Ngân Dực Liệp Thủ Hệ Liệt

Chương 21Quyển 1 -


Đọc truyện Ngân Dực Liệp Thủ Hệ Liệt – Chương 21: Quyển 1 –

Editor: Maikari

Beta: Kaori0kawa

Đối với giây phút này, Lăng Tử Hàn đều đã chuẩn bị sẵn.

Ngân Dực Liệp Thủ bọn họ không ai không phải là tinh anh trong tinh anh, đã từng qua cuộc tuyển chọn gắt gao cùng muôn ngàn thử thách. Bọn họ cũng không đơn thuần chỉ là sát thủ, bọn họ đối với những sự vật, sự việc, hiện tượng trong cuộc sống đều có sự nhạy cảm cùng mức độ phân tích vượt qua người thường, đồng thời có thể nhanh chóng đưa ra quyết định chính xác và quyết đoán. Nếu như lựa chọn tối ưu là bọn họ phải hi sinh, bọn họ cũng sẽ không chút do dự chấp hành.

Từ ngày hôm qua vừa bắt đầu tiến vào biệt thự Lý Nguyên, qua biểu hiện chung quanh, cậu cũng đã dần suy đoán ra, Lý Nguyên rất nghi ngờ cậu, nhất định trước tiên sẽ tìm cách thử cậu. Trên thực tế, phương pháp thăm dò chỉ có hai loại, một là thương tổn thân thể, một là vừa thương tổn cả thân thể lẫn tinh thần. Nếu như chọn cách thứ hai, vậy thì chỉ có cách tốt nhất là ngược đãi ***. Hôm nay Chu Tự bỗng nhiên đối với cậu tốt như vậy, cũng không có hành vi chọc ghẹo cậu, khi đến khách sạn lại được đổi phòng, cậu còn không biết chuyện gì đang xảy ra sao.

Trở về phòng, cậu rất tự nhiên mà đi tắm, sau đó xem TV rồi đi ngủ.

Lý Nguyên tiến đến tất nhiên là cậu biết, nhưng vẫn nhắm mắt giả bộ ngủ. Tuy rằng thảm rất dầy, bước chân của những người bước vào vừa nhanh vừa nhẹ như mèo, nhưng cậu vẫn có thể đoán ra được có tất cả 5 người, trong lòng không khỏi suy tính, nếu như 5 người họ lần lượt thượng, không biết bản thân có chịu nổi hay không.

Rất nhanh, Lý Nguyên liền tấn công.

Cậu cũng vì vậy mà “giật mình tỉnh giấc”, lập tức kinh hoàng mà giãy dụa, kêu cứu, tính toán cẩn thận mà dùng vừa đúng khí lực của một người thiếu niên bình thường, chính xác mà diễn xuất sự hoảng loạn của một người bình thường đột nhiên bị tấn công, không biết làm sao.

Lý Nguyên xuất đạo gần 30 năm, chưa từng cường bạo qua người nào, đây chính là lần đầu tiên. Ông nghi ngờ người thiếu niên này, nhưng tin tưởng Chu Tự cùng Lạc Mẫn, vì vậy quyết định trắc thí lần này do chính ông tự mình chấp hành.

Ông bình tĩnh mà khống chế người thiếu niên giống như chú mèo con đang cực lực trốn thoát kia, hai bàn tay to trong lúc hỗn loạn không ngừng lướt qua thân thể mềm mại, khiến ông có thể cảm nhận được những cảm xúc kì lạ: sự co giãn, sự mềm dẻo, sự trơn phẳng của một thân hình trẻ con vừa mới lớn. Đường cong trên thân thể đang bị áp chặt của người thiếu niên này trong lúc chống cự càng khiến cậu thêm xinh đẹp, sức sống bừng bừng. Vốn ban đầu ông cũng chỉ định vì nhiệm vụ mà làm qua một lần cho có, nhưng lúc này dục vọng trong ông được khơi dậy bừng bừng phấn chấn, như một đốm lửa đang dần cháy rực lên, sau đó mãnh liệt cháy quét qua một đồng cỏ rộng.

