Ngàn Năm Gặp Lại

Chương 3: Lần đầu tiếp khách


Bạn đang đọc Ngàn Năm Gặp Lại – Chương 3: Lần đầu tiếp khách

CHƯƠNG 3 LẦN ĐẦU TIẾP KHÁCH
Từ ngày ra mắt ở Tử Tâm lâu,có thể nói trong Thanh Long thành,không ai không biết Linh Lung cô nương,từ những vị khách hôm đó kể lại,thì vị Linh Lung cô nương này có dung mạo tuyệt sắc,ngay cả đệ nhất mĩ nữ Thanh Long quốc Bạch San San cũng chỉ có nước xách dép cho nàng.Mà có cả những vị khách còn ca ngợi tài năng của Linh Lung,nói điệu múa do nàng thể hiện là có một không hai,giọng hát của nàng như tiếng ca của Hằng Nga,nói nàng thông thuộc cả cầm kì thi họa,dù thật sự chưa xem nàng múa hay nghe nàng hát bao giờ.Điều này đã làm nổi lên sự tò mò của mọi người,ai cũng mong được diện kiến dung nhan xinh đẹp của Linh Lung,được thưởng thức tài nghệ của nàng khiến cho Tử Tâm lâu vốn nổi tiếng lại càng nổi tiếng hơn.
Trong khi đó nhân vật chính trong câu chuyện của mọi người đang ngồi nghe lại “thành quả” của mình từ mấy vị cô nương xinh đẹp khác.
– Linh Lung muội à,muội thật sự là xuất sắc đó,mới xuất hiện một lần đã mê hoặc được ngàn người,muội còn chưa biểu diễn đã được mọi người ca ngợi như thế,không biết đến lúc muội múa,muội hát có phải là đệ nhất tài nữ Thanh Long quốc chúng ta cũng phải đi làm nha hoàn uội không nữa – Cố Ngọc Oanh,hoa khôi Tử Tâm lâu (vừa mới rớt hạng xuống Á khôi) khinh bỉ hỏi nàng.
-Ngọc Oanh tỉ,muội nào dám,tì là hoa khôi (Á khôi thì có) của Tử Tâm lâu chúng ta,nếu như tiểu thư Hoàng Đan (tên của đệ nhất tài nữ) có làm thì nha hoàn thì cũng là nha hoàn của tỉ,chứ làm gì mà đến lượt muội – Nàng ngây thơ đáp trả
– Ngươi……! – Ngọc Oanh tức tối
– Ngọc Oanh tỉ à,lần đầu gặp mặt,muội thấy tỉ chỉ có hai,ba nếp nhăn trên mặt,sao bây giờ đã lên đến sáu,bảy cái rồi,chắc dạo này tỉ không dưỡng da tốt mà cứ lo tiếp khách đúng không ? Tỉ tận tâm với công việc cũng từ từ thôi chứ,ai tranh với tỉ đâu mà lo (tỉ chứ ai !).Hay muội cho tỉ mấy lọ phấn tốt để che đi nhé,Di Nương mua uội nhiều lắm,tỉ cứ dùng thoải mái – Nàng tuôn một tràng,vẻ mặt lo lắng,sẵn sàng dành những thứ tốt cho tỉ muội của mình.
– Cái gì ? Lan nhi,mau mang gương đến đây mau – Ngọc Oanh cuống lên

