Đọc truyện Ngâm Vịnh Phong Ca – Chương 73: Đệ thất thập tam chương
Khi trăng đã lên cao, Dạ Nguyệt Sắc chợt tỉnh dậy trong lòng Tiêu Lăng
Thiên. Cơn đau trong tim khiến nàng không kìm nén được sự run rẩy. Trong bóng tối, nàng dùng một tay đè chặt ngực mình, cố gắng điều chỉnh hô
hấp, một tay khác vươn tới bên cạnh gối, bắt đầu tìm kiếm.
Một bàn
tay ngăn cánh tay đang sờ soạng của nàng lại, Tiêu Lăng Thiên ôm nàng
ngồi dậy. Một tay ôm nàng trong lòng, tay kia tìm được vị trí chính xác
của chiếc hộp bạc nhỏ bên cạnh gối. Hắn nhanh chóng lấy một viên thuốc
bên trong ra đưa tới bên miệng nàng, Dạ Nguyệt Sắc ngoan ngoãn há miệng
nuốt vào.
“Thế nào rồi, có khá hơn chút nào không?” Tiêu Lăng Thiên
cho nàng uống thuốc xong lập tức ấn lên mạch của nàng, chậm rãi dùng nội lực giúp nàng điều chỉnh hơi thở.
“Tốt hơn nhiều rồi.” Dạ Nguyệt Sắc mệt mỏi dựa vào lòng hắn, cơn đau đớn kịch liệt vừa rồi khiến nàng hiện giờ rất yếu ớt.
“Nàng nên gọi ta dậy.”
“Chàng luôn lo lắng cho ta.” Nàng nhắm mắt lại, giọng nói nhẹ như tiếng thở
dài: “Ta quá yếu đuối, lúc nào cũng cần chàng bảo vệ, quan tâm. Ta nghĩ, chỉ một chút, dù chỉ để chàng yên tâm một chút thôi cũng tốt.”
Tiểu Lăng Thiên chợt đau lòng đến mức nói không ra lời, chỉ có thể ôm chặt nàng vào lòng, vùi đầu trong mái tóc nàng.
“Nha đầu ngốc, nha đầu ngốc. Ta yêu nàng, nàng có biết có nàng ở bên cạnh ta hạnh phúc đến thế nào không? Mỗi lần có thể bảo vệ nàng, chăm sóc nàng, nâng nàng trong lòng bàn tay, nàng có biết ta thoải mãn đến mức nào
không? Vì vậy, đừng nói như vậy nữa, không có nàng, ta không thể sống
được.”
Dạ Nguyệt Sắc nhẹ nhàng cười, hai tay ôm lấy cổ hắn, dụi dụi đầu vào hắn như một con mèo nhỏ:
“Biết rồi, điện hạ của ta, sau này ta sẽ tiếp tục tăng thêm phiền toái cho
chàng. Nhưng bây giờ chúng ta tiếp tục thổ lộ hay đi ngủ?”
“Nàng đang cười nhạo ta? Đúng không?” Tiêu Lăng Thiên nghe vậy, cắn một cái không nặng không nhẹ lên bờ vai trần của nàng.
“Ta đâu có. Chỉ là, chàng đột nhiên thổ lộ tâm tình như vậy không thật sự
phù hợp với phong cách từ trước đến giờ của chàng, làm ta hơi giật mình
thôi.”
“Sao?” Tiêu Lăng Thiên nhướng mày, những ngón tay tà ác chạy
trên lưng nàng, dấy lên từng ngọn lửa nhỏ: “Vậy phong cách của ta là
gì?”
“Trực tiếp hạ gục?” Hơi thở Dạ Nguyệt Sắc bắt đầu rối loạn, hơi
thở nam tính nóng rực của hắn vây chặt lấy nàng, những ngón tay không an phận thậm chí đã bắt đầu đùa nghịch dưới cái yếm của nàng. Đầu ngực
phấn hồng của nàng đứng thẳng lên dưới sự trêu đùa của hắn, đồng thời
cũng có thể cảm nhận vật nóng rực, cứng rắn của hắn không thành thật mà
cọ vào mông nàng.
“Phong cách này không tệ, ta rất thích.” Tiêu Lăng
Thiên cắn nhẹ vành tai nàng, sau đó triệt để quán triệt phong cách đó,
biến thân thành sói đói, trực tiếp hạ gục Dạ Nguyệt Sắc ở trên giường,
ăn sạch sành sanh.
