Đọc truyện Ngân Thỏ Kỳ Duyên – Chương 22: Thiên hạ đệ nhất
Thiên hạ đệ nhất
Tin tức nhóm người Vân Cảnh cứu Phượng Lê đang ở tạm hành cung Xích Linh đã lan truyền rất nhanh, dẫn tới phần đông nữ tử Viêm Hoàng ùn ùn kéo tới, danh thiếp cầu kiến chất đầy thư phòng của Phượng Cửu. Phượng Cửu vỗ vỗ trán, bất đắc dĩ nhìn chồng danh thiếp cao hơn cả bàn, sai người lui. Ai bảo Nhị điện hạ Vân Cảnh sớm trong lòng có chủ rồi, hắn đối với ai cũng nho nhã lễ độ nhưng cũng không xa không gần, chỉ riêng với cô gái áo trắng Tuyết CẦu tóc ngắn thì lại dịu dàng như vậy, cười tươi như thế. Nếu vô cớ mà mang danh thiếp này đưa cho Vân Cảnh, sợ là Phượng Cửu hắn bị liên lụy vô cớ, đắc tội với vị khách quý kia.
Mà Phượng Lê có vẻ như cũng không hiểu vì sao, khiến người trong lòng Vân Cảnh, cô gái này thật chẳng có việc gì thì đi bộ tới thư phòng hắn quan tâm “Dứa Thơm” của nàng một chút, khiến cho hắn thật dở khóc dở cười.
Phượng Cửu bên này đã bận đủ việc rồi, còn Vân Cảnh bên kia cũng chẳng được yên bình. Đã nhiều ngày nay, hắn cứ xoay người một cái, thì đã chẳng thấy cái đuôi nhỏ đâu, hơn nữa lại chính là cái đuôi nhỏ lẻn chuồn đi. Không phải đi tìm Phượng Lê thì lại trà trộn trong đám nam tử Hỏa Phượng nửa người nửa yêu xinh đẹp, lúc thì giật nhẹ cánh tay này, lúc thì tán thưởng liên hồi kẻ có cơ bắp cường tráng kia. Mà trong đôi mắt trong suốt lại lóe ra ánh sáng quỷ dị. Mỗi lúc thế, Vân Cảnh nhịn không được tóm lấy nàng, giận đùng đùng kéo nàng trở lại hành cung Xích Linh, cũng không mở miệng nói chuyện, chỉ lạnh lùng nhìn nàng, mà hành cung Xích Linh vốn không náo nhiệt cho lắm giờ lại càng thêm đông lạnh mấy phần.
Loại trò khôi hài này tuy trình diễn vài lần, VÂn Cảnh quyết định tốc chiến tốc thắng, tiện dẫn Tuyết Cầu và Khô Vinh đi về phía Bắc Thanh Khâu để gặp tộc trưởng tộc Thanh Loan. Đợi việc này xong rồi sẽ lập tức cáo từ rời khỏi Xích Nguyên.
Thanh Khâu và Xích Nguyên có chỗ khác nhau, khắp cả bề mặt Xích Nguyên đều là cây ngô đồng, còn khắp Thanh Khâu thì toàn núi là núi. Người tộc Phượng Hoàng xinh đẹp động lòng người, mặc bộ đỏ, người tộc thanh loan ôn nhu thẹn thùng, chuyên mặc màu xanh. Chẳng qua, Thanh Loan ít ỏi đều có đôi có cặp, vì thế nếu nói tộc Phượng Hoàng phồn vinh, tộc Thanh Loan lạnh lùng nhu nhược và độc lai độc vãng vì họ tự bảo vệ mình, cũng tiện luyện cho bản thân có một thân pháp thuật cao cường,. một người có thể so với hàng vạn. Chỉ là nếu gặp chút nguy hiểm, họ cũng tụ lại cùng nhau, chung một mối thù.
Đều nói Phượng Hoàng giỏi múa, Thanh Loan giỏi ca. Mà ở tám phương đại lục này nếu nói về giọng hát thì không ai có thể sánh được với tộc trưởng tộc thanh Loan Thanh Thương, nhưng cũng chưa từng có ai nghe được giọng hát tuyệt vời như mộng như ảo của hắn. Chỉ là Thanh Thương làm người vô cùng quái gở, cực ít xuất hiện trên yến hội các tộc sum vầy, vì thế cho tới nay gặp qua bộ mặt thật của Thanh Thương vẫn chỉ có mấy người mà thôi.