– Bây giờ còn sớm,hay tỉ về phòng dưỡng da cho tốt đi,không tốt da lại xấu đi mất – Nàng đề xuất ý kiến
– Được rồi,Lan nhi,chúng ta đi – Ngọc Oanh mặt đỏ bừng bừng,giậm chân bước ra khỏi cửa
– Vậy Linh Lung muội muội à,bọn ta cùng đi đây – Những người khác đến xem kịch vui lần lượt ra về,họ nghĩ lần này sẽ được xem Ngọc Oanh giáo huấn Linh Lung,ai ngờ lại mất mặt mà về
Cánh cửa bắt đầu đóng lại.
Chết tiệt ! Bọn nữ nhân thối tha này mà cũng đòi đến đây bắt nạt nàng.Muốn tìm chết.Hừ ! Kiềm chế ! Kiềm chế ! Vì Bảo Nhi mình phải kiềm chế.
Nghĩ đến Bảo Nhi,nàng lại lo lắng,mình đã phải vào thanh lâu,không biết Bảo Nhi sẽ ở đâu,sống thế nào ? Có xuyên không như mình không ? Hay vẫn ở hiện đại ? Nàng và Bảo Nhi đã dựa vào nhau mà sống từ nhỏ,hai người đi đâu cũng có nhau,như hình với bóng,bây giờ chỉ còn mình nàng,cảm thấy trống vắng quá.Nàng rơi vào trầm tư,suy nghĩ,vẻ ngây thơ,giảo hoạt lúc đầu biến mất,khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng,cả người toát lên khí chất vương giả.Ở Tử Tâm lâu mấy ngày,từ Hương nhi (nha hoàn Di Nương cấp cho nàng) nàng biết được đây là Thanh Long quốc đứng đầu trong tứ quốc.Đây là năm thứ sáu do hoàng đế Thanh Long quốc hiện giờ là Phi Tùy Phong trị vì,nhắc đến hoàng đế nước mình,nàng nghĩ đến vẻ mặt hám trai của Hương nhi,cái gì mà ngọc thụ lâm phong,từ khi lên ngôi chưa sủng hạnh một phi tần nào,nàng cóc tin.Loại người như thế ở hiện đại đã hiếm mà ở cổ đại còn hiếm hơn.Tự nhiên nàng thấy tò mò về vị hoàng đế này.Tất nhiên không phải là nàng thích,chỉ vì đấy là mẫu người mơ ước từ nhỏ của Bảo Nhi,chính Bảo Nhi đã nói cho nàng vào sinh nhật 10 tuổi của Bảo Nhi,không biết đến bây giờ Bảo Nhi còn thích những người như vậy không.Nghĩ đến trường hợp Bảo Nhi gặp Phi Tùy Phong,chắc sẽ vui lắm đây,nàng bật cười.Nàng thật là mong điều này thành sự thật nha,rất là mong đó.Vì đối với nàng hạnh phúc của Bảo Nhi còn quan trọng hơn hạnh phúc của nàng,nàng có thể làm mọi thứ để mang đến hạnh phúc cho Bảo Nhi,nàng tự tin rằng như vậy.
Buổi tối.tại Tử Tâm lâu

– Các vị đại gia,hôm nay Linh Lung cô nương mà mọi người mong đợi đã bắt đầu tiếp khách,chỉ cần các vị ra giá “phù hợp” sẽ may mắn có thể là vị khách đầu tiên của Linh Lung cô nương tiếp đó – Di Nương với khuôn mặt sặc sỡ,giọng nói chan chát vang lên nhưng lại rất hấp dẫn những vị khách bên dưới
– Thật sao ? Cuối cùng ngày mà ta đợi đã đến.Chắc chắn ta sẽ là người đầu tiên được Linh Lung cô nương tiếp – Một vị khách hăng hái nói,giọng đầy vẻ tự tin
– Đừng mơ nữa đi,Lí đại gia à,huynh đã trên 40 tuổi,mà còn định ra tay với Linh Lung cô nương,thôi hãy về với nương tử mà nhường Linh Lung lại cho tiểu đệ – Người bên cạnh nói
– Ha ha ha…..- Khắp nơi vang lên một loạt tiếng cười nhạo,Lí đại gia tức giận,hậm hực không làm gì được,quát to :
– Cười cái gì ? Các ngươi làm sao mà đủ tiền để đòi Linh Lung cô nương tiếp ? Ta ra giá 1000 lượng vàng,các ngươi trả cao hơn đi
Bên dưới im phăng phắc,1000 lượng vàng đó nha,phải biết Lí đại gia đây là phú hào giàu có ở Thanh Long thành.Mắt Di Nương sáng lên,bà còn định ra giá khởi đầu là 100 lượng vàng,thế mà vào một cái,đã lên tới 1000 lượng vàng,đây là số tiền chưa có cô nương nào ở Tử Tâm lâu dù cho là hoa khôi Ngọc Oanh cũng không thể được
– Vậy…….vậy có ai đưa giá cao hơn Lí đại gia không ?

