Đọc truyện Ngàn Thế Giới Truy Được Ái Nhân FULL – Chương 7
-“Thỉnh an hoàng hậu nương nương”-
-“Thỉnh an mẫu hậu”-
Lan phi dẫn theo Ái Thiên tiến vào tẩm cung của nàng mà thỉnh an theo như đúng lời dặn.
-“Miễn lễ”-
Tử Ngạn từ trong tủ gỗ lấy ra một đống tấu chương, tất cả đều là tấu chương chính thống của đại thần văn võ trong triều, thậm chí còn mộc ấn đỏ tươi của hoàng đế.
Lan phi nghi hoặc, những thứ này sau khi được phê chuẩn hoặc không đều sẽ bị đốt hết hoặc cất giữ cẩn thận.
Hoàng hậu sao có thể nói có là có.
-“Ái Thiên, đọc những tấu chương này rồi nói cho bổn cung biết ngươi nghĩ thế nào”- Nàng rất thản nhiên không quan tâm đến việc Lan Hiểu Mộng nghĩ gì, nàng đến bên cửa sổ vẫn ung dung uống rượu tiếp.
Lan Hiểu Mộng cũng rất đốc thúc Ái Thiên theo lời Tử Ngạn.
Tuy sách vở có tốt, nhưng sao có thể bằng tiếp xúc trực tiếp.
Sau nửa canh giờ, một nửa tấu chương đã vơi đi, Ái Thiên cũng rất chăm chú xem, rất nghiêm túc học tập.
-“Đọc hiểu không ?”- Nàng thấy bộ dạng ông cụ non không khỏi bật cười.
Ái Thiên chớp mắt, cúi đầu lắc nhẹ -“Nhi thần ngu dốt, mẫu hậu thứ tội”-
-“Ngươi còn nhỏ, đọc hiểu mới là chuyện lạ.
Đến đây, bổn cung chỉ ngươi”-
Những vấn đề quốc gia qua lời nói của nàng từ phức tạp mà chuyển sang đơn giản.
Ái Thiên từng rất ghét nàng, vì nóng nảy, vì cái chết của đệ đệ nhưng khi mẫu phi tiết lộ sự thật khiến cậu sững người.
Thế mà người mưu hại đệ đệ lại là phụ hoàng, mẫu phi tuy được sủng ái nhưng cũng chỉ công cụ để có hoàng tử.
-“Ái Thiên, điều đầu tiên của một bậc đế vương chính là không được mất tập trung”- Nàng nghiêm khắc nhắc nhở.
Ái Thiên cảm giác hoàng hậu nương nương thật là uy vũ.
•
Yến tiệc được tổ chức cực kì long trọng, Tử Ngạn ngồi ở vị trí hoàng hậu bên cạnh Ái Danh Cung nhưng ánh mắt cứ hướng về vị vương gia nào đó làm đôi tai hắn đỏ hết cả mảng.
Tử Ngạn phì cười, theo thói quen vừa thưởng tửu vừa ngắm mỹ nhân.
Rượu hôm nay ngon hơn nhiều nha.
-“Ngươi là…”- Một giọng thản thốt cất lên khiến tất cả đều nhíu mày nhìn về người đó.
Hóa ra bạch y công tử đêm qua.
-“Nghịch tử, ngươi đang bất kính với hoàng hậu đó”- Tể tướng đánh đầu đứa con của mình một cái rồi chấp hai tay nhận lỗi -“Là nghịch tử không hiểu chuyện, bất kính với hoàng hậu nương nương, mong nương nương nhân từ tha lỗi”-
Nàng phất tay -“Trẻ nhỏ không hiểu chuyện, tự đóng cửa dạy dỗ là được”- Nàng mỉm cười không quên châm chọc một câu.
Tử Minh – phụ thân của Tử Tuyết Y một thân đầy sát khí do máu nóng đầu rơi khiến người gặp người sợ nhưng khi gặp con gái của mình bao năm không khỏi thu hồi lại khí tức.
Tử Dương – huynh trưởng của nàng tuy một thân nho nhã nhưng trên chiến trường ra tay phải nói là cực kì tàn nhẫn, thấy muội muội cũng toát lên vẻ ôn nhu.
-“Thỉnh an hoàng thượng, hoàng hậu nương nương”- Tử Minh thấy sắc mặt nữ nhi của mình hồng hào khởi sắc không khỏi vui mừng.
-“Đã cực khổ cho Tử tướng quân và Tử thống soái ở biên ải bao năm” – Ái Danh Cung nâng chén rượu lên muốn chúc mừng hai người.
-“Được hy sinh vì giang sơn xã tắc của Ái quốc là vinh hạnh của chúng thần”- Tử Minh cũng chén rượu lên uống cạn.
Mọi người nhập tiệc, có người đem nhi nữ lên thể hiện vũ khúc, tài năng, mong được hoàng thượng để mắt đến kỳ tuyển tú tiếp theo.
-“Thần thiếp có chút mệt, thỉnh hoàng thượng cho thần thiếp ra ngoài một chút”- Tử Ngạn hơi thấp giọng giữa những vũ khúc inh ỏi.
Ái Danh Cung cứ tưởng do nàng khó chịu khi hắn sắp nạp phi cũng chẳng để ý.
Gật đầu cho qua.
Ánh trăng sáng phản chiếu xuống mặt hồ tuyệt đẹp, điểm thêm mỹ nhân dựa vào gốc cây Tử Đằng mà uống rượu, tạo nên khung cảnh khiến trái tim rung động.
-“Hoàng hậu nương nương”- Ái Hi Lạp đã để ý sự nhàm chán của nàng, đến khi nàng rời đi cũng lẳng lặng đi theo.
Tử Ngạn rũ mi, đã biết có người theo sau rồi, ai ngờ là nam nhân của nàng chứ, nụ cười ngả ngớn theo thói quen nở ra -“Không biết vương gia tìm bổn cung có chuyện gì chăng ?”-
-“Đêm đó…!đêm đó…”- Hắn đỏ hết cả vùng cổ vì ngượng ngùng.
-“Đã bị vương gia biết rồi, bổn cung quả thật chưa từng được hoàng thượng sủng ái”- Nàng cười, nhưng hắn lại cảm nhận sự xót xa ẩn sau đó.
Ái Hi Lạp nhíu mày -“Hoàng hậu có yêu hoàng huynh không ?”- Hắn ngồi xuống bên cạnh nàng, tuy cố gắng kiềm chế âm điệu nhưng vẫn không tránh khỏi toát ra sự giận giữ bị kìm nén.
-“Yêu hay không yêu người cũng chỉ coi ta là người giúp cho hắn củng cố thể lực, như nhau cả thôi”- Tử Ngạn vốn không muốn đùa quá trớn nhưng nhớ lại những lần nam nhân này chạy trốn lại nổi lên ác ý.
-“Vậy đêm đó chỉ là người say ?”- Ái Hi Lạp siết chặt hai tay vào nhau, ẩn ẩn hiện lên tia bi thương.
-“Có lẽ uống hơi nhiều nên…”- Chén gỗ rượu rơi xuống mặt đất, lăn vài vòng rồi đứng yên.
Hai tay nàng bị giữ chặt, nụ hôn yếu ớt rơi xuống môi nàng, ban đầu nhẹ nhàng tiếp theo càng mạnh bạo thể hiện sự chiếm hữu vô tận.
Tử Ngạn híp mắt thành hình trăng khuyết, nam nhân của nàng thật đáng yêu..