Đọc truyện Ngàn Năm – Vạn Năm – Chương 2: Dạ yến Trùng Khánh điện
Lâm Nhạc theo chân Văn Hạo đến Vương phủ không khỏi làm hạ nhân trong phủ một phen xáo động không ngớt. Chiến Thần Minh Triều xưa nay không thích nữ nhân, nay vừa trở về từ biên ải đã mang theo một nữ tử dị tộc về phủ khiến cho bọn họ một phen kinh hách, trong phủ không khỏi có những nhóm nữ tì nhàn rỗi đàm luận xem nữ nhân trước mặt có thân phận gì mà được Vương gia để ý, trong giọng điệu thậm chí còn pha chút ganh tị.
Lâm Nhạc vốn cũng chẳng biết họ đang nói gì, nhưng theo thái độ nhìn nàng, nhất là của đám tì nữ, cộng thêm ánh mắt khi họ nói chuyện thường xuyên vô ý hoặc cố tình nhìn nàng thì Lâm Nhạc đại khái cũng biết được mình chính là nhân vật chính của câu chuyện a! Chẳng trách được, nàng không dưng xuất hiện ở phủ đệ nhà người ta, lại mang cái bộ dạng khác thường này, không trở thành đề tài cho người bàn tán thì đúng là chuyện lạ. Người ta thường nói, hai người phụ nữ cùng một con vịt đã thành cái chợ, còn trong cái phủ rộng lớn mấy trăm tì nữ này thì không biết đã có bao nhiêu cái chợ chồm hổm được nhóm lên vì nàng. Aiiiiii! Thôi kệ vậy! Dù sao nàng nghe cũng không hiểu, thôi thì cứ coi như mình chẳng biết gì vậy, cứ bơ đi mà sống là cách mà nàng đã được học từ thời hiện đại.
Lâm Nhạc ngồi thẩn thờ bên hồ nước trong suốt, phía dưới đàn cá ngũ sắc đang bơi lội, nàng nhớ lúc trước baba thường hay nói với nàng “mỗi loài vật đều có linh tính của mình, chúng cũng như ta, chúng có sinh mạng, có tình cảm, Nhạc Nhạc đừng vì sở thích cá nhân mà thương tổn chúng” Baba của nàng Dương Lâm Thanh là một nhà sinh vật học, ông luôn đấu tranh vì quyền sống của các loài động vật hoang dã, ông thường tham gia các buổi hội thảo về bảo tồn thiên nhiên, cũng có những buổi phát biểu nghiên cứu về sinh vật, Lâm Nhạc cũng thường xuyên tham dự các buổi phát biểu của ông nên trong nàng từ lâu đã hình thành một tình cảm yêu mến với các loài động vật, nhất là những động vật nhỏ. Nàng nhìn đàn cá đang tung tăng dưới đám bèo, lẩm bẩm:
“Cá nhỏ ơi cá nhỏ! Ngươi có biết địa phương này rốt cuộc là nơi nào không? Ta thật sự rất nhớ nhà. Cá nhỏ chắc cũng có nhà ở một nơi nào đó ngoài con sông rộng lớn, ngươi có giống ta không, có nhớ baba với mama không? Còn ta…ta rất nhớ họ…rất nhớ!”
Lâm Nhạc thỏ thẻ tâm sự với đàn cá, nàng không hề nhận thấy bóng người phía sau đang lẳng lặng nhìn nàng.
Văn Hạo nhìn nữ nhân đang ngồi nói chuyện với cá ngũ sắc hắn tìm được từ Tây Vực, ánh nắng mùa thu nhẹ nhàng chiếu lên làn da trắng nõn, mái tóc dái bồng bềnh rũ xuống dòng nước, vài ngọn tóc tung bay theo cơn gió thoáng qua trong chốc lát, cảnh tượng trước mắt khiến hắn không khỏi ngẩn người, trong lòng đột nhiên có một dòng nước nhẹ nhàng ấm áp thoảng qua nhanh chóng. Một nữ nhân trong sáng, thuần khiết đến mong manh, thật khiến hắn muốn chăm sóc nàng, yêu thương nàng. Văn Hạo giật mình vì chính suy nghĩ của bản thân, hắn có thể vì một nữ tử mới quen mà có những ý nghĩ này hay sao? Thậm chí còn chưa biết thân thế nàng ta, nhưng linh tính mách bảo hắn, nàng tuyệt không phải người có thủ đoạn, mưu mô. Hắn bước đến cạnh nàng, ôn nhu hỏi:
“Lâm Nhạc cô nương, nàng đã dùng bữa chiều hay chưa?”
Lâm Nhạc nghe có người gọi tên mình thì ngẩn đầu nhìn lên, thấy hắn làm động tác ăn uống thì bật cười. Nàng gật đầu.
“Văn Hạo a! Ta ăn rồi! Món ăn chổ các ngươi thật ngon a!”
Văn Hạo nhìn nàng cười, nhẹ nhàng mà thánh khiết, một nụ cười thật lòng không che giấu tâm tư, nụ cười mà từ lâu hắn chỉ đối hoàng huynh thấy qua.
