Ngân Hồ

Chương 65: Cao thủ luôn tịch mịch, ai hiểu thấu? (hạ)


Đọc truyện Ngân Hồ – Chương 65: Cao thủ luôn tịch mịch, ai hiểu thấu? (hạ)

Quả nhiên chỉ sau mười một nước, Vương Củng Thần đã thua. Y vẫn tiêu sái để lại túi tiền rồi quay trở về quán trà nơi đám Âu Dương Tu đang ngồi chờ.

Mai huynh liền vội hỏi:
– Sao rồi?

Vương Củng Thần cười mà đáp:
– Thua, chẳng qua đã phát hiện thế cờ này có điều quái lạ. Mới vừa rồi, ta cố tình cầm quân đỏ lại đi một nước cờ nhàn nên kết quả là, vốn chỉ cần dùng sáu nước là đã chiếu bí bên đỏ, hắn lại dùng đến mười một nước.

Âu Dương Tu hỏi bằng giọng ngạc nhiên:
– Chẳng lẽ nói rằng, thế công sát phạt sắc bén trong các nước cờ của hắn là giả? Chỉ cần sáu nước là có thể dồn đối thủ vào bước đường cùng, hắn phải dùng đến mười một nước, đây chẳng phải chứng minh rằng thằng nhãi này bất quá chỉ là một cái máy đánh cờ sao?

Vương Củng Thần cười mà đáp:
– Một cái máy to!

Mai Nghiêu Thần cũng cả cười:
– Thế là đã dò ra hư thật của tiểu tử này rồi, chờ cứ lão phu sang đó mà thu hoạch kết quả đi!


Chưa dứt lời, cũng không đợi Âu Dương Tu và Vương Củng Thần nói tiếp, y liền rảo bước đến trước mặt Thiết Tâm Nguyên. Sau khi ném xuống một miếng bạc thì ngồi chờ Thiết Tâm Nguyên đi cờ.

Hậu pháo bình bốn, đây chính là cách đánh của những tay lão luyện.

Mai Nghiêu Thần phát hiện, trừ cách lui xe về cản thì không còn đường khác, cho nên không thể làm gì khác hơn là đành lùi xe…

Sau khi Mai Nghiêu Thần cầm quân đen, lại về thế cờ còn ba chốt, một tướng và một sĩ, bên đỏ vẫn còn một xe một tướng. Đây nhất định là cờ hòa…

– Đa tạ, rất khẳng khái!
Vơ bạc của Mai Nghiêu Thần vào xong, sau đó Thiết Tâm Nguyên lại còn khách sáo khen tặng y một câu, hy vọng gã to đầu này sẽ chơi thêm ván nữa với mình. Những công cụ thằng nhãi Tiểu Xảo Nhi đang cần đắt tiền muốn chết.

Lại quay về quán trà, Mai Nghiêu Thần liếc Vương Củng Thần mà nói:
– Vẫn thế công sắc bén như cũ, lão phu không có cơ hội để thở nữa!

Doãn Thù cười hăng hắc:
– Thiên thời địa lợi nhân hòa, ngươi cũng giống người ta, làm sao thắng hắn cho được? Mỗi nước cờ của ngươi đều bị người ta đoán trước. Nhiều quân hơn người ta, nhìn thì hữu dụng nhưng kỳ thật lại là vô dụng. Tiểu tử kia vốn không cần giỏi cờ, chỉ cần biết quân của mình sẽ đi đến chỗ nào là được rồi.

Âu Dương Tu cau mày:
– Quả thật là thế! Quy tắc do người ta định, chấp đỏ đi trước chính là đoạt lấy tiên cơ, rồi sau đó là từng bước sát cơ sinh sôi không dứt. Chúng ta vốn chỉ lo suy nghĩ tìm đường sống, không thua mới là chuyện lạ.

Vương Củng Thần chỉ vào Thiết Tâm Nguyên mà quát:
– Mẹ nó, tiểu tử này là một tên lừa đảo!

