Bạn đang đọc Ngàn Năm Gặp Lại – Chương 12: Xuất cung
CHƯƠNG 12 XUẤT CUNG
– Cùng ta đến phủ tể tướng – Sau khi thay xong y phục,anh cất giọng,xoay người đi ra ngoài
– Được – Cô cười tít mắt,vậy là cô có thể xuất cung,có cơ hội trốn khỏi đây rồi……….
Anh là tên khốn kiếp ! Xe ngựa rộng chỗ như vậy mà không cho cô ngồi cùng,bắt cô đi bộ cùng mấy tên lính.Đường lại xa,đau chân chết cô mất,cô vừa đi vừa hậm hực.
Sau một quãng đường dài,xe ngựa cuối cùng cũng dừng xuống,cô thầm “phù” một tiếng đi theo sau anh vào trong phủ tể tướng.Thật đáng sợ,xung quanh toàn màu trắng,cô đã nghe nhiều người kể rằng tể tướng đã bị giết trong ngày mừng thọ,là do thiên hạ đệ nhất sát thủ ra tay,nghe nói Linh Lung cô nương – hoa khôi của Tử Tâm lâu cũng biến mất.Hắn đã giết sạch người trong phủ không bỏ sót một ai,cho nên hoàng đế mới phải cho người của mình đến phủ tể tướng để dọn dẹp xác chết và lo tang cho lão ta.
Trong triều đình,lão luôn là đối thủ của anh,vì vậy anh đã thầm đa tạ đệ nhất sát thủ đã giúp anh diệt trừ đi một mầm tai họa lớn.Dù ngoài mặt thì tỏ vẻ thương tiếc nhưng trong lòng thì lại âm thầm vui mừng.
Nhân lúc anh đi thắp nén nhang cho tể tướng và trong lúc đang đông người,cô xoay người bỏ chạy ra khỏi phủ.Thật sự thoát dễ dàng như vậy sao ? Cuối cùng thì cô cũng thoát khỏi móng vuốt của anh,thật thoải mái làm sao.Ngoài này thật đông vui nhộn nhịp,không như mấy hôm cô ở trong hoàng cùng,lúc nào cũng im ắng,lạnh lẽo,cảm giác như có âm hồn không tan vậy.Sao tên hoàng đế đó có thể sơ suất như vậy nhỉ,không,phải nói là quá ngu ngốc,cô mà đã trốn được thì anh đừng có mơ có thể bắt được cô về.Hahaha………Cô đi vào một tửu lâu gần đó,gọi tất cả các món ăn rồi vội vàng đánh chén,nếu không phải vì đang đói thì cô đã sớm bỏ chạy rồi,nhưng không thể không ăn gì.Ở hiện đại cô đã tắc lẻm thành quen rồi,có ăn thì mới có sức chạy trốn.
Chỉ một lát sau,hơn hai chục đĩa thức ăn đã nằm gọn trong bụng cô,cô xoa xoa bụng,gật đầu thỏa mãn,đưa tay áo lên chùi miệng.Đây là lần đầu tiên cô ăn những món ăn ngon như vậy.Chắc quán tửu lâu này nổi tiếng lắm.
– Ăn no rồi chứ ? – Một giọng nói đột ngột xen vào khiến cô đang uống ngụm nước bỗng chốc phun ra
Cô quay người lại.Là anh ? Sao anh lại biết cô ở đây ? Cô trố mắt nhìn anh,biết thế cô đã lo chạy trốn rồi.Thật đáng ghét !!!!!
– Ngươi làm gì ở đây ?
