Đọc truyện Ngân Thỏ Kỳ Duyên – Chương 15: Tạm biệt Côn Lôn
Tạm biệt Côn Lôn
“Tuyết Cầu, hãy kiên nhẫn chịu đau chút nhé” Vân Cảnh vừa nói vừa lấy viên cầu ánh sáng nho nhỏ trong tay ra, trong giây lát xuất hiện bên tai phải mảnh dài nhậy cảm của Tuyết Cầu.
“A, đau quá, Vân Cảnh, đau chết mất” Tuyết Cầu bị đau đột ngột thì co giật, mà kẻ gây đau này là Vân Cảnh trong lòng cũng đau từng đợt, chỉ hy vọng mình có thể thay nàng chịu khổ được phần nào.
Hơi nước trong suốt ở trong không khí ngưng tụ lại thành một cụm, chậm rãi bao trùm bên tai phải của Tuyết Cầu, như loại cầm máu kỳ tích, càng thương tổn, thì lại càng để lại một lỗ tai nho nhỏ mà thôi.
VÂn Cảnh thấy thuật Thủy Liệu có tác dụng, nên thừa lúc cái lỗ nhỏ chưa khép lại, đã nhanh chống cầm vật màu bạc nhỏ trong tay đem tới gắn lên tai phải Tuyết Cầu.
Đau đớn trào ra, Tuyết Cầu lúc này mới mở to hai mắt nhắm chặt, để mặc Vân Cảnh đeo cho nàng một thứ gì đó không biết tên, chậm chạp hỏi, “Vân Cảnh, đây là cái gì thế?”
Vân Cảnh chỉ cười không nói, lấy từ trong ngực ra một quả tròn sáng như thế, cũng tương tự như cách vừa rồi đeo lên tai trái của mình. Chỉ là cùng trải qua đau đớn như vậy, Vân Cảnh cũng không nhăn mày cái nào, chỉ khẽ buông tiếng thở dài bảo, “Ngươi đau, ta cũng đau cùng ngươi, như thế, cũng không có ai tách đôi ta ra được”
Tuyết Cầu nhìn theo ánh trăng cuối cùng cũng thấy rõ tai trái Vân Cảnh đeo thứ màu sáng đó. Viên tròn sáng nho nhỏ lại có hai Tiểu Long màu vàng trông rất sống động, ánh mắt rồng được khảm bằng mã não đỏ nhìn thật xinh đẹp.
Vân Cảnh ôm lấy Tuyết CẦu, kề sát ngực mình, nói lẩm bẩm, “ Đây là đồng tâm hoàn mà mẫu hẫu đưa cho ta lúc trưởng thành, nói là để lại cho con dâu tương lai, Vương hậu Phụ Hý tương lai. Đồng tâm hoàn không chỉ là vật đính ước, mà lại là chí bảo hiếm có, kim lòng xoay quanh đó là do Cổ Long Vương và Long mẫu nguyên hình tạo thành. Long Vương và Long Mẫu rất ân ái, lúc này mới sinh ra Long thần vĩ đại. mà Hai người mang theo đồng tâm hoàn, thì dù có cách xa nhau vạn dặm vẫn có thể ý hợp tâm đầu với đối phương, có nhiều cảm giác”
“Vì sao cho tôi?” Tuyết Cầu hỏi si ngốc, nàng chưa từng bao giờ nghĩ tới vương Hậu Phụ Hý là cái gì cả, nhưng nàng lại thông suốt ăn thịt thoải mái, sung sướng đến cả đời, đợi lúc nào có thể biến hình được thì sẽ đi bộ trên khắp thế gian, sống một cuộc sống tự do tự tại như thế mới đáng.
(Từ giờ mình đổi cách xưng hô giữa Vân Cảnh và Tuyết Cầu, do bây giờ quan hệ hai người đã được thẳng thắn rõ ràng, chỉ mỗi Tuyết Cầu vẫn còn ngây thơ, ngốc nghếch nên xưng hô như cũ)
“Tuyết Nhi, nàng muốn Cảnh đối đãi nàng thế nào, Cảnh đầy thành toàn cho nàng, đó là từ bỏ Vương vị mà chọn nàng, Cảnh đây thật lòng thương yêu nàng. Tuyết Nhi ngốc à, nàng có biết không?” Vân Cảnh khàn giọng bảo. Một chữ tình, cũng như cưỡi ngựa xem hoa, đến mình còn nhìn không thấu bản thân mình, chỉ có xé nát trái tim ra mới biết được thực hư.
