Ngân Thỏ Kỳ Duyên

Chương 54: Ngoại truyện Vô Nhan (2)


Đọc truyện Ngân Thỏ Kỳ Duyên – Chương 54: Ngoại truyện Vô Nhan (2)

“Vô Nhan, đem lực lượng của ngươi cho ta đi” Huyền Mặc lười nhác một thân áo trắng cười liếc nhìn ta, song nụ cười không phải thật lòng.

“Thứ cho Vô Nhan cự tuyệt” Ta lạnh lùng đáp lại hắn, pháp lực cũng dâng lên, chắc không thể tránh được trận chiến xảy ra ròi.

“Chỉ là Vô Hương từng đồng ý với Huyền Mặc, nếu nàng yêu nam tử không cần nàng kia, nàng liền đem lực lượng ấy cho ta. Hiện giờ nàng ấy nuốt lời, ta tự dưng sẽ phải tìm tới vị nam tử không cần của nàng ấy kia. Vì thế đem lực lượng của ngươi cho ta đi” Huyền mặc vừa dứt lời đã bắt đầu ra tay triền đấu với ta.

Ta tự tin bản thân mình sẽ không thua Huyền mặc, chỉ là không ngờ hắn lại mạnh vượt cả ta. Trong đầu đột nhiên nhớ tới lời của sư phụ đã dạy pháp thuật cho ta, “Chỉ cần không sợ tử vong, thì sẽ trở thành cường giả mạnh mẽ” mà Huyền mặc trước mặt cứ vậy đưa người ta tới chỗ chết, chiêu nào chiêu nầy ác độc.

Yêu lực trong cơ thể ta giúp ta tiến công, tiên khí Vô Hương lại giúp ta bảo vệ  được công kích liên tục. Ta ảm đạm, chẳng muốn chiến đấu, nhưng cũng không muốn đem lực lượng này giao cho kẻ có dã tâm cường đại như yêu nghiệt Huyền mặc nên toàn lực trốn khỏi Phù Lệ, cuối cùng chọn chạy trốn tới thế gian.

Hiện giờ ta không những sống vì bản thân mà còn sống vì Vô Hương, vì thế ta không thể chết được. Thế gian biển người meeng mông, sợ là Huyền Mặc cũng không có cách nào tìm được ta, có thể trốn được thì trốn, sợ là không có người nào ngăn cản được nam nhân nguy hiểm này được.

Trước khi hạ phàm đã bị thương nặng, sau khi hạ phàm ta liền tìm biển lớn ẩn nấp trong đó, chuẩn bị nghỉ ngơi hồi phục chữa thương. Chỉ là không ngờ tới dị Long Tộc thế gian lại không chấp nhận được tộc trên trời của chúng ta, đường đường là trưởng lão Ứng Long tộc lại như vậy tìm tới bờ biển mà chẳng nhập vào biển được.

Bờ biển là địa bàn của người phàm, nếu bị người ta phát hiện ra, thì xảy ra đại loạn, ta hiểu, cũng chẳng còn sức biến hình nữa. Bỗng có một bàn tay nhỏ bé xoa mặt ta, vuốt ve nhẹ nhàng, cất giọng thật cẩn thận hỏi ta, “Ngươi không sao chứ?’


Khẽ hé mắt, thấy một khuôn mặt đỏ hồng nhỏ nhắn, trong mắt đầy lo lắng, là một cô bé rất thuần khiết. Thật giống quá, giống như nàng ấy mấy ngàn năm trước vậy, cứ vào mỗi lần ta suy yếu thì sẽ xuất hiện cạnh ta, nàng đến tột cùng là ai…

Đợi lúc ta tỉnh lại lần nữa thì phát hiện mình đang ở trong sơn động bên một bờ biển, thủy triều lên xuống mới xuất hiện cửa động, hiện thời đúng là lúc thủy triều xuống. Đợi nghỉ ngơi trong động tới tận trời chiều ngả về tây mới thấy một dáng người nho nhỏ của cô bé mang theo chiếc rổ con vào trong động.

Nàng thấy ta đã tỉnh, thì hơi ngượng ngùng và sợ hãi né sau nham thạch, cất tiếng gọi nhẹ nhàng, “Long Thần đại nhân” ta mới giật mình thấy, người phàm chưa từng thấy qua rồng, vì thế coi ta như rồng. Ta cũng chẳng giải thích, cứ để mặc nàng hiểu lầm vậy.

Thấy ta chẳng động tĩnh gì, cô bé đánh bạo tới gần ta, kéo vải che rổ ra, bên trong có hai chiếc bánh bao nóng và thảo dược. Thảo dược thế gian sao có thể trị thương cho ta được chứ, ta không nhúc nhích, nàng ấy cũng rất thuần phác nói với ta, “Long thần đại nhân, ngài bị thương, thảo dược này để Thư Dung giúp ngài đắp lên nhé, miệng vết thương sẽ khỏi thôi. Ta lén trộm hai cái bánh bao trong nhà mang theo tới, phụ thân không biết đâu, nào, thừa lúc còn nóng ăn đi” Ánh mắt nàng trong sáng nhìn ta, khuôn mặt thuần khiết tươi cười nhìn ta ngọt ngào, đôi tay nhỏ bé mảnh mai đang cầm hai cái bánh bao.

