Ngân Hồ

Chương 82: Thiết tâm nguyên độ lượng (thượng)


Đọc truyện Ngân Hồ – Chương 82: Thiết tâm nguyên độ lượng (thượng)

Dương Hoài Ngọc cũng đang khát gần chết… Khi hắn râu ria xồm xoàm, đầu tóc rối bời kèm theo mùi rượu chua loét nồng nặc vọt vào Thất ca thang bính điếm, quả là khiến người người lắc đầu ngán ngẩm, một bộ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Dương Văn Quảng cưới rất nhiều vợ, con cái cũng rất nhiều, vậy nên cũng không nhất định phải rước một thằng nát rượu lên làm gia chủ tương lai… Việc này cũng chẳng có gì là lạ cả, gia tộc lớn luôn có rất nhiều lựa chọn mới phải.

Khi Thiết Tâm Nguyên giúp mẫu thân mang một chén canh dưa tới thì Dương Hoài Ngọc lập tức gục đầu nốc lấy nốc để, từ đầu tới đuôi không nghếch được cái mặt lên chút nào.

Xong xuôi, Dương Hoài Ngọc mới kéo tay áo đứng dậy.

Vương Nhu Hoa vội vàng tiến tới nói:
– Mau về tắm rửa thay quần áo. Chua chết đi mất, tỉnh rượu rồi lại quay lại đi, cả người cả ngợm chua lòm thế thì ăn canh nhà ta còn ra mùi ra vị gì nữa chứ.

Dương Hoài Ngọc sượng đỏ mặt, chắp tay với Vương Nhu Hoa rồi chuẩn bị rời đi.

– Tại sao hôm đó không giết Tế Phong Tư Mộng ngay hả?

– Không giết được!
Dương Hoài Ngọc trả lời có chút gượng gạo.

– Cung tên sau lưng ngươi để làm cảnh à? Ta nghe nói ngươi có thể kéo cung nặng bốn thạch, liên phát mười hai tên mà mặt không đổi sắc, vậy thì hẳn tài bắn cung của ngươi cũng không tệ mới đúng chứ.


– Giết thì cũng có khác gì đâu, công lao cuối cùng cũng vẫn bị con hồ ly của ngươi đoạt đi mà thôi… Mọi người thật ra thì còn thích xem con hồ ly ngươi lập công hơn ấy chứ.

– Không không, ngươi nếu là không có nhiều tạp niệm như vậy, vừa gặp mặt đã giết Tế Phong Tư Mộng ngay thì công lao của ngươi ai cũng đoạt không nổi rồi. Chuyện này vốn là do ngươi nghĩ quá nhiều nên bị thua như thế cũng chẳng có gì là lạ. Bởi thế người người Đông Kinh đều nói ngươi ngay cả một con hồ ly cũng không bằng là quá đúng rồi còn gì, dĩ nhiên chuyện ngươi ko lấy nổi vợ thì lại càng không có gì kỳ quái cả.

Dương Hoài Ngọc ngẩng đầu, nhìn hằm hằm Thiết Tâm Nguyên nói:
– Ra chỗ khác nói chuyện!

– Ngươi định giết ta sao?

– Thật muốn giết ngươi thì đã hạ thủ lâu rồi!

Thiết Tâm Nguyên cười cười với mẫu thân rồi đi cùng Dương Hoài Ngọc đến cạnh giếng nước.

– Ta định rời Đông Kinh. . .
Dương Hoài Ngọc trầm giọng nói.

– Há…
Thiết Tâm Nguyên cười xòa không nói gì thêm.

“Ngươi đang cười nhạo ta sao?”

– Để cho ta giúp ngươi nghĩ nghĩ đi, ngươi định làm như vậy nhé… một thân một mình rời khỏi Đông Kinh, sau đó gia nhập quân đội ở Tây Bắc biên thùy là nơi chiến sự ác liệt nhất Đại Tống, sau đó tự tay chém giết, đánh ra một cái uy danh hiển hách ở đó rồi áo gấm về nhà.

– Đây cũng là chuyện nhỏ, quan trọng nhất là ngươi muốn để cho cha mẹ, tổ mẫu vốn xem nhẹ mình thấy được con cháu họ là có một thân bản lãnh ghê gớm cỡ nào… còn thuận tiện để cho cái vị hôn thê cố ý từ hôn kia hối hận chết đi được nữa. Này, không sai chứ?

Dương Hoài Ngọc sáng rực ánh mắt, nói liến thoắng:
– Vậy không tốt sao? Nam nhi tốt tự nhiên là nên dọc ngang thiên hạ mới đúng!

