Ngâm Vịnh Phong Ca

Chương 70: Đệ thất thập chương


Đọc truyện Ngâm Vịnh Phong Ca – Chương 70: Đệ thất thập chương

Bầu trời tháng một của Mạc Bắc tối rất sớm, cuồng phong mang theo một
lớp cát vàng thật dày vô cùng hung dữ, vù vù như muốn thổi bay cả cửa
sổ. Trải qua một hành trình dài trong giá rét, Dạ Nguyệt Sắc đã mệt mỏi
đến mức ngủ thiếp đi, nàng đắp tấm chăn lông chồn thật dày, hai má vì
ngủ say mà ánh lên màu phấn hồng.

Tiêu Lăng Thiên ngồi bên giường,
nhìn nàng trong ánh nến chập chờn, tay vô thức vuốt ve mái tóc dài của
nàng. Hắn rất mệt mỏi, nhưng lại không ngủ được, chỉ cần nhìn nàng trái
tim lại nhói đau.

Hai tháng trước, khi nói chuyện với Phượng Minh sơn nhân trong Tụ Nghĩa sơn trang, hắn trực tiếp hỏi về chuyện cái hộp kia. Có lẽ Lâm Vãn Y đã đánh tiếng trước, ông rất vui vẻ kể lại nguồn gốc
của cái hộp kia cho hắn. Thì ra có một lần ông cứu được một người đãi
vàng đang bị đuổi giết, người đó đã dùng cái hộp đó để cảm ơn ông. Người kia là tộc trưởng của một bộ lạc sống bằng nghề đãi vàng trong sa mạc,
lần đó y và mấy người trong tộc gặp phải bọn cướp, may nhờ có ông đi qua cứu giúp. Để cảm ơn, bọn họ đã mời ông đến bộ lạc chiêu đãi, cũng tặng
cho ông cái hộp kì diệu đó. Sư phụ của Lâm Vãn Y thấy cái hộp kia một
nửa âm một nửa dương thì rất thích thú, lại hiếu kỳ hỏi về lai lịch của
nó. Tộc trưởng nói tổ tiên của mình thật ra là một thầy tế của một bộ
tộc nào đó từ Nam Cương, sau đó lại bị những bộ tộc khác đuổi giết, bất
đắc dĩ mới chạy tới Mạc Bắc sống bằng nghề đãi vàng. Cái hộp kia ban đầu đựng thánh vật của bộ tộc bọn họ, nhưng hai trăm năm trước đã dâng tặng cho hoàng tộc, chỉ để lại chiếc hộp này làm kỷ niệm.

Cả tộc Tiêu thị đã truy xét lai lịch của thiên địa cổ nhiều năm qua, bởi vì biết xuất
xứ của nó từ Nam Cương nên đã phái rất nhiều người tới đó, không ngờ
người bọn họ muốn tìm lại đã vì tránh họa mà chạy tới Mạc Bắc xa xôi,
khó trách hai trăm năm qua không có tiến triển gì.

Mặc dù đã có tin
tức về thiên địa cổ nhưng Tiêu Lăng Thiên không vội tìm kiếm. Hiện giờ
Dạ Nguyệt Sắc đang ở bên cạnh hắn, ngoại trừ việc không thể có con và
hàng năm phải uống máu một lần cũng không có gì không tiện, chuyện giải
cổ có thể bàn bạc kỹ hơn. Vì vậy, bọn họ quyết định về cung chuẩn bị lễ
mừng năm mới trước. Điều hắn không ngờ tới là sau khi hồi cung, thân thể Dạ Nguyệt Sắc bắt đầu suy yếu, số lần bệnh tim phát tác ngày càng
nhiều, có mấy lần thậm chí nàng đã hôn mê bất tỉnh, hoàn toàn phải dựa
vào máu của Tiêu Lăng Thiên mới có thể gắng gượng được. Tiêu Lăng Thiên
khiển cấp gọi Vô Thương vào cung chữa trị, Vô Thương tìm đọc tất cả

nhưng sách vở ghi chép về y thuật, cuối cùng cho ra kết luận, cổ trong
cơ thể Dạ Nguyệt Sắc đang tác quái, nhất định phải sớm giải trừ cổ độc
mới được.

