Đọc truyện Ngàn Thế Giới Truy Được Ái Nhân FULL – Chương 1: Thế Giới 1 Hoàng Hậu Xin Tự Trọng
Vận mệnh xoay vần theo quỹ đạo nhất định, mọi nguyên tắc nó đặt ra luôn được áp dụng một cách hoàn hảo nhất.
Những kẻ muốn vượt qua thứ được gọi là vận mệnh, đều phải vượt qua thử thách mà nó đặt ra.
Nhưng đã gọi là vận mệnh, muốn vượt qua nó, dễ sao ?
Tử Ngạn hạ thế bởi tinh tú, vận mệnh định sẵn nàng trở thành chủ thần, đời đời kiếp kiếp không thể vướng phải ái tình.
Nhưng vận mệnh cũng chẳng ngờ, nàng phá nát cả một địa đàng, chủ thần ban phước thịnh vượng thế mà lại mang đến cuồn cuộn huyết tanh.
Nàng thậm chí bước vào thử thách của vận mệnh, chỉ vì lòng nàng đã có ái nhân.
Hắn có thể không yêu nàng, hắn có thể chẳng nhớ nàng là ai, nhưng nàng không thích thua cuộc, chả bất cứ cái giá nào, nàng nhất quyết cũng phải thắng.
•
-“Nương nương, nương nương rơi xuống hồ, nhanh nhanh gọi người”- Tiếng hô hoán vang vọng khắp ngự hoa viên, những âm thanh của bước chân vội vã dần tiến lại.
Tử Ngạn cảm thấy ngộp thở, bốn bề là nước và nước.
Nước tràn vào ngũ quan của nàng khiến khó chịu Tử Ngạn mà nhíu mày, tự thề với lòng nhất định sẽ hạ sát kẻ đã đẩy nàng xuống cái hồ chết tiệt này.
Chân nhẹ nhàng đạp hai cái lấy đà, rất nhanh nàng đã lên đến mặt hồ.
Tử Ngạn vỗ ngực, ho khan vài tiếng để tống hết thứ nước khó chịu khỏi cơ thể.
-“Nương nương, nương nương có sao không ?”- Vẫn là cái giọng chí chóe không khác gì cái loa này.
Tử Ngạn tâm trạng không tốt, trầm giọng quát -“Câm”-
Ngay lập tức, mọi người đang ồn ào phải câm nín.
Cái cảm giác lạnh sống lưng bao trùm toàn bộ người của Thanh Hoa cung.
Hoàng hậu của bọn họ tuy bình thường đều hung hăng, nhưng lại thẳng bụng, không bao giờ toát ra khí chất nguy hiểm như lúc này.
-“Đưa khăn đây”- Nàng đưa tay về phía một cung nữ đang nâng khăn quỳ dưới đất.
Tử Ngạn tự tay lau khô y phục cùng tóc của mình, ngay lúc đứng dậy, thái giám bẩm báo -“Hoàng thượng cùng Lưu thái y đã tới thưa nương nương”-
Nàng híp mắt nhìn kẻ mặc long bào trước mắt, lại quay sang Lưu thái y -“Một khắc cũng là mạng người, đến chậm như vậy là muốn hại chết bổn cung ?”- Nói đùa chứ ngày này là đầu Đông đấy, cái thân thể này còn yếu đuối đến phát hờn, không có nàng có khi thành tử thi trồi trên mặt hồ rồi.
-“Hoàng hậu thứ lỗi, Tĩnh Hoa cung cách cung của nương nương khá xa…”- Lưu thái y quỳ xuống dập đầu tạ tội.
-“Hoàng hậu, nàng đừng nháo, cũng đã không sao rồi”- Hoàng thượng đứng bên cạnh, mắt phượng khép lại, xoa xoa mi tâm.
Tử Ngạn nhếch môi -“Đợi đến khi bổn cung nằm trong lăng mộ rồi mới có sao ?”-
-“Nàng…”-
Tử Ngạn khoác tay -“Thôi, bổn cung cần nghỉ ngơi, Lưu thái y vào bắt mạch cho ta, còn hoàng thượng, thần thiếp tạ lỗi vì không thể tiếp ngài”- Nàng lạnh nhạt quay lưng rời đi.
-“Hàn khí xâm nhập cũng không nhiều, ngoài trừ hơi đuối sức do phải bơi ra thì không có gì đáng lo ngại.
Thần sẽ kê thêm thuốc cho nương nương”- Lưu thái y nghiêm chỉnh bắt mạch cho nàng.
Tử Ngạn bỗng nhiên nở một nụ cười quái gở -“Lưu thái y dừng gót, bổn cung còn phải đa tạ ngươi”-
-“Đây là trọng trách của thần…”- Lưu thái y lời chưa kịp dứt, Tử Ngạn đã nghiêng đầu ra lệnh -“Mưu sát hoàng hậu, đánh năm mươi trượng”
Tất cả cung nhân đều mở tròn mắt, qua mấy giây không ai động đậy, nàng lại chầm chậm nói -“Nếu như không kẻ nào đánh được, lụa trắng đã chuẩn bị sẵn, tự chết hoặc bổn cung tiễn các ngươi một đoạn”-
-“Hoàng hậu nương nương, người không thể vô cơ đánh thần”- Lưu thái y tức giận quát.
Nàng cười giễu cợt -“Độc trong ngươi bổn cung, Sâm Cao Ly trong thuốc, Xạ Hương trong túi thơm.
Phải đa tạ Lan phi rồi”-
Lưu thái y trợn mắt, lau đi những giọt mồ hôi vịn trên trán -“Nương nương nói gì, hạ thần không hiểu”-
-“Ta nói, ngươi đi chết đi.
Hiểu rồi chứ ?”- Tử Ngạn lười so đo nói lại, trực tiếp hạ lệnh khiến cho Lưu thái y té ngửa ra sau.
Nàng khinh bỉ nhìn gã thái y bị lôi đi, tiện tay vứt xuống gói thuốc gã vừa đưa -“Vừa đánh vừa cho hắn nuốt sống hết đống này”-
Trước khi thực sự đi vào bên trong tẩm cung của mình, nàng còn để lại câu cảnh cáo -“Thừa một miếng thì bản thân tự mà nuốt lấy”-
Tử Ngạn vừa đặt lưng xuống liền bật cười, nàng còn chẳng biết gì về thế giới này, nhưng dựa trên hương liệu trong thuốc cùng lời bán tàn của cung nhân cũng đủ để đoán ra mình mang thân phận gì.
Nàng phất tay lên không trung, một loạt các thông tin bắt đầu hiện ra.
Ái quốc năm 30, vương gia Ái Danh Cung bình định được phản thần, trấn an được lòng dân, có sự chấp thuận của tiên đế và bá quan, trở thành thái tử, thuận thế lên ngôi, lấy hiệu là Giả Tôn Đế.
Vương phi Tử Tuyết Y có công cùng tân đế bình định giang sơn, phong làm hoàng hậu, quản lý lục cung.
Ái quốc năm 32, hoàng hậu Tử Tuyết Y bị giam ở Thanh Hoa cung, tạm thời thu hồi phượng ấn vì tội sát hại hoàng tự..