Ngàn năm chờ đợi

Chương 6- Phần 02


Đọc truyện Ngàn năm chờ đợi – Chương 6- Phần 02

Kim Thiện Tử vuốt cằm nói – “Không sai; [Kim Cương Kinh] được lưu truyền trong thế gian đã bị mất đi một phần lớn, rất nhiều phàm nhân đã cắt câu lấy nghĩa sai mà đã đi lầm đạo. Ta hy vọng có thể thực sự sử dụng [Kim Cương Kinh] để giải cứu thế nhân”.
-“Ngài muốn ta giúp ngài như thế nào?”- Thanh Ngưng trên mặt lóa ra ánh sáng chiếu rọi.
-“Vậy thì cứ xem vận mệnh an bài như thế nào đi.” – Hắn quay đầu nói với Y Vân – “Tiên tử , nếu có chuyện gì không rõ, bất cứ lúc nào cũng có thể đến thế gian tìm ta.”
Kim Thiện Tử từ hai tay tạo ra một chữ thập đối lưu để lại một câu nói ý vị thâm trường (sâu xa) trong lời nói rồi biến mất….
***************************
Thanh Ngưng nhặt thanh bảo kiếm của Lạc Dự Minh trên đất, để vào trong tay áo , tiếc hận nói –“Thanh kiếm sắc bén này đáng tiếc đã dính đầy oán khí cùng cừu hận, nay ta mang ngươi đến Dao Trì để tẩy đi tội nghiệt của ngươi.”
Thanh Ngưng thu lại hảo bảo kiếm rồi quay lại nhìn về phía Y Vân – “Nàng có chuyện gì không rõ sao?”
Y Vân vẫn lạnh đạm không thay đổi, nói – “Cho dù có, cũng không dám phiền đến Tinh Quân”
-“Nàng cũng biết một mình thạ phàm sẽ bị trừng phạt như thế nào sao?”
-“Bất luận bị trừng phạt như thế nào, tiểu tiên điều không một câu oán hận” – Nàng khiêu khích hắn.
-“Nàng hoài nghi pháp lực của ta, vẫn là đối với ta không có nửa điểm tin tưởng?”
Nàng nhìn thấy ánh mắt khiêu khích của Thanh Ngưng , lòng nàng phát run, dũng khí trong cơ thể nháy mắt đều biến mất. May mắn hai chân còn chút khí lực, miễn cưỡng có thể đi vài bước.
-“Nàng muốn đi đâu?” – Thanh Ngưng thấy nàng không để ý đến sự tồn tại của hắn, cả giận nói.
-“Hồi Chức Nữ cung, không được sao?”
-“Không có chỉ dụ của ta, nàng vĩnh viễn không thể hồi thiên đình” – Thanh Ngưng xuất ra lệnh bài, nàng miễn cưỡng nhìn thoáng qua.
Nàng cả kinh hiểu được ý đồ trong ánh mắt Thanh Ngưng – “Ngươi uy hiếp ta?”
-“Trừ phi nàng không cần ngàn năm khổ tu”.
-“Ngươi muốn thế nào?” – Ngữ khí của nàng không nổi giận mà dịu đi, nàng bây giờ cái gì cũng đều không cần, cũng không cần đợi ngàn năm trôi qua nữa. Bởi vì gặp lại hắn đã làm nàng bị dày vò nhiều rồi, không nghĩ đến sẽ như thế một lần nữa.

