Bạn đang đọc Ngạn Tổng Cuồng Si Đoạt Tình Từ Phút Đầu – Chương 41: Can Tâm Tình Nguyện
Trên màn hình máy tính lớn, Tuệ Sam thao tác điêu luyện bằng chuột máy tính, tập trung vẽ mẫu thiết kế hoa tai theo đơn đặt hàng của công ty quản lý Layla.
Họ muốn có một bộ trang sức gồm ba món thật lộng lẫy dành riêng cho diễn viên Vương Anh Sa trong buổi ra mắt họp báo phim mới của cô ấy.
Tuệ Sam tỉ mỉ phác hoạ nên những chi tiết cơ bản của chiếc hoa tai.
Cô đã thích diễn viên Vương Anh Sa từ lâu, nay có dịp tự tay thiết kế trang sức cho cô ấy, cảm thấy phấn khích vô cùng.
Trông cô làm việc chăm chút đến mức chẳng hay biết đã đến giờ nghỉ trưa.
Niên Thường bước đến đứng cạnh cô, anh nhìn vào màn hình máy tính, bản phác thảo của cô đang dần hoàn thiện, Tuệ Sam vẫn đang chăm chú đồ hoạ, cẩn trọng từng đường nét.
– Là hoa mao lương sao?
Tuệ Sam mỉm cười nhìn anh, mẫu thiết kế bông tai của cô có hình hoa mau lương đẹp mắt pha lẫn sự độc đáo.
Ngoài ra ý nghĩa của loài hoa này còn thể hiện cả sự tinh tế của cô khi lựa chọn:
– Vì hoa mao lương biểu trưng cho giá trị nâng cao tinh thần và còn được hiểu là “bạn thật quyến rũ”, “bạn thật hấp dẫn”.
Vậy nên em thấy nó rất hợp với diễn viên Vương Anh Sa.
Niên Thường hôn lên tóc cô:
– Quả là họa sĩ giỏi, chẳng những vẽ đẹp lại còn sâu sắc.
Cô mỉm cười:
– Em còn nhiều ưu điểm lắm, do anh chưa thấy hết đó thôi.
Niên Thường cúi người, hôn nhẹ lên môi cô:
– Vậy anh sẽ từ từ khám phá.
Trên đường về, cô và anh vui vẻ chuyện trò, cả hai đang bàn tính xem nên ghé nhà hàng nào ăn tối.
Niên Thường tuy đang tập trung lái xe vẫn không quên nắm lấy tay cô đầy thắm thiết.
– Em có muốn thử đổi khẩu vị không? Anh biết có một nhà hàng về món Âu…!
Anh chưa kịp nói hết câu thì đã vội vàng phản ứng nhanh nhạy mà đạp mạnh chân ga khi nhìn thấy một chiếc xe ôtô khác vượt nhanh lên phía trên rồi chắn ngang đầu xe anh.
Cũng may đoạn đường này rất vắng vẻ, nếu không e rằng xe phía sau chạy tới thì đã gặp phải nguy hiểm khó lường.
Tuệ Sam giật mình vì cơ thể đột ngột bị lực đẩy ra phía trước rồi nhanh chóng dội ngược lại.
Lưng cô đập mạnh vào lưng ghế.
Anh vội quay sang nhìn cô:
– Em có sao không?
Cô lắc đầu, trong lòng vẫn đang rất hốt hoảng, hoang mang:
– Em không sao.
Cánh cửa xe ôtô vừa chắn ngang xe anh mở ra, một người đàn ông bước ra ngoài, ánh mắt bực tức, sùng sục cơn nóng giận nhìn thẳng vào bên trong xe của anh thông qua lớp kính.
Tuệ Sam sững sờ:
– Là anh Thiên Mạch…sao anh ấy lại…!
Niên Thường điềm tĩnh, dịu dàng nhìn cô cất lời:
– Em ở đây chờ anh.
Anh tháo dây an toàn, nhanh chóng bước ra ngoài.
Tuệ Sam lo lắng nhìn theo anh.
Vừa thấy anh bước ra, Thiên Mạch đã đi nhanh đến, trông mắt anh ấy lúc này, Niên Thường chẳng khác gì một tên “bắt cóc”.
– Ngạn Niên Thường, mày là thằng khốn, tại sao mày có thể ép buộc Tuệ Sam ở bên cạnh mày dù cô ấy không hề muốn?
Anh đưa mắt sắc lạnh nhìn Thiên Mạch:
– Anh nên ăn nói cho cẩn thận.
Mau tránh đường.
Thiên Mạch không nhịn được trước thái độ bình thản của anh, anh ấy đưa tay đấm vào mặt Niên Thường.
Nhưng anh phản ứng nhanh nhạy nên đã né được và chụp lấy cánh tay anh ấy.
Tuệ Sam hốt hoảng vội bước ra ngoài.
Cô đi đến cạnh Niên Thường:
– Hai người đừng đánh nhau mà.
Vừa nhìn thấy cô, Thiên Mạch lập tức hất tay Niên Thường ra, anh ấy vội vàng nắm lấy tay Tuệ Sam kéo nhẹ:
– Về với anh, em không cần phải ép mình ở cạnh tên khốn này nữa.
Niên Thường vội chụp lấy cổ tay cô giữ lại, anh hằn giọng trong sự tức giận:
– Bỏ tay cô ấy ra.
Thiên Mạch cau mày khó chịu:
– Mày mới là người phải buông ra.
Tuệ Sam vặn nhẹ cổ tay, rút tay ra khỏi tay Thiên Mạch, cô ôm lấy cánh tay Niên Thường.
Anh cũng dịu dàng nắm lấy tay cô.
– Em đã nói em và anh ấy thật lòng yêu nhau mà.
Anh về đi.1
Trước mặt Thiên Mạch cô vẫn ra sức nói đỡ và đứng về phía Ngạn Niên Thường.
Anh ấy rất bức xúc vì nghĩ rằng bản thân đang bảo vệ cô nhưng cô lại khướt từ.
Thiên Mạch còn đinh ninh rằng chính anh đã ép buộc cô phải cư xử như vậy.
– Anh biết tất cả rồi, có anh ở đây, em không cần phải sợ.
Về với anh.
Thiên Mạch vừa định chạm vào tay cô thì Niên Thường lập tức hất tay anh ấy ra.
– Không được động vào cô ấy.
Thiên Mạch nhìn anh bằng ánh mắt căm tức:
– Mày là cái thá gì mà có quyền ngăn cản!?
Anh ấy túm lấy cổ áo anh, vừa định đấm vào mặt anh thì Tuệ Sam đã nói lớn:
– Anh mau dừng lại đi.
Anh ấy không ép buộc em gì cả.
Là em cam tâm tình nguyện ở cạnh Niên Thường.
Niên Thường vòng tay qua eo cô, kéo nhẹ Tuệ Sam vào lòng rồi nhìn Thiên Mạch:
– Anh đang làm cô ấy sợ.
Thiên Mạch nghe vậy vội bỏ tay xuống.
Nhìn cô nắm tay Niên Thường đầy thắm thiết, anh ấy chợt cảm thấy trong lòng rất khó chịu.
Cô vẫn nhất mực không chịu rời xa Niên Thường mà trở về cùng anh ấy.
Thiên Mạch thật không hiểu, rốt cuộc cô thật sự đã yêu Ngạn Niên Thường sao?.