Có phải đã chuyển đổi phong cách quá nhanh không?
Trước khi bị Tiêu Lăng Thiên cướp mất tâm trí, Dạ Nguyệt Sắc đã nghĩ như vậy. Nhưng Tiêu Lăng Thiên rất nhanh đã dùng môi của hắn, tay của hắn,
khiến cho nàng không cách nào suy nghĩ được thứ gì khác, thuần phục dưới lửa tình của hắn, liều chết triền miên.
Khí trời hôm nay thật ấm áp, gần như không có gió. Mặt trời tỏa sáng trên cao, không nóng nực như
ngày hè, chỉ làm cho người ta cảm thấy ấm lên. Dạ Nguyệt Sắc choàng áo
lông cáo thật dày, mở cửa sổ ra, thật sự là một hình ảnh mỹ nhân tựa cửa sưởi nắng.
Tiêu Lăng Thiên không ở trong phòng, hôm nay, tuyết đã
rơi mấy ngày rốt cuộc cũng ngừng hoàn toàn. Ngay từ sáng sớm, Tôn Hồ Tử
đã dẫn theo một người dẫn đường bản địa tới đây bàn bạc những chuyện cần chuẩn bị để tiến vào sa mạc. Mấy người đàn ông ở một phòng khác bàn
chuyện, Nguyệt Minh và Lăng Tự Thủy cũng bắt đầu chuẩn bị quần áo, đồ
dùng, bởi vì bọn họ đều ở trong viện này nên cũng yên lòng để một mình
nàng ở lại trong phòng sưới nắng, giết thời gian.
Nàng lười biếng dựa vào cửa sổ, được mặt trời sưởi ấm nên cảm thấy buồn ngủ, đang lúc mơ
màng lại cảm thấy trên mặt hơi ngứa, vừa mở mắt ra đã đối diện với một
đôi mắt to, long lanh, trong sáng.
Một con chó nhỏ màu vàng đang vắt
chân lên bệ cửa sổ, mở to đôi mắt tròn nhìn nàng, vừa rồi cũng là nó
vươn cái chân nhỏ ra gãi gãi trên mặt nàng hai cái mới khiến nàng tỉnh
lại. Nay thấy nàng đã tỉnh, nó chớp chớp đôi mắt đen láy, nghiêng người
nhảy xuống hành lang, vẫy đuôi với nàng.
“Muốn chơi với ta à?” Nàng
nhỏ giọng hỏi nó. Nàng luôn yêu thích những loại động vật nhỏ có bộ lông mềm như nhung này, nhưng từ trước đến giờ chưa từng nuôi. Bây giờ nhìn
thấy nó nhìn mình đáng yêu như thế, nàng không nhịn được mà ra khỏi
phòng, tiến tới chơi đùa với nó.
Con chó nhỏ sửa nhẹ mấy tiếng, tiếp
tục lắc cái đuôi ngắn tũn đáng yêu của nó, thân hình mập mạp lắc lắc đi
về phía trước rồi lại quay lại nhìn nàng, giống như muốn nàng đi theo
nó.
Dạ Nguyệt Sắc đuổi theo từng bước, muốn ôm lấy nó, lại bất giác
đuổi theo tới bên cạnh cửa sau. Nàng không hề biết căn nhà này còn có
cửa sau, mà cánh cửa vốn nên khóa nay lại mở rộng, con chó chạy nhanh
vào lòng một cô bé khoảng năm, sáu tuổi.
Cô bé kia mặc một bộ váy áo
màu đỏ, trên đầu có hai búi tóc, dây buộc tóc màu đỏ, một đôi mắt to
tròn long lanh, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa như quả táo, vô cùng đáng
yêu. Cô bé đứng tựa vào cửa, con chó nhỏ đang được cô bé ôm trong lòng
vẫy vẫy đuôi với Dạ Nguyệt Sắc.
“Tỷ tỷ…”
Thật đáng yêu! Dạ Nguyệt
Sắc đi tới cạnh cửa, ngồi xổm xuống, đưa tay ra kéo bàn tay nhỏ của cô
bé, nhẹ nhàng vuốt ve con chó nhỏ trong lòng cô bé, cười hỏi:
“Tiểu muội muội, muội tên gì?”