“Vân Cảnh, tôi…” Tuyết Cầu buồn rầu ngẩng đầu lên nhìn dung nhan tuấn tú thâm tình của Vân Cảnh, đôi tròng mắt lạnh băng ngày thương kia, mày kiếm đều như hóa thành nước mùa xuân vậy ngập đầy tình yêu say đắm, mềm mại khiến nàng không tự chủ được như bị cuốn vào trong đó, quên mất tất cả chung quanh, cũng quên cả nỗi đau và sợ hãi lúc trước.
Cả hai kiếp ngắn ngủn cộng lại, cũng là lần đầu tiên được soái ca thổ lộ, vẫn là Nhị Hoàng tử Long tộc còn đẹp trai hơn cả thiên thần. Nếu đổi lại là người thường, e là đã không kìm được cao hứng. Chỉ là Tuyết Cầu lại có hứng với thịt mà trở nên ngây ngốc, bởi thế, Vân Cảnh thông báo rõ ràng cũng không thể khiến nàng thấy rõ lòng mình được mà ngược lại càng thêm hoang mang hơn. Rõ ràng là tâm động mà lại không biết, rõ ràng thích mà lại không phản ứng gì.
“Hết cách rồi, ta biết trong mắt nàng chỉ lúc nào cũng có mỗi thịt thôi, nếu Cảnh có thể lo cho nàng cả đời, dĩ nhiên có thể tin tưởng để nàng ở cạnh ta mãi không rời. Cảnh, vẫn còn rất nhiều thời gian” Vân Cảnh khẽ nhếch miệng lên, nụ cười bên môi trở nên giảo hoạt tà mị, hoàn toàn khác hẳn vẻ tao nhã dịu dàng vốn có của hắn.
***
“Cảnh Nhi, con thật sự muốn vì nàng ấy đến thế sao?” Phụ Hý Vương Vân Tuyền nhíu chặt hai hàng lông mày, đôi mắt bạc ẩn chứa đầy tức giận.
“Phụ vương, con tính mang cả trái tim tặng cho nàng ấy rồi, trái tim con được nhật nguyệt chứng giám” Vân Cảnh cách ngày đã tới hành cung Côn Lôn, cầu kiến phụ vương và mẫu Hậu hắn, báo cáo chuyện này, cũng tiện cho thấy quyết tâm một phen của bản thân.
“Giỏi cho câu nhật nguyệt chứng giám, Cảnh Nhi, con đây định vứt bỏ bộ tộc Phụ Hý ta không thèm để ý nữa sao?” Vân Tuyền tức giận vô cùng, đập bàn, chỉ vào điện hạ Vân Cảnh quát to.
“Phụ Vương, con tự nhận tư chất trong năm huynh đệ tỷ muội chỉ thường thường bậc trung thôi, nếu nói là thượng thừa, e là cả Vân Nhị còn siêu việt hơn cả kẻ làm ca ca này nữa. Con bất hiếu, cô phụ tấm lòng của phụ vương và mẫu hậu, đây cũng là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng không nghe lệnh phụ vương, mong phụ vương thành toàn” Vân Cảnh quỳ xuống trên đại điện, không thẹn ngẩng cao đầu, nói vô cùng bình tĩnh êm tai.
“Được, được lắm, cánh đã cứng cáp rồi. Ta, Vân Tuyền giờ đầy hướng tới chúng thần Long tộc tuyên bố, đem đứa con Vân Cảnh của ta trục xuất khỏi tộc Phụ Hý, năm trăm năm sau mới được trở về!” Rốt cuộc cũng là huyết thống cha con, Vân Tuyền dù có giận cũng để lại cho Vân Cảnh đường sống, “Năm trăm năm này, con cứ ở bên ngoài suy nghĩ cho kỹ đi, ta sẽ thống cáo thiên hạ, cũng không hy vọng con có thể gia nhập nhóm của thúc phụ con”
Vừa dứt lời, Vương Hậu Phụ Hý Vân Uyển đã từ thiên điện vọt vào, cùng quỳ xuống đại điện với Vân CẢnh, “Điện Hạ! Xem tình cảm vợ chồng ngàn năm của đôi ta mà tha cho Cảnh Nhi đi, nếu muốn phạt thì cứ phạt nô tì, Cảnh Nhi còn nhỏ, sao có thể khiến cho nó cô độc phiêu bạt ở bên ngoài năm trăm năm chứ, điện hạ” Vân Uyển mắt rưng rưng, trong lòng vô cùng đau lòng với đứa con từ nhỏ đã rất nỗ lực nghiêm túc, kiểu gì cũng không dám trái lệnh cha mẹ bao giờ.
“Ý ta đã quyết, Uyển Nhi đừng nhiều lời nữa. Trăm năm chẳng qua chỉ là trừng phạt nhỏ, để nó nhớ kỹ” Vân tuyền biết tâm địa vợ mình cực mềm, nếu việc này còn kéo dài mấy ngày nữa, biết đâu chừng ông lại mềm lòng bỏ qua thì sao.