Nhìn khuôn mặt người thiếu niên dần tái nhợt, nhất là cặp mắt đen hiện ra sự kinh hoàng cùng sợ hãi, trong lòng ông bỗng dưng dâng lên cảm xúc muốn lăng nhục cậu mãnh liệt. Ông cảm nhận được khí lực của cậu đang dần giảm bớt, vì vậy hai tay như kìm sắt giữ chặt cậu, mạnh mẽ cử động thân mình, tiến ào vào trong thân thể cậu.

Tựa như một cây thép sắt nóng rực bỗng nhiên đâm vào, trực tiếp xuyên thủng thân thể đang đóng chặt tại trên giường, cơn đau khó có thể diễn tả bằng lời trong nháy mắt truyền khắp toàn thân Lăng Tử Hàn. Cậu không có nhẫn nại, tựa như người bình thường, phát ra tiếng kêu thảm thật dài.

Sau đó cây thép sắt nóng rực ấy lui ra ngoài, lại thêm một lần mạnh lẽ tiến vào.

Cậu lần thứ hai kêu thảm thiết.

Rất đau. So với đạn bắn vào trong người còn khó chịu gấp mấy lần.

Cậu từ từ nhắm hai mắt, cắn chặt môi, dần dần chịu đựng sự ngược đãi như mưa rền gió dữ từ phía sau. Dần dần, cậu cảm thấy sự choáng váng khiến bao sức lực như tan biến, vì vậy thả lỏng thân thể, tựa như một người đang dần mất đi ý thức, mềm liệt nằm trên giường.

Lý Nguyên cũng giống rất nhiều người đàn ông khác, không ngại khi lên giường có người theo dõi, hơn nữa như vậy chỉ càng khiến ông thêm hưng phấn. Giờ này khắc này, ông hầu như quên mất chính mình đang tiến hành trắc thí. Thân thể này bị ông mạnh mẽ xâm nhập càng khiến ông cảm giác được sự thoải mái đến mê người, tựa như một nụ hoa vừa hé nở, mà ông lại là người đầu tiên nếm thử mật ngọt bên trong. Ông giữ chặt người bên dưới, cảm giác thân thể này như một chồi xuân sạch sẽ thuần khiết dưới trùng kích mãnh liệt của ông mà run rẩy. Khuôn mặt thiếu niên tái nhợt theo sự xông tới mãnh liệt của ông mà rên rỉ. Đây … chính là loại cảm giác mà ông chưa từng nếm qua trước đây. Lúc trước những người cùng ông lên giường tuy rằng cũng có vài người bị ép buộc, nhưng trên giường cũng miễn cưỡng vui cười, tận lực đón nhận ông, chưa từng có người nào như người thiếu niên này, thân thể xinh đẹp hoàn mỹ như vậy lại vô lực mà để ông tự do xâm chiếm. Ông trong giây phút phá hoại đó lại cảm thấy khoái ý tàn khốc cường liệt, càng làm ông say sưa mê mẩn.

Qua màn hình, mọi người kinh ngạc mà nhìn hình ảnh mình đang xem.


Trương Nam Việt cười nói: “Thật không nghĩ tới, chú Nguyên đúng là gươm quý không bao giờ cùn, quả thật là sơn lâm oai hùng.”

Trịnh Thất Long cũng cười: “Đúng vậy, lần này có thể cho ông ấy hảo hảo mà sảng khoái một lần rồi.”

Khang Minh nói: “Sớm biết như vậy, tôi đã tìm cách để cho chú Nguyên áp rồi, bị ông ấy xâm phạm nhất định rất đã ghiền.” Nói xong, liền đưa ánh mắt đầy khiêu khích nhìn Chu Tự.

Trương Nam Việt cùng Trịnh Thất Long cười ha ha.

Trong phòng này người bên Nhật Nguyệt Hội đa phần đều là thủ hạ của Trịnh Tây Đồng, tuy rằng sự lăng nhục của bọn họ với Chu Tự khiến họ có chút không hài lòng, nhưng cũng không có ai ngăn lại.

Chu Tự hoàn toàn không để ý đến bọn người đó, y từ nãy đến giờ vẫn lo lắng canh chừng động tĩnh của Lạc Mẫn.

Lạc Mẫn đứng yên như gỗ, vẫn kiên trì nhìn màn hình, hai tay nắm chặt lại, các ngón tay nắm đến trắng bệt, cả người cứng như đá.