“Muội tên Niếp Niếp, tỷ tỷ ra ngoài chơi đi.” Cô bé nói bằng giọng non nớt, thật sự là quá đáng yêu.
“Không được đâu, tỷ tỷ không thể ra khỏi căn nhà này.” Dạ Nguyệt Sắc vừa cười
vừa lắc đầu với cô bé: “Niếp Niếp vào đây chơi với tỷ tỷ được không?”
“Tại sao không ra ngoài? Chúng ta ra ngoài đắp người tuyết đi.” Cô bé nghiêng đầu không hiểu.
“Nếu tỷ tỷ ra ngoài, sẽ có rất nhiều người lo lắng, vì vậy không thể được.
Niếp Niếp và chó con không vào trong viện đắp người tuyết với tỷ tỷ được sao?”
Niếp Niếp lắc đầu, chớp chớp đôi mắt to rồi đột nhiên rút tay
ra khỏi tay nàng, bắt đầu lục tìm thứ gì đó trong túi áo. Dạ Nguyệt Sắc
tò mò nhìn động tác của cô bé, chỉ thấy cô bé lấy một thứ gì đó trong
túi áo ra, nắm trong tay, đưa tới trước mặt nàng.
“Tỷ tỷ, tỷ nhìn xem.”
“Cái gì vậy.” Nàng vươn tới nhìn vào đôi tay nhỏ bé của cô bé.
Nắm đấm nhỏ đột nhiên siết chặt như muốn bóp vỡ thứ bên trong. Một màn khói màu tím nhanh chóng tỏa ra, Dạ Nguyệt Sắc còn chưa kịp phản ứng đã
không một tiếng động mà ngã xuống đất,Niếp Niếp và chó con đương nhiên
cũng nhanh chóng ngất xỉu.
Gần như cùng một lúc, mấy bóng người màu
trắng trồi lên từ trong đống tuyết, dùng một tấm vải bông lớn màu trắng
bọc lấy Dạ Nguyệt Sắc ngã trên mặt đất, sau đó lập tức rút lui, chỉ để
lại cô bé áo đỏ và con chó nhỏ nằm trên tuyết.
Lúc này, Nam Cung Tuấn đang trở về từ chốn ăn chơi duy nhất trong thị trến nhỏ này, chỉ là,
tiêu chuẩn của mấy cô nương ở chỗ này quá thấp, khiến hắn không có hứng
thú, uống vài chén rượu đã bỏ về. Khi nhà trọ đã ở trong tầm mắt, hắn
lại nhìn thấy mấy bóng người màu trắng lén lút khiêng một người đang bị
bọc trong tấm vải trắng, nhanh chóng chạy trốn.
Tình huống gì đây?
Nam Cung Tuấn nheo mắt, trong đầu phân tích rất nhanh. Xét từ chuyển
động của mấy người vừa rồi, có thể thấy thân thủ họ tương đối khá, trên
vai còn khiêng một người quấn vải trắng, rõ ràng là bắt cóc. Từ phương
hướng bọn họ đi ra, hẳn là từ nhà trọ của Tôn Hồ Tử, người có giá trị và có khả năng bị bắt cóc trong nhà trọ – chỉ có thể là một người!
Tất
cả những chuyện này chỉ như tia lửa xẹt qua đầu hắn, có lẽ không hoàn
toàn chính xác, nhưng nghĩ tới thân phận của cô gái kia, cho dù chỉ có
một phần vạn khả năng, hắn cũng phải ngăn cản. Vì vậy, hắn không chút do dự, dùng nội lực, huýt sáo một tiếng dài rồi đuổi theo mấy người kia.
Tiếng huýt sáo của hắn vừa ra khỏi miệng, bốn bóng người màu trắng nhanh
chóng nhìn về phía hắn, lập tức hiểu được họ đã gặp phải kẻ phá rối. Bọn họ đã được huấn luyện nghiêm khắc, một người tiếp tục khiêng Dạ Nguyệt
Sắc không quay đầu lại, chạy nhanh về phía trước, ba người khác không
nói một lời, rút trường kiếm nhào tới, nhanh chóng vây Nam Cung Tuấn ở
giữa.