Hắn gọi tì nữ trang điểm, thay xiêm y cho nàng. Rồi mĩm cười rời đi. Lâm Nhạc được thay một bộ quần áo màu tím nhạt, phía trên có thêu hoạ tiết hoa mẫu đơn viền vàng, chân váy có đính chuông ngân, khi bước đi mang theo những âm thanh đinh đang nghe thật êm tai khiến Lam Nhạc rất thích. Nàng được hai tì nữ thoa thoa trét trét trên mặt, đại khái gần một canh giờ, khiến sống lưng nàng có chút mỏi, lúc này họ mới buông tha cho nàng, Lam Nhạc nhẹ thở ra một hơi nhìn vào gương đồng. Nàng thoáng giật mình, tuy hình ảnh trong gương có chút mờ và dĩ nhiên không thể so sánh với gương ở hiện đại nhưng nàng vẫn có thể nhìn thấy trong gương là một nữ tử thật xinh đẹp. Đôi mắt ngây thơ đã được trau chuốt thêm phần ma mị, mê người, đôi mày liễu cong cong nhấn nhá cho đường nét gương mặt, môi đỏ thắm tăng thêm nét quyến rũ, làn da trắng nõn càng thêm mịn màng khi thoa lên một lớp phấn nhẹ, những nét ngây thơ của nàng sau khi trang điểm đã bị che bớt phần nào, theo đó tăng lên sự xinh đẹp của thiếu nữ trưởng thành. Ở hiện đại nàng cũng hay bị các bạn bè trêu chọc vì ngoại hình trẻ con của mình, gương mặt nàng thì luôn bị nhầm lẫn với học sinh trung học khiến nàng gặp không ít phiền toái không đáng có. Nay Lâm Nhạc thật có chút hài lòng với tài nghệ hoá trang của hai tì nữ Văn Hạo an bày cho nàng, Lâm Nhạc mĩm cười, thiếu nữ trong gương cũng mĩm cười, nét đẹp của nàng lại thêm phần thuần khiết dụ hoặc khiến hai tì nữ ngẩn người.
Trên đại lục này, ngoài Tam Công chúa Hàm Yên đã từng đến vương phủ một lần được xưng tụng là đệ nhất đại mỹ nhân, bọn họ còn nghĩ không ai xứng với Vương gia, nay thật sự nhìn thấy nữ tử trước mắt, không khỏi kinh ngạc… nét đẹp của nàng ta trong suốt như pha lê, khiến người không thể dời tầm mắt. Nếu nói công chúa Hàm Yên khiến thiên hạ chao đảo, khuynh quốc khuynh thành, xinh đẹp nồng nhiệt như lữa thì nữ nhân trước mắt này lại nhẹ nhàng như nước, ôn thuần như ngọc, làm người thấy thanh thản khi nhìn nàng… Thật là một người hiếm có!!! Ai nói nàng ta không xứng với vương gia nhà họ kia chứ! So với Hàm Yên công chúa có phần đanh dá kia thì Lâm Nhạc, người này thật sự thích hợp với vương gia! Những tì nữ kia mà thấy nàng chắc hẳn sẽ phải công nhận, thiên hạ này, không ai xứng với Chiến Thần Minh Triều hơn nữ nhân tên Lâm Nhạc trước mắt này!
Lâm Nhạc nhìn trời chập choạng tối, có lẽ hôm nay có việc gì quan trọng nên Văn Hạo mới chuẩn bị cho nàng kĩ lưỡng như vậy. Nàng tại nơi này, không biết tiếng nói, không biết đường về, cũng không thể một mình một thân đi đâu, hắn thật sự là chốn nương tựa duy nhất của nàng. Hai hôm nay hắn đối nàng thật sự rất tốt, chăm lo từ ăn mặc đến nghỉ ngơi! Thậm chí còn mời người về dạy cho nàng những câu nói cơ bản của nơi này, mặc dù chưa biết bao nhiêu, nhưng nàng sẽ cố gắng học để thích ứng với thời đại này, nàng vẫn còn rất mong trở về.
“Tham kiến Nhị vương gia” – Hai tì nữ tên Lệ Hoa và Như Hoa cúi người hành lễ.
Nghe thanh âm bất ngờ khiến Lâm Nhạc giật mình, nàng xoay người hướng hắn.
“Văn Hạo, ngươi tới a!”
Văn Hạo nhìn nữ tử trước mặt giật mình ngây ngẩn, nàng thật xinh đẹp, khiến hắn quên đi chính mình trong chốc lát.
“Văn Hạo…” Lâm Nhạc nhìn hắn ngây ngốc, nàng khó hiểu nhíu nhíu mày ngọc.
Văn Hạo nhận ra mình có điểm luống cuống, mỉm cười ôn nhu.
“Lâm Nhạc cô nương, thỉnh cùng ta dự yến”
Lâm Nhạc không hiểu hắn muốn nói gì, nhưng nhìn động tác của hắn, hẳn đang muốn mời nàng đi đâu đó! Nàng liền đứng lên. Aiiiiii! Tại sao lại không để nàng đi đôi sandal của mình, lại buộc nàng đi đôi giày vướng víu này, khiến nàng có chút khó khăn khi di chuyển a! Nàng thật tưởng niệm đôi sandal yêu dấu quá đi! Sau này nếu có mặc những trang phục dài quá gót chân thế này thì nhất quyết đi sandal cho tiện vậy.Lâm Nhạc thầm hạ quyết định với chính mình!