Trước câu hỏi của Di Nương,bên dưới không ai trả lời.
Ở trên một căn phòng cao cấp,có hai vị cô nương,nói chính xác hơn là một cô nương xinh đẹp và nha hoàn của cô ấy.Cô nương ấy lạnh lùng nhìn một lũ háo sắc phía dưới,lẩm bẩm : “ít quá….ít quá” rồi lắc đầu vẻ không hài lòng,cô nương ấy chính là nàng – Thượng Quan Nhược Linh,à phải gọi là Linh Lung cô nương,hoa khôi của Tử Tâm lâu mới đúng chứ
– Hương nhi – Nàng gọi
– Dạ,tiểu thư !
– Xuống nói với Di Nương rằng : Giá khởi điểm của ta là 5000 lượng vàng,1000 lượng vàng thì quá thấp,Linh Lung sẽ không tiếp – Giọng nói bình tĩnh cất lên,cứ như nàng là vị Linh Lung cô nương là những người người bạn thân và nàng đang làm chủ,quyết định tiếp khách cho Linh Lung cô nương vậy
– Tiểu thư…….- Người không đùa chứ,đó chỉ là những lời Hương nhi nghĩ thầm,thật sự đối mặt với vị chủ tử này,cô không dám trả lời – Hương nhi đi ngay
Khi Hương nhi truyền đạt lời nói của nàng cho Di Nương xong,bên dưới bùng nổ,họ thật sự không ngờ được Linh Lung cô nương lại cao giá đến vậy,nhưng Lí đại gia thì không hề nao núng:
– 5000 lượng vàng thì 5000 lượng vàng,ta trả

– Ồ ! Vậy thì chắc chắn Lí đại gia đây sẽ trở thành vị khách đầu của Linh Lung cô nương rồi.Xin chúc mừng ngài – Di Nương vui vẻ lên tiếng,không quên nịnh bợ mấy câu
-Khoan đã,Di Nương.Tể tướng của chúng ta đã chọn Linh Lung cô nương và quyết định trả 10000 lượng vàng để tiếp Linh Lung cô nương – Một người đàn ông lên tiếng
– Vậy thì nhường tể tướng vậy,Linh Lung cô nương xin nhường tể tướng – Không chờ Di Nương đáp lời,Lí đại gia đã lên tiếng,không phải vì ông sợ không trả được trên 10000 lượng vàng,mà là do ông sợ quyền lực của tể tướng,phải biết rằng tể tướng là người dưới một người trên vạn người đó.
Nghe đến hai chữ tể tướng,nàng ở trong trên phòng đã bị chú ý,Hương nhi,chẳng bảo vị tể tướng Thanh Long quốc đã trên 50 tuổi sao ? Thế mà ông ta vẫn còn muốn “trâu già gặm cỏ non” cơ đấy.Mà nàng đã đến đây một tuần rồi mà chưa được đi đâu tham quan,xem ra chuyến đi đến phủ tể tướng cũng rất thú vị
– Được,ta đồng ý – Nàng lên tiếng,giọng nói trong trẻo thu hút toàn bộ mọi người bên dưới,chỉ thấy trên căn phòng thấp thoáng hai bóng vị cô nương nhưng họ đảm bảo giọng nói vừa phát ra từ căn phòng đó.
– A ! Đó là Linh Lung cô nương của chúng ta,nếu Linh Lung cô nương đã đồng ý,ta đây cũng không có ý kiến,vậy ngày mai ta sẽ đưa Linh Lung cô nương đến phủ tể tướng,ngài đừng lo – Di Nương nhanh chóng giải thích với mọi người
– Được rồi,vậy ta đi,còn tiền ngươi cứ đến phủ tể tướng mà lấy
– Ân,ta đã biết


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.