-“Xem ra nàng rốt cục cũng học được cách nói chuyện với ta như thế nào, biết nên dùng thái độ gì với ta”- Hắn vươn tay, thâm tình vuốt ve khuôn mặt mịn màng của Y Vân (Mik: ôi ca ca cũng bá đạo quá. Thanh Ngưng *liếc mắt*: ra chỗ khác cho ca ca giải quyết “chuyện trọng đại” . Mik *tiu nghỉ đi*)
“Không?”
Nàng hoảng sợ lui về sau mấy bước, bối rối đến nỗi quên cả bản thân có pháp lực mà liều màng (Mik : ai biểu ca ca bá đạo quá chi, làm tỷ tỷ hoảng sợ bỏ chạy rồi kìa . Thanh Ngưng : đã nói là đi chỗ khác chơi !!!. Mik :Quân tử “páo chù” mười năm chưa muộn ) 
Thế nhưng trong nháy mắt, nàng liền đụng phải thân thể của Thanh Ngưng.
-“Nguyên lai nàng thật sự hoài nghi pháp lực của ta.” – Hắn mỉm cười khác thường làm nàng có dự cảm xấu. Tuy rằng nàng cố gắng tìm kiếm khẩu quyết để thi triển pháp lực nhưng trong đầu hoàn toàn trống rỗng chỉ có hai chữ “Thanh Ngưng”.
Hắn không phải là thần mà đúng là ma quỷ
Thanh Ngưng quỳ gối trước mặt nàng, mang theo thanh âm ấm áp nói –“Ta chỉ muốn nghe giọng nói của nàng một chút thôi.”
“Ta nói rồi ta không phải nàng ta.”
-“Không phải cũng không sao…. Cho dù thế nhưng nàng vẫn không để ý đến ta”
Hắn nhìn thật sâu vào ánh mắt đang tránh né của nàng, vuốt ve mái tóc dài như tơ của nàng nói – “Nếu nàng làm nàng ấy một ngày, ta sẽ cho nàng quay trở lại Thiên đình.”
-“Một ngày.”- Tâm Y Vân bắt đầu dao động, nàng có thể sao? Đây là điều mà nàng chưa từng dám hy vọng xa vời. Nhưng là ….
Trong lúc nàng do dự, Thanh Ngưng đã nắm tay nàng bay về hướng Hoa Sơn.
****************************
Bọn họ đứng dưới chân núi, một gốc của cây hoa cúc thụ
-“Đẹp sao?” – Hắn bay lên nhặ một đóa rồi bay xuống đặt vào tay nàng.
-“Nga” – Nàng hăm hở trả lời
Nàng đương nhiên sẽ không nói cho hắn biết. Nàng từng vì muốn tìm kiếm một cây hoa cúc thụ đã nở mà đã đi qua thiên sơn vạn thủy. Chính vì lúc nàng còn làm tượng đất, Thanh Ngưng từng hỏi nàng – “Nàng có muốn xem qua vẻ đẹp của hoa cúc không?
Hoa cúc này sinh trưởng ở trên cây, khi gió nhẹ thổi thì bầu trời sẽ đầy ắp sắc vàng của hóa cúc…. hoa cúc sẽ theo gió mà bay đi, vô tâm nhưng lại có tình ….”