“Con xin đa tạ phụ vương thành toàn. Phụ Vương, Mẫu Hậu, xin bảo trọng, đừng vướng bận gì tới chuyện của con nữa. Năm trăm năm này con không có cách nào hầu hạ cha mẹ được, xin đợi năm trăm năm sau con tới tạ tội” Vân Cảnh dập đầu lạy ba cái, rồi ngẩng đầu lên, trên trán sớm đã đỏ một mảng.
Vân Uyển hết cách xoay chuyển, đành gạt nước mắt, nhìn đứa con mình yêu thương nhất cứ từng bước xa bà mà đi.
Vân Tuyenf thấy thế cuối cùng cũng không chịu nổi, khéo léo mở lời thở dài, “Thôi mà thôi mà, Uyển nhi, nàng lát nữa đưa tiễn nó đi đi”
Đợi Vân Uyển chạy đuổi theo sau tới cung Nguyệt Miện, Vân Cảnh sớm đã thu dọn xong xuôi, trong lòng đang ôm một cục bông trắng tai cụp tên Tuyết Cầu, Thắng Ngộ, Tất Phương và các tiên thú liên quan cũng đồng loạt tụ tập ở cửa đưa tiễn hai người họ. Mà Trích Hiên lúc nào cũng quấn chặt lấy Tuyết Cầu như kẹo mè xửng thì đã bị Vân Cảnh hạ lệnh nhốt vào chuồng, ngăn cản nó tiếp tục đi theo.
“Mẫu Hậu!” Vân Uyển vẫn còn ở xa xa, Vân Cảnh lập tức đã phát hiện Vân Uyển ngồi phượng liễ bay tới, vội vàng bước nhanh nghênh đón.
Vân Uyển chậm rãi hạ phượng liễn xuống, nhìn về phía Tuyết Cầu, kéo tay Vân Cảnh nức nở mãi, trong lòng ngập tràn loại tình cảm quyến luyến không rời.
“mẫu hậu, đừng khóc, trăm năm cũng cứ coi như con đi dạo chơi bên ngoài vậy, đợi sau khi con trở về nhất định sẽ mạnh hơn, pháp lực cao hơn, đến lúc đó, không có ai dám bắt nạt tộc Phụ Hý của ta nữa” Vân Cảnh nhẹ giọn an ủi, trong lòng cũng vô cùng khó chịu không bỏ được nơi này.
Đợi cảm xúc Vân Uyển bình tĩnh trở lại, bà dịu dàng ghé sát trên người Vân Cảnh sợ bản thân lại làm Tuyết CẦu bị trượt, cất giọng ôn nhu nói, “Ngươi là Tuyết CẦu hả?”
Tuyết Cầu thấy Vân Uyển nói chuyện với mình, lập tức hoảng hồn, mắt thấy suýt rớt, may cánh tay Vân Cảnh bao trọn, lại gọn gàng trở về trong lòng hắn.
Tuyết Cầu vẫn chưa tỉnh hồn tai giật giật, lúc này mới nhớ tới vẫn chưa trả lời, lập tức cúi đầu cũng kính đáp, “Bẩm Vương Hậu, đúng là Tuyết Cầu ạ”
“Cảnh Nhi nhà ta là bị vật nhỏ ngươi này làm cho mê mẩn tâm hồn hả? Ha ha, cũng có mấy phần ngây thơ đáng yêu quá” Vân Uyển nói xong mở tay phải ra, thấy trong tay một khúc cây xanh lá đón gió nở một bông sen nho nhỏ, trong giây lát, hoa nở lá rơi, hóa thành gió xuân rồi biến mất, chỉ còn lại một quả màu lam trong suốt mượt mà ở trong tay.
Tuyết CẦu vẫn mở to hai mắt chứng kiến kỳ tích này, còn Vân Cảnh thì quá sợ hãi, sắc mắt thay đổi liên tục trong nháy mắt, “Mẫu Hậu, ngươi đây là???”
“Thế sự vô thường, trăm năm Khô Vinh, khoảnh khắc phương hoa, đợi lúc ta xem thì mọi thứ đã lướt qua trong giây lát, tại sao lại cứ tiếc và hối hận chứ. Cảnh nhi à, ta đem Khô Vinh đã bị phong ấn này tặng cho Tuyết CẦu của con, chỉ là Khô Vinh phải trải qua bảy bảy bốn mươi chín thiên tài mới có thể ấp trứng nở ra được, hãy nhớ lấy, nó chỉ nhận chủ nhân khi thấy lần đầu tiên, hãy đợi cẩn thận” Vân Uyển đặt quả cầu lam trong tay cho Vân Cảnh, rồi lại ngồi phượng liễn trở về.
