Ngân Thỏ Kỳ Duyên

Chương 19: Hỏa phượng từ trên trời giáng xuống


Đọc truyện Ngân Thỏ Kỳ Duyên – Chương 19: Hỏa phượng từ trên trời giáng xuống

Hỏa phượng từ trên trời giáng xuống

“Vân, Vân…” Tuyết cầu khẽ mở đôi môi hồng, lại phát hiện ra thời gian không mở miệng quá lâu vì thế định mở miệng nói gì lại quên mất.

Vân Cảnh cũng chẳng để ý tới điều này, nghe được tiếng Tuyết CẦu mềm mại gọi mình, lấy khăn lụa thêu bông mai trong lòng ra, buộc mỗi bên tóc Tuyết Cầu thành bím nhỏ, còn thắt cả nơ bươm bướm nữa, thoạt nhìn cứ như có bươm bướm đậu trên tóc đen của Tuyết Cầu đang bay lượn vậy, càng thêm đáng yêu động lòng người.

Tuyết Cầu vươn bàn tay non mịn nhỏ bé như ngó sen sờ sờ vào chiếc khăn lụa trên đầu, cái miệng nhỏ khẽ a một tiếng, lộ ra chiếc răng ngà, mỉm cười ngọt ngào.

Vân Cảnh nghĩ tới ở nhân gian mà thấy chuyện keeifu diễm lúc trước thì cảm thấy buồn cười, hiện giờ lại cảm thấy cảm động. Nếu không có Khô Vinh ở đây, biết đâu chừng hắn không kìm được mà muốn âu yếm.

“Con thỏ ngốc này biến hình cũng chỉ có tư sắc mức này, còn tưởng là mỹ nữ cơ chứ” Không Vinh từ trong cảnh trần trụi chợt hồi tỉnh, chậc chậc hai tiếng, tiếc hận nói.

Tuyết Cầu nghe thấy Khô Vinh ở bên nói mát, tức giận vô cùng, lại chẳng có cách nào với hắn. Đành ngậm uất ức trừng to mắt, chớp chớp nhìn Vân Cảnh, như hỏi, nàng thực sự rất xấu xí sao?

“Không xấu, trong mắt Cảnh, vẫn thấy Tuyết Nhi của ta là thuận mắt nhất” Vân CẢnh cực kỳ biết tâm tư Tuyết Cầu, lập tức xoa xoa đầu tóc ngắn của nàng tán thưởng.

“Cái này được gọi là tình nhân trong mắt Đông Thi đó” Khô Vinh khoanh tay cất bước, cứ tự như người từng trải vậy, tự cho mình là nhìn thấu mọi vật thế gian.


“Đại nhân Khô Vinh, phải nói là tình nhân trong mắt Tây Thi chứ ạ” Vân Cảnh bình tĩnh chỉnh lại lỗi trong lời của Khô Vinh, tuy nhiên Tuyết Cầu không có định lực như Vân Cảnh, lập tức cười ngân vang không ngừng được. Tiếng cười đó như tiếng nước suối róc rách, chậm rãi lướt qua lòng Vân Cảnh, lại khiến hắn thêm vui mừng, quả thật muốn ôm chặt người trước mắt lại, cả đời mãi không rời xa nhau.

“Cười cái gì mà cười! Cái này gọi là mã thất tiền đề đó” Khô Vinh nghĩ mãi rất lâu, lúc này mới do dự mở miệng dạy dỗ.

“Đại nhân Khô Vinh, ngài không phải ngựa đâu” Vân CẢnh vẫn bình tĩnh như trước chỉnh sai lầm của Khô Vinh, mà Tuyết Cầu cười lại càng to hơn, hoàn toàn chẳng thèm để ý đến Khô vinh đang thẹn quá hóa giận chửi ầm lên.