Hành cung Đan Hoa Thanh Loan xây dựng dựa vào đỉnh núi, trên đỉnh cao ngất có chín tầng mây bao quanh, thân cây vào lúc bấy giờ không thấy một vị thành niên nào của Thanh Loan, mà nhóm Vân Cảnh đi thẳng một mạch cũng không gặp được bóng người nào của tộc Thanh Loan. Tuy là mùa xuân, lại không duyên cớ khiến cho người ta thấy hiu quạnh mãi.
Trước kia Vân Cảnh từng nghe nói, tộc Thanh Loan ít ỏi nên khi họ xuất hiện trước mặt trái tim đề phòng và phòng bị phải rất cẩn thận. Bởi thế, trước khi ba người rơi xuống hành cung Đan Hoa, đã bị mười Thanh Loan biến hình cao lớn boa quanh, có thấy cũng không thể trách được.
Chỉ rõ Tuyết Cầu là không rõ tình hình, thấy mười người nam nữ nhìn mềm mại đáng yêu hoặc nho nhã xinh đẹp xuất hiện cứ mặc một màu xanh mát xuất hiện trước mặt nàng, hai mắt mở to kích động, được Vân Cảnh ngăn lại đằng sau, nhịn không được muốn xông lên trước. bắt đầu động tay động chân với những người này cất lời khen ngợi chậc chậc.
“Xem cái eo nhỏ nhắn này nè, chẳng chút sẹo nào, không xấu” “Da thịt mịn mềm, cả lông cũng mềm nữa nè” “Haizz, không được rồi mà, ngươi gầy quá, không thể vì chuyện xinh đẹp mà xem nhẹ cân nặng nhé. Các đồng chí à, chẳng lẽ các ngươi chưa từng nghe thấy câu danh ngôn kinh điển của Tuyết Cầu sao: Vì Tuyết Cầu có thể lấp đầy bụng, kiên quyết chống lại tất cả hành vi giảm béo!” Tuyết Cầu tự nhiên bình luận từng người từng người một, cũng vô hình đánh tan sát khí đang bành trướng của nhóm Thanh Loan ở đó. Mọi người mắt đều choáng váng, chẳng biết cô gái khéo léo cổ quái có một không hai này tới đây đến cùng là tìm cái gì tra cái gì nữa.
Nghĩ vậy liền hỏi, một nam tử trẻ tuổi thanh tú trong nhóm sững sờ mở miệng, “Các ngươi là tới tìm kiếm hay là tìm ăn đó?”
Tuyết Cầu dừng chút, đột nhiên nở nụ cười tươi có chiếc lúm đồng tiền ngây thơ khả ái, như đóa hoa nở nhụy, thơm ngát bốn phía, như nước chảy nhẹ nhàng, trong suốt linh động. Lại thấy nàng hai tay xoa cằm, ngây ngốc trả lời mềm mại, “Bần Ni và sư huynh tới đây hóa duyên, mong rằng các vị thí chủ rộng lòng từ bi, có thể cống hiến toàn lực cả người, nếu không cam lòng thì tặng chân cánh cũng được mà”
Lời vừa nói ra, trong lòng tất cả mọi người nổi lên thì thầm, đây tột cùng là người xuất gia cứu khổ cứu nạn hay là ác ma cực ác gặp ai cũng căn đây? Ai nấy mồ hôi đầm đìa liếc mắt nhìn bộ dáng khả ái ngây thơ của cô gái trước mắt, cùng với dấu hiệu của tính yêu dị là mắt đỏ, tất cả đồng loạt có đáp án khẳng định là kẻ sau rồi.
Vân Cảnh vừa thấy biểu hiện của nhóm Thanh Loan này, thì biết là Tuyết Cầu đã đùa quá trớn rồi, lập tức tiến lên, kéo Tuyết Cầu sang một bên, áp sát bên mình, thuận thế ôm lấy nàng, kề sát tai nàng nói nhỏ, “Tuyết Nhi, chơi nữa thì những người Thanh Loan này sẽ đại khai sát giới đó. Còn nữa nha, trong đầu nàng nghĩ gì thế, lại còn đem người xuất gia ra chơi nữa, nàng nói xem lá gan nàng lớn thế nào nhỉ?” Giọng Vân Cảnh mang theo ý cưng chiều nồng đậm, cũng không rõ chút trách cứ nào. Mắt bạc ẩn chứa tia lạnh lẽo quét ngang mười người Thanh Loan một lượt, quanh người tỏa ra khí thế bức người khiến họ thở cũng không dám thở mạnh.