Mai Nghiêu Thần cười khổ mà rằng:
– Người ta không tính là lừa đảo, lúc hắn đánh cờ là đánh thật, đúng là dựa theo luật lệ mà thắng ngươi, chí ít ra không phải là kẻ chơi bừa đánh bậy. Ngươi nói người ta lừa đảo thì nói kiểu gì?


Âu Dương Tu nhìn Thiết Tâm Nguyên mà cả giận:
– Tiểu tử này thật khốn kiếp, khiến bọn ta phải lâm vào cảnh lưỡng nan. Tiến cũng không được, lui cũng không được mà…

Đường Đường rướn mình vươn cổ ra hóng. Thấy Vương Củng Thần chắp tay nhận thua đi mất, sau chốc lát lại có một người đàn ông còn lớn tuổi hơn Vương Củng Thần cũng nhận thua bỏ đi, thì bèn cố sức chọc mấy cái vào sườn thiếu nữ rồi hỏi:
– Hình như là tên khốn kiếp kia thắng?

Thiếu nữ thoáng tần ngần, chẳng qua cuối cùng là gật đầu rồi đáp:
– Hắn cất tiền vào rồi, tất nhiên là hắn thắng.

– Sao hắn thắng được Vương Củng Thần? Ông muội nói người này xem như là tinh anh của giới sĩ lâm Đại Tống mà?

– Những người dựa hơi Âu Dương Tu mới được đề danh kim bảng, tất cả đều là phường bỉ ổi!

– Đó là người ta nói đùa, Âu Dương Tu không quan tâm thì tỷ bực bội làm gì?

– Đối phó biểu đệ mới bảy tuổi của ta, ngay cả một biện pháp cũng không có. Hạng người ấy là anh hùng kiểu gì?

Thiết Tâm Nguyên tất nhiên không được thoải mái và nhàn rỗi như chị em Đường Đường. Sau khi thanh toán tiền bạc xong xuôi cho hoa cước trung nhân, hẹn chỗ đưa công cụ đến thì lại ngồi hy vọng đám Âu Dương Tu sẽ đưa thêm tiền đến. Nhưng sau một hồi lâu chẳng thấy ai sang thì hắn không khỏi cảm thấy khá thất vọng.


Đúng lúc này, trường Thái học chợt mở cửa, một nhóm người đi ra từ bên trong. Khóe mắt Thiết Tâm Nguyên bỗng giật giật mấy cái, than dài với Thủy Châu Nhi:
– Chúng ta đi thôi…

Dứt lời, hắn dẫn hồ ly chuồn thẳng, ngay cả bàn cờ dưới đất cũng không màng lấy lại.

Hắn đi vô cùng dứt khoát, bởi chuyện sắp xảy ra không nằm trong tầm khống chế của hắn. Lão đầu tử cầm đầu đám người rõ ràng có chức quan thanh quý, không phải loại mới làm quan như bọn Âu Dương Tu, lại càng không phải hạng gà mờ như lũ Thái học sinh mà dễ dàng khi nhục.

Một khi đắc tội với họ, từ rày về sau đừng hòng có lão sư nào dám cho mình vào lớp nữa.

Vất bỏ cũng là một môn nghệ thuật phát tài, điều này đã khiến Thiết Tâm Nguyên cao hứng từ tận đáy lòng.

Mấy lão già từ trong trường Thái học đi ra cũng không thèm quan tâm đến chuyện Thiết Tâm Nguyên bỏ đi, mà chỉ đứng dưới lá cờ rách rưới cẩn thận quan sát cuộc cờ. Hai người trong đó, vì kết quả ván cờ mà còn vung chân múa tay với nhau.

Một lão nhân râu bạc trắng nhìn thấy hàng chữ trên lá cờ: “Trường Thái học ngu đần – Ai dám đánh với ta một trận!” thì sắc mặt không vui, quay đầu lại nói với đám Thái học sinh đằng sau:
– Thật đúng là một lũ ngu si! Đánh cờ thua mà người trước ngã xuống, người sau còn tiến lên đưa tiền cho người ta. Thật là hiếm thấy mà!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.