Đọc truyện Ngàn Thế Giới Truy Được Ái Nhân FULL – Chương 57
Vùng đất cổ đại đã có một biến chuyển xấu, người dân đã chết như ngã rạ, có người không nhịn cũng như không tiếc mạng để xông vào cung cấm trút hận lên tên hoàng đế tàn nhẫn.
-“Người dân đã chết, dòng chảy lịch sử cũng dần thay đổi, quân chủ chúng ta phải làm sao ?”- Thông qua màn hình, một vị tướng báo cáo việc nơi này.
-“…!Áp chế không được thì giết”- War hừ lạnh đầy tàn nhẫn, nếu không có gã thìc cái cuộc sống ăn thịt lẫn nhau để sống chẳng phải sẽ tiếp diễn sao ? Cái lũ vong ơn.
-“Nhưng dòng chảy thời gian…”- Trung quân ngập ngừng, muốn đề cập đến hậu quả.
-“Không giết chúng thì kẻ chết là chúng ta”- Gã trầm thấp mà quát một tiếng.
Trung quân đành cúi đầu, tắt đi bộ máy truyền tin, dằn lòng mà ra tay với những người dân vô tội.
-“Ngài chắc sẽ không sao chứ ?”- War mơ hồ nhìn vào tấm gương bị mây mù che khuất.
Tấm gương không phản chiếu bóng hình của gã, mà sau lớp mây mù bão tố lại là một gương mặt quỷ dị dần xuất hiện.
-“Chỉ là thời gian thôi mà, không có gì cần phải lo lắng”- Người trong cười lên, nụ cười đang ẩn ẩn những vệt đen đáng sợ.
-“Can thiệp lịch sử, mang cỗ máy đó trở về cổ đại, quả thật nằm mơ ta cũng không nghĩ ra”- War vô tình biết đến tiến sĩ, biết đến cỗ máy tạo ra vô số những người máy thiện chiến, có thể phục vụ cho tổ chức, lật đổ bộ máy chính quyền của thời đại tinh tế.
Tiến sĩ cười ha hả, rất đắc ý -“Ta là kẻ biến ảo mộng thành hiện thực mà”-
-“Nhưng…”- Lão bỗng im bặt vài tiếng rồi chầm chậm e dè -“Hãy cẩn thận nữ nhân kia”-
-“Tại sao ?”-
-“Ta cảm nhận được nguồn năng lượng khổng lồ, đáng sợ từ nữ nhân ấy”- Thậm chí nguồn năng lượng này còn rất quen thuộc.
Lão vẫn nhớ cái ngày, vị chủ thần mang quyền trượng tàn sát chúng sinh, hạ sát chúng thần.
Hơi thở quỷ dị từ chủ thần đến cả đời này lão cũng không quên được…
-“Đúng thật nàng ta rất khả nghi”- War không muốn thừa nhận nhưng một người bình thường như nàng ta lại có năng lực đánh bại cả Jade thì không tốt một chút nào cả.
-“Cũng gần chạm mốc ba mươi ngày, tiến sĩ…”- Gã muốn hỏi rằng có cần thủ tiêu không nhưng hai chữ ấy lại nghẹn trong lòng, cứ nghĩ đến không còn nhìn thấy nụ cười kiêu ngạo, dáng vẻ thích thú uống rượu của nàng,…!tim của gã lại nhói như kim châm vào.
Lão tiến sĩ không để ý lắm, đơn giản lắc đầu -“Nếu như là ngài ấy thì ngươi có mười cái đầu, sáu cái mạng cũng chẳng đánh lại được”-
-“Ngài ?”- Gã nghi hoặc hỏi.
-“Biết ít sống lâu, biết nhiều chết sớm, đừng xen vào”- Lão phải điều tra xem, kẻ nào dám thôn tính á thần của lão để giúp ngài tiến vào đây.
•
Thí nghiệm đã đến công đoạn cuối, ai cũng cảm thấy kính trọng Tử Ngạn vì học thức uyên thâm của nàng.
Nói thật, Tử Ngạn mà biết được họ vì như vậy mà kính cẩn với mình thì chắc chắn sẽ cười lên mất.
Nhớ lại năm đó muội muội vì nhồi nhét một đống kiến thức cơ bản này cho nàng mà một người ôn hòa lại xém chút nữa phát cáu.
Tuy nàng luôn miệng nói không cần nhưng muội muội cố chấp vẫn yêu cầu nàng chăm chỉ học để sau này có cái phòng thân.
Tử Ngạn đã từng bỉu môi, cho rằng muội muội của mình lo dư thừa.
Ai ngờ lại có lúc cần dùng thật.
Điện lại chập chờn, còn hai công đoạn nữa liền hoàn thành việc chắt lọc chất độc.
Tử Ngạn hướng mắt lên điện hết tắt rồi mở.
Nhấc một cánh tay lên không trung, một mảnh giấy rơi từ tay còn lại.
Nụ cười chớp nhoáng thoáng qua khuôn mặt nàng.
Một tiếng nổ thật lớn phá hủy không gian bên trong phòng thí nghiệm.
Bức tường được làm bằng sắt, thậm chí còn được bao bọc bởi những bờ tường bên ngoài bằng laser tự động.
Thân hình to lớn của một sinh vật kì lạ dần xuất hiện trong tầm mắt.
Một con quái vật to lớn có đầu giống như bò cạp nhưng thân mình lại giống như rết, đôi mắt sáng quắc đỏ lên, nó thè chiếc lưỡi dài ngoằng của mình mà càn quét đổ đi toàn bộ phòng thí nghiệm.
Tử Ngạn lại là người đứng gần nhát, chiếc lưỡi của nó cuốn lấy nàng, muốn đem Tử Ngạn tiến vào bao tử nhưng chợt nửa chừng, nó khựng lại tựa như có thứ gì đó đang ra lệnh cho nó dừng tay.
Ngay lúc tưởng chừng mọi thứ đã được kiểm soát khi War cùng Dylan đã nhận được tin mà xuất hiện, nhưng một đòn tất công đã phá hủy sự bình yên phút chốc này.
Jade cũng muốn góp sức, cũng muốn giúp đỡ anh hai, cũng muốn chứng minh mình không thua kém gì Tử Ngạn nhưng lại không biết cả hai nam nhân đều căm hận nhìn nàng, đúng là thứ phiền toái.
Quái vật như bị kích thích điên lên theo từng cơn, nó siết chặt Tử Ngạn khiến nàng cắn răng đầy đau đớn.
Thậm chí, một ngụm máu không giữ được lại tràn ra nơi khóe miệng.
Nó dùng chân gắp lấy Jade, đem cô ta nhấc bổng lên không trung, ngoe ngoảy cái đuôi đem căn cứ phá nát.
Đến cùng lại bị một đòn của Dylan làm choáng váng, cảm nhận được sự chênh lệch thực lực, nó quất đuôi tạo cát mù muốn bỏ chạy.
-“Quân chủ chỉ có thể cứu một người, chúng tôi không giữ được nó”- Hơn năm mươi quân lính dùng dây quấn lấy con quái thú, muốn ngăn lại để cứu cả hai.
Nhưng cả hai đều bị kiềm chặt, nếu như buông dây cứu một người nhất định người kia cũng sẽ bị quái thú tha đi.
War mím môi, giữa em gái và người đó…!gã nên chọn ai.
Dylan trầm mặc, hạ giọng ra lệnh dứt khoát -“Cứu tiểu thư”-.