-“Cây này là một thân linh khí, ít nhất cũng đã tu vi mấy trăm năm.”
-“Tám trăm năm” – Nàng thuận miệng đáp.
Hắn kinh ngạc hỏi –“Làm sao nàng biết?”
-“Bởi vì ta quen nàng ấy đã tám trăm năm, nàng tên Trà nhi”
-“Tám trăm năm.. Vây thì có thể hóa thành người”
-“Nàng đã dùng năm trăm năm của mình để hóa thành người” – Y Vân còn nhớ Trà Nhi – hóa thân của hoa cúc là một cô gái tao nhã, trên khuôn mặt luôn hiện lên nụ cười sung sướng. Đã lâu không nhìn thấy nàng, không biết nàng có tìm được hạnh phúc của chính mình hay không.
-“Vậy nàng dùng thời gian bao lâu để biến thành người?”
-“Ta nguyên bản …” – Nàng tự biết lỡ lời, lập tức sữa lại – “Nguyên bản ta và nàng ấy giống nhau, bất qua ta may mắn hơn nàng ấy nên chỉ mất hai trăm năm.”
Thấy Thanh Ngưng cười, nàng âm thầm nói với chính mình – Về sau tuyệt đối không thể quá nhiều lời với chàng.
-“Quen biết tám trăm năm, các nàng hẳn là quan hệ rất tốt, nhưng vì sao nàng ấy không cùng nàng tu thành chính quả?”
Nhắc tới chuyện cũ ấy , Y Vân có chút mất mát, nàng ngồi xuống dựa vào thân cây, nhỏ giọng nói –“Chúng ta vẫn rất cố gắng tu hành nhưng chính là sáu mươi năm trước, một người nam nhân đi qua nơi này đã thay đổi nàng.”
-“Một phàm nhân?”
-“Đúng vậy, chỉ là một phàm nhân, hắn si mê sự tao nhã của nàng ấy. Mới đầu hằng năm vào mùa thu đều đến nơi này để xem Trà nhi, vì nàng mà tưới nước, bón phân, về sau thì qua mỗi tuần trăng (mỗi tháng) đều đến, sau nữa là xây ở gần đây một ngôi nhà, hằng ngày đều đến chăm sóc nàng.”
-“Nàng ta căn bản đâu cần những thứ đó”
Y Vân bất đắc dĩ gật đầu. Có đôi khi có được không nhất thiết là cần nhưng cũng không nhất định cần là phải có được.
-“Đúng vậy, nhưng nàng ta bị cảm động, từ bỏ cơ hội thành tiên của mình cùng hắn sống cuộc sống này.”
-“Nguyên lai không chỉ có ta mới là kẻ ngốc vẫn còn có người nguyện ý chăm sóc một thân cây. Nhưng hắn so với ta lại may mắn hơn.” Thanh Ngưng cười cợt, khóe miệng nhếch lên một nụ cười – không phải chỉ có bản thân ta mà vẫn còn có kẻ khác ….

-“Nàng ấy từ bỏ tám trăm năm tu hành của mình để đổi lấy ba mươi năm diện mạo tư thủ. Nam nhân kia sau khi chuyển thế đầu thai đã quên nàng.”
-“Ngươi có cảm thấy nàng ta cực kì ngu xuẩn không? Vì một nam nhân phù lòng mà tình nguyện làm yêu chứ không làm tiên.”
-“Nàng ấy đúng là ngốc nhưng vẫn còn có người càng ngu xuẩn hơn” – Nàng cười tự giễu bản thân. Chính là nàng chỉ vì bất chấp đi gặp một người mà ngu xuẩn lao và Chức Nữ cung – một nơi như lao ngục
-“Nàng cười nhạo ta sao?” – Thanh Ngưng cười, đến gần nàng, dựa vào vai nàng – “Lâu như vậy không thấy hiện thân, linh hồn nàng ấy không có ở đây sao?” 
-“Chắc là lại vụng trộm đến xem nam nhân kia!”
-“Vì sao lại phải vụng trộm đến xem?”- Hắn muốn cùng nàng trò truyện cho dù đó chỉ là những chuyện vô vị.. Nhưng cái loại khoái hoạt điều biểu hiện trên mặt nàng làm cho hắn có chút say mê…..
-“Tinh Quân cũng biết, nhân và yêu nếu cùng sinh sông lâu sẽ giảm thọ sao? Nàng ấy không muốn làm hại hắn”
Nàng bỗng phát giác Thanh Ngưng đang dùng ánh mắt thăm dò nhìn nàng như có thể nhìn thấu tất cả của nàng.
Nàng bất giác ho nhẹ phá vỡ sự trầm tĩnh – “Ngươi đang nhìn cái gì?”
-“Nhìn tâm tư của nàng.”
-“Ngươi nhìn ra sao?” – Nàng hỏi
-“Nhìn không được, nàng che dấu rất tốt” – Hắn mở bàn tay của nàng ra, nói – “Mềm mại không xương!”
“Ngươi?” Nàng dùng hết toàn lực nhưng không thể rút tay mình về, nổi giận nói:“Buông.”
-“Nàng sợ hãi? Sợ cái gì?”
“Ngươi nói xem?”
Thanh Ngưng buông tay nàng ra, cười to nói – “Thân thể của nàng ốm yếu, ta không có hứng thú”
“Hạ lưu!”
“Yên tâm, ta nói rồi, ta chỉ là muốn cùng nàng trò truyện một chút mà thôi”
Ma quỷ, ma quỷ……Nàng trong lòng thầm mắng trăm ngàn lần, một hồi sau mới bình ổn lại.
-“Vậy ngươi đến tột cùng là thích tượng đất kia ở điểm nào?” – Nàng nhìn không được nên hỏi, nghĩ rằng : Vấn đề này đúng là không nên hỏi nhưng ta vẫn muốn biết.
Nhắc đến tượng đất, Thanh Ngưng sâu kím trả lời –“Ta đem linh hồn mình phân làm hai, ta cho nàng một nửa linh hồn. Cho nên hiện tại ta là một linh hồn không hoàn chỉnh”.

