Đọc truyện Ngân Hồ – Chương 95: Cụp cánh, giấu vuốt, nhẫn nại (hạ)
Dù sao nếu so với thịt bò đắt đỏ hay là thịt dê phải cần hương liệu cao cấp để giảm bớt mùi, thịt heo lại thích hợp với khẩu vị của người dân Đông Kinh hơn.
Lúc trước cũng là vì không tìm được cách chế biến thích hợp nên thịt heo mới bị xem thường. Còn bây giờ, Thiết gia đã tìm ra được cách để chế biến thịt heo ngon, Đồ Phu Bang cũng phải coi trọng Thiết gia ít nhiều.
Kể từ sau khi đường chủ của Toan Nghê Bang bị ai đó dùng một loại vũ khí như thiết côn đâm chết thì Đồ Phu Bang liền chiếm trọn Tây Thủy Môn.
Bọn họ thu lệ phí không cao, lại càng không thu tiền của Thiết gia. Mỗi lần Thiết Tâm Nguyên tới chuồng heo chơi thì bọn họ rất cao hứng.
Thiết gia chỉ có một đôi mẹ góa con côi, thân gái thì đương nhiên không thể đến chuồng heo dơ bẩn để chọn hàng rồi, cứ để đứa nhỏ đi là thích hợp nhất.
– Lương thúc, mẹ con nói sắp tới mùa đông rồi, nhiều người sẽ ăn thịt heo hơn nên từ ngày mai trở đi mấy chú chở thêm cho tiệm nửa con heo nữa.
Hán tử họ Lương cười ha ha:
– Tiệm lại đắt khách à? Đây là tin vui nha! Chỉ cần nhà mày buôn bán đắt thì chỗ chúng tao cũng thơm lây rồi.
– Được rồi, trở về nói với mẹ là từ mai trở đi sẽ đưa tới một con heo rưỡi. Hỏi mẹ mày có muốn lấy thêm thịt ba chỉ không?
Thiết Tâm Nguyên cười gật đầu sau đó chỉ chỉ về phía chuồng heo.
Lương lão đầu cười ha ha, nói:
– Cũng không biết tại sao một thư đồng như mày lại thích xem heo nữa?
Y nói xong liền phất phất tay, ra hiệu cho Thiết Tâm Nguyên cứ tự nhiên.
Bên trong chuồng, bầy heo thấy Thiết Tâm Nguyên đi tới liền chen chúc bu lại, khịt khịt mũi đưa miệng về phía hắn.
Thiết Tâm Nguyên lấy ống trúc từ trong túi da ra sau đó rắc nhẹ lên lỗ mũi từng con một ít rồi mới lùi lại xem phản ứng của từng con.
Nghe nói gien heo rất giống với gien người, cho nên mấy hôm nay Thiết Tâm Nguyên không có gì làm liền mượn mấy con heo này để ý nghiệm. Phấn nấm có tác dụng với người thì chắc cũng có tác dụng với heo.
Hôm nay hắn bỏ liều lượng nhiều hơn hôm qua một chút. Mọi ngày mấy con heo này chỉ buồn ngủ một chút mà thôi, hôm nay bọn chúng lại vô cùng hưng phấn, cứ ụt ẹc đi tới đi lui trong chuồng, có vài con còn cụng đầu vào cửa chuồng.
Phấn nấm dùng nhiều sẽ chết người, điều này Thiết Tâm Nguyên đương nhiên hiểu rõ. Nhưng nếu muốn giết người thì phải cần liều lượng lớn mới được, giống như trộn một cân thạch tín vào chén cơm vậy.
Cho nên nếu muốn dùng phấn nấm hạ độc thì hiệu quả kém xa so với thạch tín.
Nhưng nếu muốn khiến cho người khác bị ảo giác gì gì đó thì phấn nấm lại là thứ tốt nhất. Trong phấn nấm chứa rất nhiều loại độc tố ảnh hưởng tới thần kinh.
Mấy con heo cụng đầu vừa thành chuồng nghe bang bang làm cho lão Lương chạy tới xem, thấy mấy con heo kia giống như nổi loạn liền cầm cây đánh chúng nó chạy tán loạn.
Thiết Tâm Nguyên khẽ thở dài rồi tạm biệt lão Lương trở về tiệm. Mấy ngày qua hắn phải trông tiệm, nếu có chuyện gì thì hắn phải biết trước tiên.
Sau khi trở lại tiệm, hắn thấy trung niên Hắc Bạch Cước đang ngồi nói chuyện với mẹ hắn. Sắc mặt người này không tốt, có vẻ lại bị mẹ từ chối rồi.
Lão ta thấy Thiết Tâm Nguyên về, liền âm trầm nói:
– Dù cô không suy nghĩ cho bản thân thì cũng phải suy nghĩ cho lệnh lang chứ.
Thiết Tâm Nguyên cười cười đi đến, trực tiếp nói:
– Không cần, ta đã lớn rồi, không cần mẹ ta phải lo nghĩ giùm. Ta quen tất cả nhóm ăn xin què dưới cống ngầm, chỉ cần có chuyện gì họ đều nói cho ta biết trước.
Người này nhất thời im lặng.
Thiết Tâm Nguyên lại nói tiếp:
– Ta đã trả cho đao khách của Vô Danh Đường một ít bạc, nếu như ta xảy ra chuyện gì thì họ sẽ tìm đến ngươi, nếu như tìm không được ngươi thì họ sẽ tìm vợ con ngươi. Ta đã hỏi kỹ rồi, họ nói là không vân đề gì, còn lấy tiếng tăm giang hồ của mình ra đảm bảo.
Sắc mặt người này liền thay đổi, đứng lên nói:
– Chuyện này liên quan gì đến ta?
Thiết Tâm Nguyên cười hì hì:
– Ta chỉ biết mình ngươi thôi.
Sắc mặt trung nhân đại biến, xoay người rời đi. Sau khi hắn đi qua giếng Điềm Thủy mới nhận ra vừa rồi mình không đúng, cứ bỏ đi vậy chẳng phải tự nhận sao?
Trong thành Đông Kinh đủ loại người, đáng giá nhất là mạng người mà rẻ nhất cũng là mạng người.
Bỏ ra một xâu tiền thuê một con bạc đang thua đỏ mắt không phải khó, chỉ cần có tiền thì sẽ có người bán mạng vì mình.
Nhưng loại dù chết cũng phải kéo theo người làm đệm lưng như Thiết gia này thì thật sự là quá hiếm.
Trung niên nhân là người từng trải, có cái gọi là người càng lăn lộn qua giang hồ lá gan lại càng nhỏ. Vì người từng trải đã thấy rất nhiều chuyện mà bình thường họ không bao giờ tin, do đó bọn họ không dám liều mạng. Bởi vì bọn họ biết cược mạng thì sẽ mất mạng.