– Không phải là đến bắt ngươi sao ? Ngươi chạy không thoát đâu,từ lúc ở phủ khi ngươi chạy đi ta đã phái người đi theo dõi ngươi.Ngươi nghĩ ngươi có thể chạy thoát sao ? – Anh đi đến,tì hai tay vào bàn hỏi cô
– Đương nhiên là không,ta đói nên đến đây ăn cơm,ta không hề có ý định đó – Cô vội vàng ngụy biện ình
– Thế à ? Vậy ra……….là ta nghĩ oan cho ngươi ? – Giọng điệu mỉa mai (Bảo Nhi : nghe thấy ghét / Ruby: *gật đầu cái rụp*)
– Chứ còn gì nữa – Cô trả lời
– Đi thôi,ta muốn mua một số thứ – Anh không muốn ở đây cãi nhau với cô
Cô bực tức đi theo sau.Nếu anh đến chậm mười bước là cô có thể chạy trốn rồi.Cô không hiểu anh nghĩ gì nữa mà mua một đống đồ lỉnh kỉnh để chồng chất lên người cô rồi bắt cô ôm toàn bộ.Anh lại đang làm khó cô sao ? Vì chuyện dám tự ý bỏ trốn ? Anh vẫn còn nghi ngờ cô ?
– Đống đồ này là của ngươi mà,tại sao lại bắt ta ôm chứ ? – Cô thốt lên
– Đừng quên ngươi là nha hoàn của ta – Anh vén rèm rồi lên xe
– Trong xe rộng như vậy,để trong đó không được sao,ta đã phải quốc bộ rồi mà………..
– Liên quan gì đến ta ? – Từ trong xe vọng ra tiếng nói của anh,đây là sự trừng phạt cho cái tội bỏ trốn
– Ta không xách.Ta cứ vứt đây nè,mặc kệ ngươi,Phi Tùy Phong – Cô tức giận quăng đống đồ lỉnh kỉnh xuống đất
Mấy tên lính không khỏi rùng mình,cô thật là to gan đi,dám gọi cả tên của hoàng thượng đã đành,lại còn lôi cả họ của người ra.Có lẽ là do cô rất đặc biệt nên hoàng thượng mới có thể ưu ái như thế,là người khác thì đã bị chém đầu lâu rồi.Công nhận cô cũng rất tội nghiệp,bị người khi dễ như vậy a~.Bọn hắn cũng rất muốn giúp cô,nhưng chỉ là ai kia sẽ làm khó dễ cho họ.
– Được thôi,nếu ngươi muốn.Xem ta về dạy dỗ ngươi ra sao.Đi thôi – Anh lạnh giọng
Không biết khi trở về anh sẽ giở trò gì nữa.Thôi đi,đành hạ mình thêm lần nữa.Cô nhăn nhó ngồi xuống quơ đồ lên lẽo đẽo chạy theo sau xe.Lại phải quốc bộ,sao cô xui xẻo vầy nè…………..Biết thế cô đã không bỏ trốn…………..Cô thật quá ngu ngốc……………….
Lê lết về đến hoàng cung.Vào trong cung Thừa Càn ,cô ném bừa mứa đồ xuống đất rồi ra bàn ngồi cởi giầy ra xoa bóp bàn chân bé bỏng của mình.
– Nhặt đống đồ đó lên cho ta,ngươi là nữ nhi mà thật là lỗ mãng.Đã vậy còn tùy tiện để lộ chân ra? Ngươi không được học lễ nghía sao ?
– Mặc kệ ta,ta bẩm sinh đã như vậy.Ta được học lễ nghĩa đấy thì sao ? – Cô giẩu mỏ cãi lại anh
– Nhưng đó là cái tối thiểu phải biết
– Ta không biết và ta cũng không muốn biết………………
Thế rồi trong cung Thừa Càn vang lên những tiếng cãi cọ của hai người,anh và cô không hề biết bên ngoài có một đám phi tần đứng trước cửa,họ không hiểu vì sao một bước chân họ cũng không được đặt vào trong cung Thừa Càn mà một nha hoàn ở Tân Giả Khố lại có thể vào trong đó và còn có vẻ họ đang trò chuyện rất vui vẻ.Họ tò mò không biết nữ nhân đó là ai mà có thể mê hoặc được hoàng thượng của họ,cho nên hôm nay họ muốn đến triệu kiến hoàng thượng để hỏi anh lí do vì sao không cho họ được vào cung Thừa Càn,và vì sao anh không ân sủng họ ? Không lẽ anh muốn họ cả đời làm bà cô già ?