Qua mấy tiếng đồng hồ, Lý Nguyên trong sự xâm chiếm mãnh liệt mà đạt được cao trào tuyệt vời chưa từng có. Ông mồ hôi như mưa, mềm người ngả xuống nằm trên Lăng Tử Hàn, thở hổn hển.

Lăng Tử Hàn tựa như mới từ trong nước vớt ra, toàn thân nhuốm mồ hôi lạnh cùng mồ hôi trên người Lý Nguyên rớt xuống. Cậu đã sớm không nhúc nhích, đến cuối cùng cũng không chống đỡ được nữa, rốt cục hôn mê bất tỉnh.

Chờ Lý Nguyên kết thúc trắc thí, những người hộ vệ của ông từ trong góc đi ra, thay ông hướng về màn hình, đưa tay làm dấu hiệu.

Những người trong phòng lập tức hiểu ý, rồi tắt đi hệ thống máy theo dõi.

Hệ thống phân tích liền kết thúc thu thập thông tin, bắt đầu phân tích.

Vài phút sau, một loạt các con số xuất hiện trên màn hình.

Độ tin cậy: 87.31%

Độ khả nghi: 11.95%

Mức độ không rõ: 0.74%

Kiểm tra mật độ cốt xương: 18 –.

Khuynh hướng bạo lực: 8.207%


Tính nguy hiểm: 4.33%

….

Trong phòng, người bên Nhật Nguyệt Hội nhìn qua liền kết luận, không khỏi liếc mắt nhìn nhau. Theo như những số liệu này, qua nhiều lần trắc thí những người trong hội mà suy ra, người này dĩ nhiên là cực kỳ đáng tin.

Về phần số liệu mật độ cốt xương thì biết được người thiếu niên đó còn chưa đến 18 tuổi, bọn họ nghĩ cũng không có gì quan trọng. Chỉ có Chu Tự, tuy rằng đã biết, nhưng vẫn không khỏi cảm thấy chấn động.

Lạc Mẫn hờ hững mà nhìn những con số liên tiếp nhảy, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.

Bốn người ngay cửa ngăn cản hắn.

Hai người anh em bên Nhật Nguyệt Hội biết rõ người mới bị trắc thí là em trai của Lạc Mẫn, tất nhiên là cảm thông với hắn, nhưng mệnh lệnh của Lý Nguyên bọn họ không dám không nghe, cũng chỉ có thể nhã nhặn mà thỉnh cầu hắn: “Mẫn ca, đừng làm khó chúng tôi được không? Đợi một lát nữa, chú Nguyên tới, anh muốn đi đâu cũng được. Việc này chúng tôi không làm chủ được, xin lỗi …”

Lạc Mẫn đứng ở nơi đó, trong đầu không có một suy nghĩ nào, dường như đang xem thử có nên xông ra ngoài hay không.

Chu Tự ôm lấy hắn, nhẹ giọng mà an ủi: “A Mẫn, chờ một chút, bình tĩnh, bình tĩnh. Tất cả đều qua hết rồi, không có gì đâu, qua hết rồi.”

Lạc Mẫn quay đầu nhìn y một cái, nhãn thần trống rỗng, phảng phất dường như không nhận ra y.

Tâm của Chu Tự trầm xuống, càng ôm chặt hắn hơn.

Lạc Mẫn nhẹ nhàng mà nói: “Buông.”

Chu Tự chấn động, hai tay càng ôm siết hắn hơn, không chịu buông ra.

Một lát sau, Lý Nguyên vội vã tắm rửa rồi mặc áo tắm bước vào. Thần tình ông bình tĩnh, tựa như không hề có chuyện gì, hờ hững hỏi: “Thế nào?”

Chu Tự cùng Lạc Mẫn không hề hé răng.

Trịnh Tây Đồng khụ một tiếng, đứng dậy, cười nói: “Không có vấn đề gì, rất đáng tin cậy. Bất quá, tuổi không phù hợp, theo như chứng minh của cậu ấy, thì năm nay cậu ấy 22, nhưng trên thực tế cậu ấy còn chưa đến 18.”

Sắc mặt Lý Nguyên khẽ biến, lập tức nhìn về phía Lạc Mẫn, ôn hòa hỏi thăm: “A Mẫn, vậy là sao?”


Cổ họng Lạc Mẫn nghẹn ngào, một câu nói cũng nói không nên lời.