Thiết Tâm Nguyên cười khổ:
– Vậy thì xong… Ngươi làm như vậy, sẽ chỉ khiến cha ngươi mẹ không có nhi tử, tổ mẫu ngươi thiếu một thằng cháu trai, còn về phần Tô gia Tiểu nương tử thì sợ rằng ngay cả tên của ngươi cũng nhớ không nổi ấy chứ!

– Từ Tế Phong Tư Mộng là có thể thấy được đánh với Tây tặc có bao nhiêu khó khăn rồi đi. Ngươi tới biên thùy Tây Bắc rồi thì chẳng còn phụ thân để mà che chở nữa, lấy cái gì ra để một thân một mình đánh với bọn chúng chứ?


– Sĩ tốt mà, công thành thì phải lên trước, liều mạng mà đi tiêu hao cổn mộc lôi thạch của người ta, rồi tới khi cổn mộc lôi thạch của người ta cũng chẳng còn là mấy thì đám lính lác hạng bét như các ngươi còn được mấy mống đây?

– Ừ, thì coi như là ngươi sống nổi sau lần đó đi. Người ta thấy bản lãnh ngươi không tệ… Ồ thằng này được… Từ đó về sau chỗ nào khổ nhất, nguy hiểm nhất trong quân thì cũng tới tay ngươi rồi.

– Cho dù mạng Dương Hoài Ngọc ngươi lớn, sống sót rồi. Vậy ta hỏi ngươi, một thằng binh bét thì có tư cách gì đạt được công trận hả? Chiến công của ngươi chẳng lẽ không phải là để cho những người như quản doanh, chủ tướng nuốt mất sao chứ?

– Ngươi lấy cái mẹ gì mà áo gấm về nhà?

– Địch Thanh, Địch soái. . .

– Ngươi còn chưa hiểu à? Toàn bộ Đại Tống có thể từ binh bét ngóc đầu lên làm chủ soái cũng chỉ có mình hắn thôi. Nếu ngay cả hắn cũng không có thì binh lính tầng dưới chót còn có cái khỉ gì ý chí đi chém giết nữa?

– Người ta là may mắn có thiên thời địa lợi nhân hòa, cho nên mới có vinh quang hiện tại.

– Mà cả ba thứ này ngươi đều ko có, hơn nữa ta cũng không thấy có chút cơ hội nào để ngươi sống nổi tới lúc luận công cả. Vậy nên ở lại Đông Kinh quách đi cho xong!

Dương Hoài Ngọc tựa hồ như bị đánh tỉnh người, chán nản ngồi bệt xuống thành giếng, vò vò mớ tóc vốn rối nùi của mình than thở:
– Làm sao giờ ngay cả trẻ con cũng nói như vậy nữa.

Thiết Tâm Nguyên kỳ quái hỏi:
– Có ai nữa đã nói với ngươi vậy à?

– Bao thúc phụ!


– À, vậy thì không kỳ quái! Lão yêu tinh kia cũng đã nói như vậy rồi thì sao ngươi vẫn muốn chạy đi biên quan nữa hả? Không chịu nổi người khác nói ngươi không lấy nổi vợ sao?

– Đấy cũng không phải là vấn đề gì to tát cả, vốn ta đã cảm thấy mình không xứng với Tô Mi nên đến giờ nàng muốn từ hôn thì ta ngược lại còn thở phào nhẹ nhõm nữa cơ.

– Hả?
Thiết Tâm Nguyên bật thốt kinh ngạc rồi một lần nữa đánh giá lại thằng này.

Thằng này tựa hồ còn chưa tới mức độ hết thuốc chữa, ít nhất tâm địa vẫn còn coi như thiện lương.

– Thật ra thì ngươi muốn cưới Tô Mi về cũng không phải là không có khả năng, có điều phải xem ngươi có thể bỏ ra bao nhiêu thôi.

– Ta cái gì cũng chịu. . .
Dương Hoài Ngọc vội vàng nói ra những lời này… rồi lại chợt lộ ra vẻ hơi hơi lúng túng, dù sao Thiết Tâm Nguyên cũng vẫn chỉ còn là một đứa trẻ mà.

Thiết Tâm Nguyên cười khà khà, nhìn Dương Hoài Ngọc mặt đỏ tới mang tai rù rì nói:
– Thật ra vốn võ công của ngươi khá tốt, mà tường rào của Tô gia cũng không cao mấy đi. Rồi còn nữa nha… ngươi lại quen thuộc đường đi nước bước trong nhà bọn họ như vậy… Nếu như ngươi chọn một buổi tối nguyệt hắc phong cao. . .

– Câm miệng!
Dương Hoài Ngọc nhào lên bịt túm lấy mồm Thiết Tâm Nguyên. Có điều từ cái vẻ mặt kinh hoàng của gã thì Thiết Tâm Nguyên cho là thằng này vốn chưa hẳn là chưa bao giờ nghĩ tới chuyện ấy đâu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.