Ta nhìn nàng, chẳng hiểu sao lại thấy nàng ấy rất giống nàng lúc nhỏ thời điểm ấy, nên không cự tuyệt ý tốt của nàng, ăn hai cái bánh bao vào bụng không thể no nổi ấy. Nàng thấy ta ăn, thì cao hứng vô cùng, lại vội vàng lấy thuốc đặp lên vết thương cho ta.

Bóng đêm buông xuống, nàng hứa hẹn ngày mai lại tới thăm ta, rồi từng bước bước ra ngoài động. Ta thấy nàng đi rồi, thì bắt đầu khởi động pháp thuật để chữa thương.

Tuy nhiên mấy ngày do không ai quấy rầy nên vết thương cũng sắp khỏi rồi. Nàng rất cao hứng, cứ tưởng thuốc đã có tác dụng, khuôn mặt nhỏ ấy cứ tươi cười ấm áp mãi, khiến cho ta hoảng hồn, suýt nữa đã coi nàng như Vô Hương vậy.


Một ngày này, pháp lực đã khôi phục hoàn toàn nên ta có thể biến hình được, thân rồng khổng lồ quá mức rất đáng chú ý, ta liền biến thành người. Chẳng bao lâu nàng lại hưng phấn mang theo chiếc rổ nhỏ tới thăm ta như bình thường, sau khi nhìn thấy ta thì hai mắt si ngốc nhìn trừng trừng, mãi sau mới chậm chạp mở miệng nói, “Ca ca xinh đẹp, huynh ở đây có từng thấy qua cái gì chưa?”

Ta lắc lắc đầu, không lên tiếng. Mãi sau nàng hai mắt mờ mịt, nước mắt cứ từng giọt từng giọt lăn xuống tràn mi.

“Dung Nhi, khóc gì thế?” Ta bế nàng lên, chẳng hy vọng khuôn mặt nhỏ này không cười nữa. Dung Nhi bỗng mở to hai mắt, ngây thơ hỏi ta, “Đại ca ca, sao huynh biết tên của ta?”

Ta không đáp, mà tự nhiên mở rổ nàng ra, giả vờ hỏi, “Hôm nay lại mang cái gì tới cho ta  thế?’

“A! Long thần đại nhân, huynh là Long Thần đại nhân!” Dung nhi vừa nghe ta nói vậy lập tức kịp phản ứng, vốn khuôn mặt nhỏ đang đầy nước mắt kia giờ phút này bỗng cười lộ ra lúm đồng tiền, mặt mày cười cong cong lên như ánh trăng vậy.

Sau đó ta mới biết được, Dung Nhi tên thật là Thư Dung, mới năm tuổi, là con gái của người đánh cá. Nương nàng sau khi sinh nàng ra thì đã chết, hiện giờ chỉ còn hai cha con sống tuy có nghèo nhưng rất vui vẻ.

Ta hẹn ước cùng Dung Nhi, không được nói chuyện của ta cho bất cứ kẻ nào, đổi lại, ta sẽ rời khỏi làng chài lên tận bờ biển tít trên cao cách xa để xây nhà, làm bạn với nàng.


Hai nước có chiến sự không ngừng, đáng thương là dân chúng hai nước, cuộc sống của Dung Nhi và phụ thân nàng dĩ nhiên là càng ngày càng khổ. Nhưng lúc đối mặt với ta nàng ấy vẫn duy trì nụ cười tươi rói trên mặt. Mười ba năm, dung mạo ta vẫn ngàn năm không đổi, mà Dung Nhi thì từ một cô bé năm tuổi đã trưởng thành một cô gái mười tám tuổi, mà để cho ta thấy kinh ngạc là, nàng và Vô Hương có dung mạo giống bảy tám phần. Ở một chỗ cùng nàng không rõ tới tột cùng là vì Vô Hương hay là cô gái trong trí nhớ hay là bản thân nàng ấy nữa, đến cả ta cũng không biết, có lẽ, chỉ là tình cảm huynh muội thôi.

Muốn khuyên Dung Nhi gả cho người khác, nhưng nàng cự tuyệt hoàn toàn những người tới cầu hôn trước cửa, trong mắt nàng chỉ có ta. Ta đã nghĩ rất lâu, rồi đem long tiên châu của mình giao cho nàng ấy, bảo nàng ấy bán lấy tiền, mà phiên lưu như ta cũng có thể sẽ bị Huyền Mặc tìm lại được. Không ngờ, chỉ qua hai ngày, Dung Nhi liền khóc chạy tới nói với ta, chuyện của ta, nàng đã bị bắt nói hết cho cha nghe, còn cha nàng đã mang long tiên châu mà nàng quý trọng đem bán ra ngoài, còn bị họ lấy với giá cực rẻ.