Chu Tự cảm giác được thân thể hắn run rẩy, vì vậy nhanh chóng thay hắn nói ra mọi việc.

Lý Nguyên hơi hơi gật đầu, thần tình trở nên ôn hòa: “Nếu là như vậy, A Mẫn nên cố gắng chăm sóc cậu ấy hơn.”

Lạc Mẫn hít sâu một hơi, mới miễn cưỡng bảo trì cung kính, thấp giọng hỏi: “Chú Nguyên, giờ cháu có thể mang A Ngạn về không?”

Lý Nguyên nhíu nhíu mày, lập tức nhìn về phía ba vị bang chủ Ngũ Mai Bang, khách khí mà nói: “Các cậu thấy sao? Kết quả này đã thỏa mãn các cậu chưa?”

“Đương nhiên, đương nhiên.” Trịnh Thất Long lập tức cười: “Từ trước tới nay, chú Nguyên luôn công tư phân minh, khiến người khác bội phục.”

Trương Nam Việt cũng hào sảng mà cười nói: “Đúng vậy, chú Nguyên, chú đã vì việc công mà không nể tình riêng, chúng tôi có được kết quả này còn nói được gì. Nói chung, như chú Nguyên đã nói, hai bên đều đồng thời đình chiến, ai làm sinh ý người đó, hòa khí thì phát tài mà.”

Khang Minh đã bị ông làm cho khơi mào tính dục, đang nóng lòng muốn đi ra ngoài tìm người phát tiết, lúc này nhanh chóng nói: “Chú Nguyên, cảm ơn chú đã nể mặt. Chúng ta đây giờ đi trước. Sau đó có chuyện gì, cứ mặc nhiên tùy chú phân phó.”

Lý Nguyên cười gật đầu, hòa nhã mà nói: “Như vậy là tốt rồi. Chúng ta vốn kinh doang khác ngành với nhau, mọi người nước giếng không phạm nước sông, cần gì lại chống đối nhau lưỡng bại câu thương? Với bên nào cũng không tốt.”

“Đúng vậy, đúng vậy.”

Lý Nguyên nhìn về phía Trịnh Tây Đồng: “A Đồng, cậu thay tôi tiễn ba vị bang chủ.”

Trịnh Tây Đồng từ lúc ông vào cửa đã đứng dậy sẵn, lúc này mới đáp: “Rõ”, liền khách khí mà cười, cùng người bên Ngũ Mai Bang đi ra cửa.

Đi ngang qua Chu Tự cùng Lạc Mẫn, ánh mắt Khang Minh lại dính sát lên người Lạc Mẫn đảo qua một vòng, sau đó mới rời đi.

Lý Nguyên ngồi xuống, tiếp nhận lý trà của hộ vệ rồi uống một ngụm, giương mắt nhìn Lạc Mẫn, vô cùng ôn hòa mà nói: “A Mẫn, không phải tôi cố ý làm khó A Ngạn, đây là quy củ, cậu hẳn là biết rõ?”

Lạc Mẫn trầm mặc chốc lát, mới cúi đầu nói: “Dạ, cháu hiểu rất rõ.”

Lý Nguyên thoả mãn gật đầu nhẹ. Suy nghĩ một hồi, ông hỏi: “Em họ của cậu, đây là lần đầu tiên?”

Vành mắt Lạc Mẫn lại đỏ, khổ sở nói không ra lời, một lát mới gật đầu một cái.

Lý Nguyên nhìn về phía Chu Tự: “A Tự, cậu lập tức gọi bác sĩ đến. Mặt khác, cậu đến ngân hàng mở cho A Ngạn một tài khoản, nạp vào 200.000 đô. Rồi xem cậu ấy có yêu cầu gì, cậu tận lực đáp ứng. Trong khoảng thời gian này, phải cố gắng chăm sóc cậu ấy.”

Chu Tự lập tức đáp: “Dạ, tôi sẽ lập tức làm.”

Lạc Mẫn chỉ cảm thấy càng ngày càng khó chịu, lại nhớ tới tình huống hiện tại của thiếu niên kia, vì vậy tận lực tránh khỏi cái ôm của Chu Tự, thấp giọng hỏi: “Chú Nguyên, cháu có thể đi xem A Ngạn không?”

“Ừ, đương nhiên, đi đi.” Lý Nguyên nhấp một ngụm trà, thoả mãn ung dung nói, sau đó bảo người bên cạnh hủy đi những số liệu nãy giờ.