“Đó là ngươi tự lừa mình dối người.”
-“Đúng vậy, chỉ cần một cái liếc mắt nàng điều hiểu được chuyện này thật.” – Hắn trong lòng không chút thầm oán trách cứ, ẩn ẩn lộ lộ một vẻ toan tính, không khỏi làm cho Y Vân nhớ lần đầu tiên gặp mặt ở Thiên đình.
Khoảng cách thời gian , thiên ngôn vạn ngữ điều không thể biểu đạt hết…
Bọn họ nhìn hoa cúc đang bay, nhìn ánh mặt trời xuống núi dần nhưng vẫn còn chiếu sáng trên các tầng lá.
-“Nàng vì cái gì mà muốn làm thần tiên?” – Hắn đột nhiên hỏi.
-“So với việc khi mặt trời mọc là sống, mặt trời lặn là chết thì thần tiên đương nhiên là tốt lắm. Có thể không vì cơm no áo ấm mà phải làm lụng vất vả, không phỉa sống bôn ba” – Nàng trả lời không đúng đáp án.
-“Điều nảy đáng giá sao? So với việc chúng ta nghìn năm qua khốn khổ tu hành, từ bỏ dục niệm, vĩnh viễn cô độc, nàng cảm thấy đáng giá sao?”
-“Đáng giá.” – Nàng kiên định trả lời, tất cả mọi điều đều đáng giá.
-“Không đáng. Lấy hoa cúc thụ này làm một ví dụ, trên Thiên đình cũng còn rất nhiều bi kịch.”
“Ngươi là nói Hằng Nga?”
Ánh hoàng hôn lưu lại chút huyết sắc cuối cùng nhường chỗ cho ánh trăng lạnh như băng. Thanh Ngưng nhìn mặt trăng dần hiện lên trầm ngâm nói –“Ánh trăng này vĩnh viễn đều hàn thấu xương”.
“Ta nghe nói Quảng Hằng cung rất lạnh.”
“Đúng vậy, ta chỉ đi qua một lần,liền vĩnh viễn không có ý định quay lại.”
“Trà nhi cùng Hằng Ngatuy lựa chọn khác nhau, kết cục lại cùng bi thảm.” -Y vân nói.
“Nếu là nàng, nàng sẽ làm thế nào?”
-“Giống như Hằng Nga, dùng sự vô tình vô nghĩa đổi lấy vĩnh viễn” – Lời nói của nàng trái với lương tâm chính mình.
“Ta sẽ không!” Thanh ngưng ánh mắt hướng về đỉnh núi Hoa Sơn, bình tĩnh nói:“Nếu là ta trước khi thành tiên gặp được nàng, ta nhất định tình nguyện làm một yêu tinh mà yêu nàng … 
Nàng không phải nàng, cho dù nàng có được thân thể của nàng ấy, cũng không có linh hồn của nàng ấy.”
Thanh Ngưng đứng lên, cuối cùng liếc mắt nhìn nàng một cái, lạnh lùng nói:
“Về sau hạ phàm, ít nhất nên trước thông báo ta một tiếng.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.