“Dung Nhi, chỉ cần nàng khỏe là tốt rồi” Ta ôm nàng an ủi.

Lại nửa năm trôi qua, để Dung Nhi chạy tới nói với ta, có một công tử trẻ tuổi tuấn mỹ muốn mua thêm Long tiên châu nữa, ta cũng phát hiện ra công tử trong miệng nàng là ai. Ta đẩy Dung Nhi vào phòng, lạnh giọng gọi tên Huyền Mặc ra.

Chuyện cũ Huyền Mặc nhắc lại dù khiến ta không vui, những hắn cũng hèn hạ muốn làm tổn thường Dung Nhi sau lưng ta, cũng đã chọc giận ta hoàn toàn, ta biến thành long thân thay Dung Nhi cản lôi của hắn, cũng nhanh chóng giao thủ cùng hắn. Không thể không thừa nhận, tuy mười mấy năm không gặp, thân thủ của hắn càng tiến bộ, còn ta càng không phải là đối thủ của hắn.

Chỉ là Huyền mặc hắn cũng không ngờ tới, lôi tai họa của hắn lại rơi xuống trên người cô gái hắn yêu, nếu không có Dung Nhi, ta có thể sẽ thèm động tay chân làm gì thay nàng ấy đỡ một kích.

Ta không ngờ được cô gái áo trắng lại cầu tình vì ta, ta không ngờ được, Huyền Mặc sẽ vì nàng kia đồng ý mà tha cho ta một mạng, mười năm, mười năm cũng đủ rồi. Huyền Mặc, trong mắt ngươi dịu dàng vì ai, đôi mắt đang cười kia của ngươi là đang nhìn ai, sợ là cả ngươi cũng không phát hiện ra đi, ngươi đã sớm không còn là kẻ lãnh khốc máu lạnh năm đó nữa. Xem ra, ta muốn thu lại lời nói trước, chỉ có cô gái kia mới ngăn được hành vi điên cuồng kia của ngươi, bổ khuyết cho trái tim đã hư thối của ngươi.

Mười năm trước, đuổi Dung Nhi đi nàng không đi. Mười năm sau, Huyền Mặc đúng hẹn tới, ta cầu xin hắn đánh tan trí nhớ của Dung Nhi, hắn đồng ý. Nam nhân này hiện giờ cô độc, ta dĩ nhiên sẽ không hỏi tới chuyện của hắn, hỏi tới chuyện cô gái kia, chỉ là trong mắt hắn lại tái hiện lạnh băng, dường như người mười năm trước không phải hắn vậy.

Trước khi trở về tám phương đại lục cùng hắn, ta mở miệng hỏi hắn, “Huyền Mặc, Vô Hương và ngươi có quan hệ thế nào?”


“Muốn biết hả? Ha ha” Hắn cười lạnh ý tứ trào phúng nồng đậm lên.

Ta không nói, chẳng qua là người si tình gặp người si tình, thực ra hắn còn đáng cho ta đồng tình hơn.

“Hồi nhỏ Vô Hương từng một mình tới Hồng Nghê, tiểu nha đầu liều lĩnh kia, tuy đã một trăm năm mươi tuổi rồi, mà còn dám một mình xông tới Cánh đồng Tuyết Hoang, khiến cho ta và phụ vương còn cười nàng ấy là nghé con mới đẻ không sợ cọp, đầm rồng hang hổ cũng dám xông vào. Ta lúc đó cũng chỉ có mấy trăm tuổi, tuy đã là hình người, đó là chuyện phụ vương cực lực giấu diếm, vì thế mời lừa nàng nói là do ta dùng lộ của Điệp Vũ Tuyết Liên mới thành, có thể biến hình được một tháng. Nàng nghe xong nói ầm ĩ muốn có, phụ vương nghĩ dù sao thì không bị thương là ổn, nên cho nàng. Sau đó nàng thường xuyên tới Hồng Nghê chơi. Vô Hương từng nói với ta nàng thích một con Tiểu Long nhỏ hơn nàng năm mươi tuổi, đó là chuyện lúc nàng vừa mới biến hình không lâu. Chín trăm năm sau, nàng còn nói, cái con Tiểu Long kia rốt cuộc đã biến hình, hắn gọi là Vô Nhan” Giọng Huyền Mặc như từ chân trời truyền đến, lúc ẩn lúc hiện không chân thật, chẳng mang theo chút tình cảm nào.

Ta đứng sững sờ tại chỗ như bị tưới nước lạnh vậy. Chẳng trách mà Dung Nhi hồi nhỏ lại giống nàng, lớn lên cũng tương tự mấy phần. Hóa ra từ đầu tới cuối, nàng đúng là nàng.

Vô Nhan, kết quả ngươi thích cô gái thế nào?

Vô Nhan, nếu có một cô gái khiến ngươi thích, cho ngươi trân trọng cả đời, nàng có thể liều mạng vì ngươi thì sao?

Vô Nhan, ta cũng có thể liều mạng vì ngươi.

Vô Nhan, lòng ngươi kết quả đang ở đâu?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.