Do Tuyết Cầu vừa biến thành người, vốn đã quen làm thỏ, không chỉ có nói không theo thứ tự, mà những chuyện còn lại phải tự tay Vân Cảnh dạy mới được. Vì thế, cả ba người họ cứ ở tại Tuyên Sơn này như trước, ngày nào cũng cãi nhau ầm ĩ, rồi ngày cũng trôi qua nhanh. Mà thông qua nỗ lực nhiều ngày, Tuyết Cầu rốt cuộc cũng đã học xong cách dùng hai chân đi đường, dùng tay cầm đũa gắp thịt, không cần thì có thể dừng lại nói chuyện với VÂn Cảnh. Biến hóa này không những chỉ Vân Cảnh thấy vui sướng mà cũng làm Tuyết Cầu thở phào, hóa ra muốn từ con thỏ biến trở về làm người cũng khó đến vậy.

Hai người sớm chiều ở chung, lại còn thân mật hơn cả lúc ở cung Nguyệt Miện trước, ngọt ngào như mật đó được thể hiện ở mỗi ánh mắt lúc gặp nhau lặng lẽ bùng ra, như dòng nước chảy ấm áp quẩn quanh bên người.

Do Tuyên Sơn không có dã thú chim bay, nên Vân Cảnh yên tâm mang theo Khô vinh ngày ngày ra ngoài tìm kiếm đồ ăn, còn Tuyết Cầu thì ngoan ngoãn ở lại trong ngôi nhà gỗ nhỏ ấm áp, đợi hai người trở về. Cảnh việc nhà như thế, cũng là mon muốn mà trước kia Vân Cảnh mong cũng không được, còn hiện thời hắn chỉ cầu nguyện cả đời này cứ bình yên tĩnh lặng mãi mãi như thế.

Hôm đó đúng lúc Vân CẢnh Và Khô Vinh lại ra ngoài, trong phòng Tuyết Cầu lại bị cấm không hành động một mình, chẳng có việc gì làm thì lấy gương đồng mang theo bên mình ra soi bản thân từ trên xuống dưới mấy lần,. rõ ràng vẫn còn chưa không phục được sự vui sướng tận trong lòng. Giờ đánh giá lại bản thân cẩn thận, nàng một tay chống má sờ sờ cái khăn lụa Vân Cảnh buộc trên đầu nàng, trong lòng thấy ngọt ngào, không kìm lòng được khẽ nở nụ cười.

Thực ra nàng cũng hiểu, VÂn Cảnh đợi bản thân mình thật tốt quá, bất luận nhìn thế nào họ cũng chẳng có lý do gì soi mói. Mà trải qua nhiều ngày ở chung, nàng sợ không thể rời khỏi sự dịu dàng bao dung mà hắn dành cho nàng được nữa. Chỉ là hiện giờ nàng vẫn chưa có dũng khí đáp lại phần thâm tình kia của hắn, phải qua một thời gian nữa, đợi tới lúc, nàng nhất định sẽ chính mồm muốn nói điều hắn cần nghe nhất.


Nghĩ vậy Tuyết Cầu lại một mình cười si ngốc, mà cảnh này cũng trùng hợp lúc Vân Cảnh và Khô Vinh về bắt gặp.

“Điên rồi, điên rồi, ta sớm đã thấy cái con thỏ này không bình thường mà” Khô Vinh cười nhạo lắc lắc đầu, thuận tiện nhảy từ trên vai Vân Cảnh xuống đất, tự cho mình soái khí xoay nhẹ một vòng, nhẹ nhàng rơi xuống đất. Nhưng hắn nào biết là hiện giờ hắn chỉ bé bằng ngón tay cái, như cây ngọc đón gió vậy, vụng về đụng tới một con như con sâu nhỏ thôi mà cũng không thấy.

“Vân!” Tuyết Cầu thấy Vân Cảnh trở về, cao hứng đá văng Khô vinh chặn đường, nhào mạnh vào lòng Vân Cảnh. Tuyết Cầu vốn ngại phát âm chữ Cảnh vừa thấy phiền toái nên chỉ mở miệng là gọi Vân Cảnh thành Vân.

Vân Cảnh mở hai tay ra, để Tuyết CẦu tiện ôm hắn. Chỉ là trên tay hắn còn mang theo một con heo núi chộp được ở núi bên cạnh, lúc này không thể ôm lại, chỉ đành cười dịu dàng liếc mắt nhìn thiên hạ đáng yêu mà hắn thấy nhớ nhung kia.