“Tuyết Nhi, Mẫu Hậu tặng cho nàng là vật chí bảo, mau mau tạ ơn đi” Vân Cảnh đặt Tuyết CẦu trên đất, mà Tuyết Cầu dù không rõ Khô Vinh có kết quả là gì, những cũng hiểu được là vật hiếm, lập tức ngoan ngoãn nói tạ ơn, “Tuyết Cầu tạ ơn Vương Hậu ban ơn, nhất định sẽ không dùng sai, xin Vương hậu an tâm”
“Ừ” Vân Uyển gật gật đầu, nhìn về phía Vân Cảnh, “Mẫu Hậu sẽ chờ ở Côn Lôn này sau trăm năm đợi ngày con ta trở về” Nói xong thì ngòi phượng liễn thong thả mà đi.
Vân Cảnh thấy Mẫu Hậu mình đã đi rồi, thì xoay người tao nhã vuốt cằm nói với chúng tiên thú đưa tiễn, “Tốt lắm, trăm năm chỉ trong nháy mắt thôi, các ngươi cứ ở trong cung Nguyệt Miện đi, chỉ cần trong lòng còn có Nhị điện hạ ta là được” Nói xong thì vươn tay, Tuyết CẦu như ăn ý cắn cánh tay cứ thế nhảy lên lòng Vân Cảnh.
Nói xong Vân Cảnh đã dắt kiếm băng lam huyền thiết bên lưng, cô độc bay rời khỏi Côn Lôn, thúc giục đám mây dưới chân nâng hắn bay về lãnh địa phía tây bên ngoài bay đi. Được làm bạn với hắn, tới tận chân trời hay góc bể nào cũng được hết.
Mà sau một ngày Tuyết Cầu rời Côn Lôn đi không lâu, tin vui này tự dưng lan truyền từ trong cung Nguyệt Miện ra, nói là Nhị điện hạ Vân Cảnh mang theo thiên thú thích ăn thịt đi du lịch tứ phương rồi, trong vòng thời gian ngắn không trở về. Chúng thú nghe được đều thở phào nhẹ nhõm, mãnh thú này vừa đi, phong trào giảm béo lập tức ngừng lại, cái gọi là răng tốt, có khẩu vị là tốt rồi, ăn uống thơm ngon thực sự sướng quá! Mà cũng bởi mấy trăm năm tĩnh dưỡng thành quả, lại thực ra để cho Tuyết CẦu lần nữa trở về mặt mày hớn hở, một thời gian dài như có lộc để ăn, chuyện này nói sau, tạm thời chưa đề cập tới.
***
“Trích Hiên, làm tốt lắm” Ban đêm, trong một góc cung Nguyệt Miện, có một bóng lớn bóng nhỏ đang né tránh ánh mắt mọi người, bí mật thương nghị gì đó. Người nói nhìn không rõ diện mạo, chỉ thấy một đôi mắt sáng xanh phát ra trong bóng tối.
“Tứ điện hạ, Trích Hiên cái gì cũng chưa có làm” Trích Hiên, đúng là cái con thỏ béo mà Vân Nhị tặng cho Vân Cảnh một năm sau mới biến được kia, giờ phút này hắn đang cung kính quỳ rạp xuống đất, cúi đầu phục tùng đáp lại.
“Ha ha, đừng khiêm tốn thế, nếu không có ngươi, Vân Cảnh hắn sao hạ quyết tâm nhanh thế được, không thể bỏ qua công lao của ngươi được” Bóng đen vui thích cười khẽ, mà trong đêm khuya lại càng khiến lông tốc cứ dựng đứng lên.
“Tứ điện hạ, sau này Trích Hiên nên làm thế nào ạ?”
“Ngươi cứ ở kỹ chỗ này trong cung Nguyệt Miện cho ta, thay ta nhìn chằm chằm chút, chẳng qua chỉ là bọn ăn trộm thôi, dù không đủ gây họa song chỉ có thánh thú TẤt Phương tộc của ta là không thể coi thường được. Ở nơi khác mười năm thì có thể biến hình, trước đó cũng không tạo thành uy hiếp gì. Chỉ sợ trên trán hắn ba mắt đã mở, lòng dạ ngươi không đủ ác, hắn chỉ liếc mắt là có thể nhìn ra được, tự giải quyết cho tốt đi” Bóng đen nói xong, hóa thành luồng khói, nhất thời bóng biến mất.
“Trích Hiên cung tiễn Tứ điện hạ” Bóng đen đã đi rồi, Trích hiên vẫn quỳ rạp trên đất như cũ, mãi cho tới khi không còn bóng khói nào nữa, lúc này mới đứng lên đi vài bước về chỗ ở của mình.