Ba người mặc đồ trắng từ đầu đến chân, toàn thân chỉ lộ ra đôi
mắt. Kiếm thế bén nhọn công kích Nam Cung Tuấn từ ba hướng. Nam Cung
Tuấn thấy đối phương ra tay vừa nhanh vừa mạnh mẽ, bén nhọn, đành rút
cây quạt trong tay áo ra tiếp chiêu.
“Keng” một tiếng, Nam Cung Tuấn
xoay tròn bước chân, nghiêng người tránh thoát khỏi hai thanh trường
kiếm, cây quạt sắt trong tay va chạm với thanh trường kiếm trong không
trung, phát ra tiếng kim loại va chạm, tia lửa văng tứ tán. Nam Cung
Tuấn mượn lực lùi về phía sau, thoát khỏi kiếm trận, lập tức hiểu được
nhiều nhất hắn chỉ có thể đối phó được với hai người, ba người thì không nói trước được.
Thấy tên áo trắng khiêng người bỏ đi sắp biến mất
trong một căn nhà dân, trong lòng Nam Cung Tuấn rất khẩn cấp. Vừa rồi
hắn huýt sáo để báo động cho người trong phòng chữ Thiên thứ nhất, vì
sao bọn họ còn chưa tới?
Ba tên áo trắng liên thủ ép Nam Cung Tuấn
lùi bước xong cũng không ham chiến, chỉ vẫy tay ném ra mấy viên đạn màu
trắng như tuyết. Nam Cung Tuấn không biết đây là cái gì nên không dám
chạm vào, đành lui lại một khoảng cách nữa. Mấy viên đạn kia rơi phịch
xuống đất rồi tuôn ra sương mù màu trắng dày đặc cản trở tầm mắt Nam
Cung Tuấn. Hắn khẽ cắn răng, vừa định chạy vào trong sương trắng đã cảm
thấy bên tai có một trận gió thổi qua. Hắn nhìn lại, Tiêu Lăng Thiên đã
vọt vào trong màn sương trắng, cách đó một đoạn là Lâm Vãn Y và Lăng Tự
Thủy đã rút trường kiếm ra khỏi vỏ xẹt qua bên cạnh.
Theo trực giác, trong thoáng chốc nàng lướt qua bên cạnh, Nam Cung Tuấn giơ tay giữ cổ tay nàng lại.
“Đừng đi! Nguy hiểm!”
“Khốn kiếp! Buông tay ra!” Lăng Tự Thủy không hề cảm kích, trên gương mặt
luôn bình tĩnh lúc này đã tràn đầy vẻ lo lắng. Trường kiếm nhắm thẳng về phía cổ tay Nam Cung Tuấn, ép hắn phải buông tay.
Chỉ trong chớp mắt ngắn ngủi, màn sương trắng đã bị chân khí mãnh liệt ép tan ra bốn phía. Chân khí mạnh đến mức Lâm Vãn Y vừa mới đến gần đã phải miễn cưỡng
tránh về phía sau. Sau khi màn sương trắng tan đi, ba tên áo trắng đã
ngã dưới vát áo màu đen của Tiêu Lăng Thiên. Tiêu Lăng Thiên đứng yên
không nhúc nhích, toàn thân tỏa ra hơi thở khiến người ta khiếp sợ, rõ
ràng đang ngập trong sự tức giận điên cuồng.
“Nàng đâu?” Tiêu Lăng
Thiên chậm rãi nhìn về phía Nam Cung Tuấn, hỏi hắn thật chậm. Bão táp
bắt đầu nổi lên trong đôi mắt đen tuyệt đẹp kia, vì chân khí bị kích
động mà tóc dài bay tứ tán, hiện giờ hắn không giống một vị thần mà như
hóa thân của ma quỷ.
“Còn một người nữa đã mang nàng vào trong căn
nhà kia.” Nam Cung Tuấn phát hiện giọng nói hắn đang run rẩy, ngón tay
vươn ra chỉ cũng không ngừng run run.
Theo hướng chỉ của Nam Cung
Tuấn nhìn lại, bên kia là một căn phòng thấp bé, chỉ là một nhà dân hoàn toàn bình thường. Lúc này, nơi đó rất im ắng, không có chút động tĩnh
giống như có người ngoài xâm nhập.
Nhìn căn nhà kia, khóe môi Tiêu Lăng Thiên nhếch lên một nụ cười khát máu.
Cướp nàng đi? Bất kể là ai, hãy chờ đổ máu đi!