyện cùng em bước ra cõi người. Em trầm tư, tôi nguyện ngồi yên bên em. Em vui cười, tôi nguyện cùng em thét gào hoan hỉ. Em già nua, tôi nguyện cùng em tóc bạc da mồi. Em trốn chạy, tôi nguyện cùng em ẩn vào bóng đêm. Em bỏ đi, tôi chỉ biết lẻ loi chờ đợi.
Chẳng có cơ hội để nói lời tạm biệt với em, rồi đây sẽ không còn được gặp em nữa. Ta thấy mình bi thương hơn bất cứ niềm hạnh phúc nào, thấy xa xôi hơn bất cứ cuộc gặp gỡ nào, thấy yếu đuối hơn bất cứ gắng gỏi, kiên cường nào, thấy tịch lặng hơn bất cứ sự ra đi nào.
Rồi cũng đến ngày ta phải mang theo hành trang trên vai và lên thuyền. Không phải con tàu khổng lồ, mà chỉ là chiếc thuyền độc mộc nhỏ bé. Ta sẽ gắng sức kéo cao cánh buồm mỏng manh, cầu mong em có thể nhìn thấy, dù chỉ một chấm trắng vời vợi. Biết đâu ở chốn sâu thẳm, hoang hoải nào đó trong vũ trụ, em sẽ tình cờ nhìn thấy.
Nếu vậy, hãy cho ta được biết, em đã an toàn dừng chân nơi miền đất mới, đang vui cười hân hoan, và chúng ta sẽ chẳng còn biết đến phiền muộn là gì nữa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.