“Con bà nó, hai người các ngươi kề tai thì thầm, lại còn giúp cái đồ ranh con kia làm ảo cảnh thuật nữa” Khô Vinh đang ngồi lên ghế chuyên dụng, lại chỉ thấy một rồng một thỏ cứ ghé tai thì thầm to nhỏ thì khí thế như vậy lại kinh người vô cùng.
“Ha ha!” Tuyết Cầu không kìm được cười to, “Bé con Khô Vinh, ngươi thật chẳng hiểu đạo lý gì cả, cường giả kiêm thiên hạ đệ nhất là vậy đó!” Chỉ một câu mà bao hàm cả cách chức lời nói tới tai Khô Vinh, lại bị hắn tự động chuyển thành tán dương mình nên lập tức đắc ý dạt dào, “Đúng vậy, lão tử sống mấy vạn năm rồi, lần đầu tiên cảm thấy con người ta sáng tạo ra ngôn ngữ thật đúng là giỏi, học mãi mà không hết, hiện thời mới hiểu được chút. Con thỏ ngốc, sao nào? Lão tử nói khí thế như thế là đủ rồi chứ!”
Hóa ra, ở một thời gian ở Xích Nguyên, hành cung Xích Linh có nuôi một cọn quạ đen ngốc quá, cũng học được rất nhiều lời bên ngoài, mà quạ đen này đúng là dông dài, gặp người đều nói. Khô Vinh mặc dù sống trên vạn năm, lại ít đi thế gian, chứ đừng nói là tiếp xúc với lời nói thô tục của đám con buôn, vì thế khi hắn nghe được từ “Mụ nội nó” phát ra trong miệng con quạ đen kia, thì lại khoe khoang là thiên hạ không gì hắn không biết hàm nghĩa bên trong là gì, ngạo mạn mờ mịt hỏi Tuyết Cầu.
Tuyết Cầu ngày thường vốn trêu chọc Khô Vinh quen rồi, giờ phút này thấy hắn không những có chuyện cầu nàng, mà còn hỏi vấn đề ngu ngốc này nữa, dĩ nhiên là không bỏ qua thời cơ tốt, lập tức uốn ba tấc lưỡi, giải thích như vầy: “Bé con Khô Vinh, đây là ý trời. Ở thế gian, phàm là người nào bì kịp với danh hiệu thiên hạ đệ nhất này, mới có tư cách nói lời này. Mà con quạ đen may mắn được hạ phàm một lần trăm năm khó gặp được người thiên hạ đệ nhất, lại vinh hạnh học trộm được một hai câu độc nhất vô nhị, cuối cùng lại còn khiến cho đại thần vĩ đại thiên cổ nhất là ngươi nghe được. Ngươi nói không phải ý trời thì là gì? Nếu ngươi không nói, sẽ không ai thừa nhận ngươi, ngược lại sẽ có người tới chất vấn ngươi cái danh tự phong thiên hạ đệ nhất đó”
“Thúi lắm, bản đại nhân thiên hạ đệ nhất, còn cần những kẻ đó tới chất vấn ta nữa sao?” Khô Vinh khinh thường hừ mũi, mắt xếch không tự giác liếc cái con quạ đen đang hoảng sợ không ngừng kêu la a a một hồi, lỗ tai càng vểnh lên khoa trương, sợ lọt một câu.
Tuyết Cầu không ngờ Khô vinh không những tin là thật mà còn sử dụng cao hứng phấn chấn vô cùng. Vì đề phòng lời bản thân nói dối bị vạch trần, mà ngược lại sẽ bị Khô Vinh trả thù, dĩ nhiên là vuốt mông ngưạ a dua theo, chộp bất kỳ cái gì, “Đúng vậy, lời này chỉ có đại nhân Khô Vinh tài năng mới ra nói có hương vị khác hẳn. Thế gian này thiên hạ đệ nhất thì là gì, ai có thể so được với ngươi? Tuyết Cầu bội phục quá!”
