Bạn đang đọc Ngàn Năm Gặp Lại – Chương 6: Trò đùa quái đản của hoàng đế (thượng)
CHƯƠNG 6 TRÒ ĐÙA QUÁI ĐẢN CỦA HOÀNG ĐẾ (THƯỢNG)
Thật đúng là xui xẻo mà,khi không lại đụng phải tên “biến thái”.Thật đáng ghét !!!! Cô bực tức đi ra khỏi hầm băng.Nếu sớm biết cô đã không vào đây,làm gì có đường về hiện đại ở đây chứ ? Chỉ toàn băng với đá,lạnh chết đi được.Thằng trai bao chết tiệt.(Ruby: Sao chị nỡ lòng nào nói anh như thế !!! >.*******************************************
– Trời sáng rồi,dậy đi,ngươi nghĩ ngươi là nương nương sao ? – Tình cô cô đá chăn cô ra,quát lên
– Biết rồi – Cô trừng mắt nhìn bà ta,mụ yêu quái khốn kiếp !!!!!
– Hoàng thượng muốn ngươi giặt hoàng bào cho người,ngươi tốt nhất nên giặt cho cẩn thận,hoàng bào chỉ cần sơ suất một chút là sẽ bị hỏng,nhất là hình phượng hoàng rất dễ bị đứt chỉ – Tình cô cô bên ngoài thì tỏ vẻ quan tâm nhưng lại cười thầm trong bụng,đáng đời ngươi,chỉ cần làm hỏng chút ít thì cái mạng nhỏ của ngươi liền mất như chơi
– Cái gì ? Sao lại là ta,ta đâu có quen biết với hoàng thượng,sao hắn lại khi dễ ta ? – Cô nhăn nhó thốt lên
– Không được nói hoàng thượng như vậy – Tình cô cô đanh giọng quát – Người đã nhắc tên ngươi thì ngươi phải làm
Cô cắn răng,giậm chân uỳnh uỳnh bước ra ngoài.Khi nhìn thấy cả đống hoàng bào được vắt trên dây,cô choáng váng.Tên cẩu hoàng đế ! Bà đây đâu có thù oán gì với ngươi ? Sao ngươi lại nhẫn tâm…Sao trong cái hậu cung này toàn rắn độc vậy ? Cắn đứt tâm hồn ngây thơ của cô rồi.(Ruby:Chị mà ngây thơ hả ? Ngạc nhiên đó.)
Cô thở dài.Một ngày tên cẩu hoàng đế đó thay ra trăm cái hoàng bào chắc ? Rõ ràng là muốn làm khó cô mà.Cô sẽ không để cho chúng khi dễ như vậy đâu.Cô rất rành về giặt dũ đó nha,đống hoàng bào này mà đòi làm khó cô ? Mơ đi.Cô nhếch môi cười.
Hiểu Dương đi đến vỗ vai cô :
– Để muội giúp tỉ
– Không cần đâu,muội sẽ làm hỏng việc đó,tỉ làm được mà,muội lo việc của muội đi – Cô đẩy Hiểu Dương
– Được rồi,nếu có gì cần muội giúp thì tìm muội – Hiểu Dương xoay người rời đi
Chỉ trong chốc lát,đống hoàng bào đã được giặt xong,cô tự hào vỗ ngực,vui sướng nhảy cẫng lên,không có chuyện gì là có thể làm khó được cô.Ở một góc gần đó,cô không hề hay biết,bóng dáng ai kia đang chăm chăm nhìn về phía cô.
Cô cũng có bản lĩnh đó chứ,xem ra,anh đã quá coi thường cô rồi,chờ đấy mà xem kịch vui tiếp theo của anh,anh cười lạnh,xoay người ly khai
Tình cô cô đi đến,ngạc nhiên khi thấy cô giặt hết đống đồ,vội vàng kiểm tra từng cái hoàng bào,chắc chắn phải có nhiều cái bị hỏng.
Cô khoanh tay quét mắt nhìn bà ta,kiêu ngạo nói:
– Bà tìm vô ích thôi,những chiếc hoàng bào này vẫn còn nguyên vẹn,bà không bắt lỗi được ta đâu
– Ngươi làm tốt đấy – Tình cô cô giả bộ khen ngợi
– Đương nhiên – Cô không thèm liếc mắt nhìn bà ta,xoay người định đi về phòng
– Nếu đã xong việc rồi thì ngươi có thể đến Ngự thiện phòng lấy phần cơm trưa của ngươi
– Sao hôm nay bà đột nhiên tốt tính vậy ? – Cô quay người lại hỏi
Bà ta không trả lời mà cười bí hiểm,nghiêm mặt xoay người đi.Cô đưa ánh mắt khó hiểu nhìn bà ta rồi đi đến Ngự thiện phòng.
– Ngươi là Bảo Nhi ? – Một tên đầu bếp hỏi cô
– Đúng vậy – Cô gật đầu
– Hoàng thượng ban cho ngươi khay cơm này,nói ngươi hôm nay làm việc rất tốt nên bắt buộc phải ăn hết – Tên đầu bếp đưa cho cô một khay cơm toàn rau thịt trông rất hấp dẫn
– Thật hay giả đó ? Đương nhiên ta sẽ ăn hết – Cô cười tít mắt bưng khay cơm đến bàn đá ngồi,vừa mới đưa một miếng cơm vào miệng thì….”Phụt”
Cô phun cơm ra bắn tung tóe,cơm này mà cho người ăn sao ? “Khụ…….khụ”
Một lũ khốn kiếp,lại giờ trò với cô đây mà.Chẳng trách mụ yêu quái đó đột nhiên tốt tính như vậy,thì ra là cô đã hiểu nhầm “thành ý” của mụ ta.******** ! Cô tức giận cầm khay cơm quăng vào gốc cây.Cơm thiu mà ăn được sao ? Cho chó nó cũng không thèm nữa.Mà cô đâu có mắc oán gì với tên cẩu hoàng đế ? Mặt mũi hắn ra sao cô còn không biết nữa,thế thì tại sao hắn lại khi dễ cô chứ ?