Ngân Hồ

Chương 91: Hộ không chịu di dời (hạ)


Đọc truyện Ngân Hồ – Chương 91: Hộ không chịu di dời (hạ)

Ở Tây Thủy Môn rất khó xây nhà, vì ở gần đường sông nên mạch nước ngầm rất cao, chỉ cần đào xuống bốn năm thước là đã có nước chảy ra rồi, không giống những nơi địa thế cao, muốn tìm mạch nước ngầm cũng khó khăn.

Bảy tám tráng hán vừa nói chuyện vừa đạp xe guồng nước dẫn vào trong kênh.

Con kênh chảy ngang qua trước tiệm mì nên khách muốn vào ăn mì phải bước qua tấm ván gỗ. Mặc dù không tiện lắm nhưng cũng khá thú vị.

Thiết Tâm Nguyên cười cười, hắn chợt nhận ra người muốn gây khó khăn cho tiệm mì nhà mình không đâu xa lạ, chính là tên chủ nhân của tòa cao lâu sắp xây này.

Phiền Lâu cũng không phải chỉ có một tòa nhà trụi lủi mà còn có mười một mảnh vườn nữa. Vì chỉ có nhiều mảnh vườn cây cối xanh um mới mang đến chút khí chất phong nhã cho Phiền Lâu.

Cũng chính vì ưu điểm yên tĩnh và phong nhã này, mới khiến đám thương gia giàu có với đám sĩ tử chọn nơi này làm chỗ uống rượu ca hát.

Thiết Tâm Nguyên tin rằng, chỉ cần khu Tây Thủy Môn xuất hiện một cao lâu tương tự thì giá đất ở đây sẽ tăng lên chóng mặt.


Nếu như ông chủ cao lâu đủ quyết đoán, đủ quyền lực thì chỉ cần dẹp cái chợ ở cạnh Tây Thủy Môn là có thể biến khu Tây Thủy Môn vốn dơ dáy, bẩn thỉu đầy mùi hôi trở thành một Mã Hành Nhai thứ hai.

Thiết Tâm Nguyên thử đếm thì tiệm mì của mình cách cao lâu chỉ khoảng trăm mét, ở giữa là tiệm ăn, một cửa hàng da. Mà hai cửa tiệm này gần đây lại không mở cửa buôn bán, nếu không phải đã bán đi thì ắt là có ẩn tình khác.

Mấy năm nay mẫu thân buôn bán kiếm được không ít tiền lời, hơn nữa hồ ly cũng được hoàng đế ban thưởng khá nhiều tài vật. Nên hai năm trước, mẹ đã mua lại vài khu đất xung quanh tiệm mì.

Nếu như ông chủ của cao lâu kia muốn xây vườn theo đúng ý muốn thì nhất định phải lấy được tiệm mì Thiết gia. Nếu không thì giữa khu vườn thơ mộng lại bị chó táp một khoảng. Nhìn từ trên cao lâu xuống thấy khói bếp bốc lên, từng dòng người ra vào tiệm mì thịt heo thì tài tử đẳng cấp thế nào cũng chả sinh ra nổi ý tưởng, chứ nói gì thơ với chả thẩn.

Thiết Tâm Nguyên trong bụng muốn cười thật to nhưng vẫn làm bộ nhăn nhó, hỏi mẹ:
– Mẹ ơi, gần đây có ai đến hỏi mua lại tiệm mì nhà mình không?

Nhờ vụ cưỡng chế này mà cơ hội làm giàu đến rồi, sao hắn không vui vẻ cho được?

Vương Nhu Hoa gật đầu, nói:
– Đúng đó, giá tiền cũng không tệ lắm, gấp đôi giá tiền năm trước mẹ mua đất. Có điều tiệm mì này là sinh mạng của mẹ, cũng là tiền vốn tương lai của con, nếu bán đi thì mẹ con mình sau này ra đường ăn xin à?

Thiết Tâm Nguyên cười:
– Mẹ nói quá chuẩn luôn, tiệm mì nhà mình dù thế nào cũng không thể bán. Con còn muốn dựa vào nó để nuôi gia đình sau này đó.

– Đúng vậy nha, cho dù sau này con ta thi đậu tiến sĩ thì tiền bổng lộc có khi cũng không đủ. Làm quan, điều quan trọng nhất chính là nhân tình. Tương lai nhất định con ta phải vung tiền, vậy thì có kẻ ngu mới đem bán cửa tiệm sau này sẽ không ngừng thu bạc. Nó chính là một con gà đẻ trứng vàng nha!


Thiết Tâm Nguyên lắc đầu, cười:
– Mẹ, nếu dì ta lại đến thì mẹ cứ hỏi có phải bả bỏ tiền vào cao lâu này không? Nếu đúng thì mẹ cứ bảo bả về chuyển lời cho ông chủ cao lâu là tiệm mì Thiết gia không bán.

Vương Nhu Hoa không ngốc, một quý nữ xuất thân từ đại trạch có mấy người là kẻ ngốc chưa từng nếm khổ?

Một bà chủ tương lai của một gia đình giàu có, không có một chút bản lĩnh quản lý tài sản thì sao được?

– Ý của con là… dì của con vì bỏ tiền vào cao lâu này, muốn ép chúng ta bán nhà nên cố ý tới nhận thân?

Thiết Tâm Nguyên kéo mẹ ngồi xuống rồi mới cười nói:
– Mẹ, hôn sự của mẹ với cha vô cùng bí mật, cũng chỉ có người trong Thiết gia trang biết thôi.

– Mà người trong Thiết gia trang cũng chỉ biết mẹ được ra vớt từ dưới sông lên, không có nhà để về. Theo như mẹ kể thì mấy người trong thôn cũng rất vui và đồng ý cho mẹ bái kiến tổ tiên.


– Điều này cũng đã nói lên mẹ là dâu chính thức được dùng lễ rước vào nhà.

– Người biết mẹ từ đâu tới, rồi lập gia đình ở đâu sợ rằng chỉ có đám người cữu gia kia? Mẹ không muốn đến hỏi một chút sao?

Vương Nhu Hoa không giận mà lại cười, bậm môi nói:
– Con nói rất đúng, Vương gia rất lớn, dạng quỷ ma gì cũng có. Mấy năm nay mẹ giấu thân bán mì ở thành Đông Kinh, đám người đó dường như đã quên sự lợi hại của mẹ rồi!

Thiết Tâm Nguyên cười toe toét, giơ giơ ngón tay cái tán dương mẹ mình.

Thiết Tâm Nguyên đương nhiên biết mẹ mình lợi hại ra sao. Một người phụ nữ mang theo một đứa nhỏ chưa đầy một tuổi bôn ba sông nước bằng một cái bồn tắm, sau đó giữa thành Đông Kinh tấc đất tấc vàng dựng cho con mình một sản nghiệp. Nếu như không lợi hại thì đã sớm bị đám lưu manh ở Tây Thủy Môn nhai sạch rồi, làm gì phát triển cửa tiệm đến cỡ này?

Cái duy nhất mà mẹ hắn thiếu là tầm nhìn đại cục thôi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.