“Từ từ, lão tử vừa ra, ai dám tranh?” Khô vinh kiêu ngạo bễ nghễ nhìn người xung quanh, cái mũ được Tuyết Cầu chụp lên càng ngày càng cao, quả thật là mừng rỡ quên hết tất cả.
MỌi người không hiểu nhìn cái người nhỏ xíu xinh đẹp như tiên giáng trần kia cứ mở miệng thì một câu, hai câu “lão tử” đều tán thưởng vô cùng, đầu năm nay heo mẹ biết leo cây, tinh linh thích nói tục, hóa ra đều có thể tất.
Vân Cảnh lấy ngón tay chạm nhẹ vào môi hồng của Tuyết Cầu, ý bảo nàng chớ mởi miệng, đỡ cho Khô Vinh này mở miệng ra không khép lại được nữa, mắt bạc dừng trên người tuyết Cầu như gió xuân ôn hòa lấp lánh, làm lòng người nhộn nhạo.
Tuyết CẦu nhu thuận gật gật đầu, không nói chuyện nữa, Vân Cảnh rảnh rỗi, lúc này mới buông Tuyết Cầu ra. Đối mặt với người tộc Thanh Loan, biểu hiện giây lát đã phai nhạt nhiều, lại thấy hắn cất cao giọng nói, ‘Tại hạ Vân CẢnh tộc Phụ Hý đặc biệt tới gặp tộc trưởng Thanh Thương tộc Thanh Loan”
Thanh Loan này thấy Vân Cảnh một thân quần áo trắng như tuyết, nhẹ nhàng phất trong gió, gió thổi bay làn tóc đen huyền như mộng như ảo, khí chất lạnh băng, mà cao quý tao nhã, cộng thêm đôi mắt bạc đặc biệt của tộc Phụ Hý thì tin mấy phần. Rồi hoài nghi quan sát một phen người nhỏ xíu xinh đẹp như tinh linh đang cãi nhau ầm ĩ với một yêu nữ mắt đỏ cổ quái, rồi có một nam tử do dự chạy về phía cung nội hành cung, xác nhận là đi báo cáo với Thanh Thương.
Đợi người đó trở ra, thái độ quả nhiên là cung kính vô cùng, rồi lại thấy hắn khom người thật sâu vái chào Vân Cảnh, “Tộc trưởng của tộc ta cho mời Nhị điện hạ Vân Cảnh và tùy tùng của ngài đi vào nói chuyện” Nói xong cũng bộ dáng phục tùng dẫn đầu đi trước.
“Này này này, ngươi nói rõ ràng cho ta, mụ nội nó ai là tùy tùng vậy, lão tử sống lâu như thế mà còn chưa làm tùy tùng của ai đâu đó, chỉ có thể miễn cường đem con thỏ ngốc này làm thú cưỡi thôi. MỤ nội nó chứ, ngươi chán sống rồi à, lão tử liền hào phóng ban thưởng ngươi chết chắc” Khô Vinh bực bội trách móc, mà Thanh Loan dẫn đường đằng trước thì uất ức hộc máu, bản thân mình chỉ rập khuôn nguyên bản lời tộc trưởng nói, mà kẻ nhỏ xíu này cũng chẳng phân biệt tốt xấu gì cả.
Qua một thời gian, Tuyết CẦu lúc này mới kinh dị phát hiện, bố cục ở chỗ này khác hẳn chỗ hắn. Không có vàng bạc rực rỡ, trạm trổ long phượng, tùy ý nhìn thì đều thấy cả hành lang toàn gỗ mộc giản dị, cây cột, dụng cụ không tinh xỏa hoa lệ như hành cung, mà đồ này giống như đang đi vào toàn nhà cổ kính cao rộng, sự tinh xảo khéo léo được chủ nhà thể hiện khác hẳn người thường. Vì thế, khi họ bước vào một gian sảnh chính thơm mùi trà, nhìn thấy Thanh Thương trong truyền thuyết tuấn tú cao ngạo kia, không những Tuyết Cầu mà cả Vân Cảnh cũng nhịn không được thở dài tận đáy lòng.
Tuyết Cầu mới gặp Thanh Thương, trong đầu bỗng toát ra một câu nói như thế này, “NHư dự kiến bên trong, nhưng cũng ngoài cả dự đoán”
_________________