Ai ngờ, sự dịu dàng nhưng kiều diễm ấy lại bị một trận đánh nhau từ xa truyền tới kèm theo chú ngữ thi triển cắt ngang.

Vân Cảnh và Khô Vinh đồng thời cau chặt mày lại, đưa thần ra do thám, Phát hiện thấy một người đang đại chiến với mấy người.

Lại một lúc sau, chỉ nghe một tiếng “thình thịch”, rõ ràng là có một vật nặng  rơi cách Đế Nữ tang không xa, rồi sau đó tiếng đánh nhau biến mất, mà mấy người kai cũng dần cưỡi mây bay đi.


Đợi sau khi bốn phía khôi phục lại yên tĩnh, Vân Cảnh mới đặt heo trong tay xuống, nắm chặt tay Tuyết CẦu, che chở cho nàng, lập tức gọi Khô vinh bị Tuyết Cầu đá sang một bên, cùng ra khỏi nhà. Khô vinh trải qua mấy ngày nghỉ ngơi đã hồi phục, pháp lực trước đây cũng đã sớm khôi phục tới bảy tám phần, chẳng qua hiện giờ do thân hình hắn quá nhỏ tinh tế, nên cũng lười hành động, y quyết tung bay lên không bay tới cái khăn lụa bươm bướm của Tuyết Cầu trên đầu, thảnh thơi như kẻ ăn chơi, để cho Tuyết CẦu biến hình tiện mang hắn đi lại chung quanh.

Đợi cả ba người cẩn thận tới gần Đế Nữ Tang, ngưng thần thì thấy ở đây bỗng dưng xuất hiện một con chim to thương tích đầy mình đang nằm hấp hối bên cạnh Đế Nữ tang, bộ lông nhiều màu nhiễm đỏ đã mất đi vẻ rực rỡ vốn có, mào đỏ tươi suy sụp, cái đuôi dài cũng rụng rất nhiều lông. Đôi cánh như quạt từng một thời tỏa sáng, giờ ảm đạm.

“Hỏa Phượng!” Mắt bạc Vân Cảnh híp lại, bộ tộc Phượng Hoàng ngoài năm đó đại chiến với tộc Cù Như, thì từ trước tới này tộc họ cũng không gây thù hắn gì. Xưa nay đều an ổn vững vàng, rất ít tranh đấu. Hiện giờ con hỏa phượng này bị thương nặng đến thế, đến tột cùng là đã đắc tội với ai rồi? Hay là hắn bị chính đồng tộc gây thương tích?

“Chậc chậc chậ, lại một con chim phượng tới nữa, thời buổi rối loạn quá mà” Khô Vinh ngồi trên chiếc khăn lụa, chẳng thèm ngó nàng tới hừ một tiếng, hoàn toàn chẳng để ý tới sống chết của con Hỏa Phượng kia.

“Phì, Khô Vinh, bây giờ đang là mùa xuân đó” Tuyết CẦu hiện giờ biết tóm lấy lỗi trong lời khô vinh nói ra làm chuyện vui rồi, thường thường thấy Khô vinh tức giận mặt đỏ tía tai mà vẫn oa oa kêu to.

“Cái con thỏ ngốc này, ngươi cũng muốn đối lập với ta sao?” Khô Vinh giận dữ, lại bởi Tuyết Cầu quơ quơ đầu mà suýt nữa ngồi không vững, chật vật tóm lấy góc khăn lụa, lúc này mới không rơi xuống, đã sớm tức giận cháy cả đầu, hiện giờ lại gào cũng mất hết cả khí thế. Khô vinh thấy Tuyết CẦu không phản ứng lại mình, thì tự giác không thú vị, liếc mắt nhìn Vân Cảnh, lại liếc mắt nhìn Hỏa Phượng, cười nhạo bảo, “Nhóc quỷ Phụ Hý, bản đại nhân khuyên ngươi đừng có xen vào chuyện của người khác, quản tốt chuyện mình là được rồi”

Ý nghĩ của Vân Cảnh và Khô Vinh không mưu mà hợp, bởi vậy định chuẩn bị kéo Tuyết CẦu trở về nhà, làm như không thấy cảnh này vậy.