Lạc Mẫn nhanh chóng bước vào căn phòng đó, lập tức mùi máu tanh xộc mũi hắn.

Lăng Tử Hàn vẫn nằm trên giường, không nhúc nhích. Trên người cậu được đắp một cái chăn dày, lộ ra đầu vai xích lõa.

Chu Tự đi theo bên cạnh Lạc Mẫn, sau đó đưa tay ôm cậu: “Nhanh chóng giúp cậu ấy rửa sạch …”

Lạc Mẫn đưa tay đánh bạt y ra, lạnh lùng nói: “Đừng chạm vào cậu ấy!”

Chu Tự có chút khó khăn mà đứng một bên, nhưng vẫn tận lực khống chế tâm tình, bình tĩnh mà nói: “A Mẫn, tôi hiểu rõ tâm trạng cậu hiện giờ, nhưng đây không phải là lúc tính toán được mất, việc cấp bách hiện giờ là phải giúp A Ngạn giảm ít thương tổn nhất.”

Lạc Mẫn dùng chăn bao Lăng Tử Hàn lại, sau đó bế cậu lên, xoay người hướng cửa mà đi.

Chu Tự vội vã đuổi theo: “A Mẫn, cậu không thể tùy hứng như vậy, cậu muốn đưa A Ngạn đi đâu?”

“Không liên quan đến anh.” Lạc Mẫn lạnh lùng nói. “Tóm lại là không ở lại đây.”

Chu Tự liền một bước chặn ngang trước hắn. Y nhìn thiếu niên luôn an tĩnh nhu thuận lúc này lại đang yếu ớt nằm trong lòng Lạc Mẫn, trong lòng cũng không chịu nổi. Nhìn biểu tình đang bị tổn thương của Lạc Mẫn, y càng đau lòng không ngớt. “A Mẫn, cậu phải mau chóng giúp A Ngạn trị liệu.” Y thành khẩn thấp giọng nói.

Tâm trạng của Lạc Mẫn rõ ràng là đã không còn khống chế được, cắn răng nói: “Thêm một chốc cũng không chết được, nói chung tôi sẽ không để cậu ấy lại chỗ này. Anh tránh ra, nếu không thì giết chúng tôi đi.”

Chu Tự nhìn hắn, rốt cục tránh ra.

Lạc Mẫn ôm Lăng Tử Hàn sắc mặt trắng bệch, bước nhanh đi hướng thang máy, rất nhanh xuống ngầm gara.

Chu Tự vẫn đi theo bên cạnh hắn, dường như là muốn đi cùng hắn.

Lạc Mẫn không thèm để ý tới y, vừa ra khỏi thang máy, liền tìm xe của mình, nhưng không thể nào lấy chìa khóa mở xe.

Chu Tự lập tức nhanh tay lấy chìa khóa trong túi hắn ra, thay hắn mở cửa xe, nhẹ giọng nói: “Tôi lái xe, cậu ôm cậu ấy ngồi phía sau đi.”

“Không cần.” Lạc Mẫn liền cự tuyệt, lập tức đem Lăng Tử Hàn ngồi xuống ghế phó lái, rồi hạ thấp ghế xuống để cho cậu nằm. Hắn đóng cửa xe, đi đến cửa bên kia, giọng băng lạnh. “Mời anh xuống xe.”

Chu Tự nhìn hắn, không khỏi thở dài: “A Mẫn, cậu cần gì lại như thế?”

Lạc Mẫn giật mạnh cửa xe, nhanh tay kéo y đi ra, đem y quăng qua một bên, rồi ngồi lên xe. Hắn đang tức giận, khí lực cũng rất lớn, Chu Tự lảo đảo mấy cái mới đứng vững, lúc đó hắn cũng đã lái xe đi mất.

Chu Tự cười khổ, rồi liền chạy đến chiếc xe để tạm thời gần cửa chính. Nếu Lý Nguyên ở bên trong khách sạn, thì sẽ có tài xế ngồi trong xe, đợi mệnh lệnh của ông. Y nhanh chóng tìm được chiếc Mercedes của Lý Nguyên, đem tài xế quăng qua một bên, liền leo lên xe đuổi theo.

HẾT CHAP 20

Mục lục


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.