“VÂn, Vân!” Tuyết CẦu không đi, ngược lại kéo ống tay áo Vân Cảnh, nghiêng khuôn mặt nhỏ đợi chờ nhìn Vân Cảnh.

“Tuyết Nhi muốn cứu hắn một mạng sao?” Vân Cảnh cau mày hiểu rõ cười cười.

Tuyết Cầu gật mạnh đầu, cười ngọt ngào nói mềm mỏng, “Để nuôi làm lương thực dự trữ, đợi sau này béo rồi thì làm thịt ăn”


Mà cách không xa đó, con Hỏa Phượng bị thương khẽ vuốt hai cái co quắp, lại không biết vì thương nặng, hay vì lời Tuyết Cầu nói mà lọt vào tai kích thích hắn.

“Được” Vân Cảnh cưng chiều xoa xoa tóc mềm của Tuyết CẦu, lại nhìn lên Khô vinh đang ngồi trên khăn lụa, cung kính vái chào, “Đại nhân Khô Vinh, nếu Tuyết Nhi đã nói vậy, kính xin cùng Vân Cảnh đồng loạt ra tay tương trợ”

“Liên quan cái rắm gì tới bản đại nhân chứ! Không giúp!” Khô Vinh hai tay ôm ngực, vẻ mặt cao ngạo vô cùng.

“Khô Vinh, cầu xin ngươi đó” tuyết Cầu bất chấp tất cả, tự phát đem Khô Vinh xuống, bỏ vào tay áo Vân Cảnh, cười nói uy hiếp, “Nếu ngươi không giúp, cơm chiều ta cũng phần chia cho ngươi mà ăn sạch, dù sao chỉ đủ nhét kẽ răng của ta, bé con Khô vinh ạ”

“Ngươi! Suốt ngày ăn ăn, lại còn dám uy hiếp cả bản đại nhân ta nữa!” Khô Vinh chán nản, khuôn mặt nhỏ tuấn tú từ đỏ chuyên sang tái, từ tái chuyển thành đen, cứ như đèn nê ông biến màu vậy, nhìn phấn khích vô cùng.

“Hử?” Tuyết CẦu chẳng khách sáo lườm lại, “Nếu ngươi muốn, cần dự trữ lương thực nha, có một nửa của ta, cũng có một nửa của ngươi nữa đó”

“Ta biết rồi” Khô Vinh cuối cùng thỏa hiệp, khuôn mặt đen sai Vân Cảnh mang hắn tới con Hỏa Phượng bị thương ở phía trước.

“Chậc chậc chậc, đúng là do ảo cảnh thuật Thanh Loan gây thương tích rồi. Nếu không có bản đại nhân ở đây, e rằng con gà này mạng nhỏ khó bảo toàn đó” Khô Vinh tự kỷ nói, rồi vận dụng pháp thuật trị liệu bắt đầu trị thương cho Hỏa Phượng.

Vân Cảnh chau mày, thấy nghi hoặc, tộc Phượng Hoàng và tộc Thanh Loan ở lãnh địa phía nam ẩn cư một chỗ, cũng là phân ra nam bắc. tộc Phượng hoàng ở phía nam và tộc Thanh Loan Thanh Khâu ở phía bắc vốn ở với nhau rất an bình, hiện giờ lại phát sinh chuyện tộc Thanh Loan công kích Hỏa Phượng, thực sự quá kỳ lạ, chuyện bình thường cuối cùng cũng chẳng tốt nữa rồi. Nghĩ vậy, Vân Cảnh lại nhìn tuyết Cầu ở một bên, thấy nàng đang mở to mắt nhìn tò mò, tấm tắc khen Khô vinh có pháp thuật chữa trị tuyệt diệu, hồn nhiên không biết rằng cứu Hỏa Phượng này có thể dẫn tới bao chuyện phiền toái. Mà thôi thôi, chỉ cần Tuyết nhi thích, đi theo càn quấy một trận cũng không sao.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.