Thật ra, theo lẽ thường, thiên cổ trong cơ thể kí chủ không hề gây ra bất cứ ảnh hưởng gì, sự tồn tại của nó chỉ là một chế ước đối với người mang địa cổ, nhưng đây là đối với nam tử. Dạ Nguyệt Sắc là
người con gái đầu tiên trong hoàng tộc Dạ thị suốt hai trăm năm qua, vì
trước kia chưa từng có tiền lệ nên cũng không ai biết thiên cổ sẽ có ảnh hưởng gì với thân thể nữ nhân, nhưng nhìn từ tình huống của Dạ Nguyệt
Sắc, chỉ sợ hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Cuối năm là thời điểm bận
rộn nhất, dù Tiêu Lăng Thiên đã giảm bớt hoạt động của nàng, nhưng có
rất nhiều lễ nghi cần chính Dạ Nguyệt Sắc tham gia. Nhìn sắc mặt nàng
ngày càng tái nhợt, Tiêu Lăng Thiên ý thức được chuyện giải cổ không thể lần nữa mãi, phải mau chóng giải quyết xong chuyện này. Vì vậy, khi lễ
tế trời ngày mười lăm tháng giêng vừa xong, hắn lập tức đưa Dạ Nguyệt
Sắc lên phía Bắc tìm kiếm hậu nhân của những thầy tế năm đó, hy vọng có
thể tìm được đầu mối giải cổ từ chỗ bọn họ.

Mạc Bắc trước giờ là một
trong những khu vực không ổn định của Ngâm Phong quốc, bởi vì nơi này là lãnh thổ của tộc Thương Lang, cũng chính là nguyên tộc của hoàng triều
Cảnh Dung trước kia. Vì vậy, kể từ khi Ngâm Phong quốc dựng nước, bọn họ vẫn chưa hoàn toàn thần phục, cũng vì vậy mà bọn họ bị triều đình trấn
áp rất tàn khốc. Trong khu vực núi non quanh đây, quân đội hùng mạnh
chiếm đóng quanh năm, một nửa của bốn mươi vạn quân Ngân Giáp lúc nào
cũng canh chừng Mạc Bắc, ngay cả trong cuộc chiến ở thành Chiến Vân cũng không sử dụng tới bọn họ, đủ thấy Tiêu Lăng Thiên đề phòng tộc Thương
Lang ở Mạc Bắc đến mức nào.

Vì nguyên nhân như vậy, lần này Tiêu Lăng Thiên tiến vào Mạc Bắc rất chú ý che giấu hành tung. Chuyến này hắn
phải nhanh chóng tìm được bộ lạc trong sa mạc kia, không muốn làm mọi
chuyện phức tạp, vì vậy hắn chỉ báo cho một phần nhỏ số đệ tử Thiên Tinh cung đang nằm vùng tại đây. Lần này, hai mươi tám Hộ Tinh thị vệ của
hắn toàn bộ đều xuất cung, lẻn vào Mạc Bắc trước, âm thầm hộ tống hắn.
Còn hắn chỉ mang theo Thương Hải, Nguyệt Minh, Vô Thương và Lăng Tự Thủy bên cạnh, tiến thẳng tới Mạc Bắc.

Bởi vì chưa quen thuộc với những
bộ lạc trong sa mạc, hắn phái người mời Phượng Minh sơn nhân tới hỗ trợ, hiện giờ, hắn đang ở trong thị trận cuối cùng trước khi tiến vào sa
mạc, đợi thầy trò Lâm Vãn Y tới hội hợp.


Đường tới đây vất vả cực
nhọc, thời tiết ở Mạc Bắc lại lạnh cắt da cắt thịt, nhìn thấy nàng vô
cùng mệt mỏi nhưng vẫn mỉm cười với hắn, trái tim hắn cảm thấy nhói đau, đau đến mức hít thở không thông.

Nàng yên bình ngủ dưới ánh nến,
ngoài cửa sổ gió thổi thê lương. Trong giấc mộng, nàng bỗng nhiên nhíu
mày, hơi co người lại một chút, không biết vì lạnh hay vì cơn ác mộng.
Tiêu Lăng Thiên cởi áo khoác trên người xuống, chui vào trong chăn, đưa
tay kéo Dạ Nguyệt Sắc sát vào trong ngực, vỗ nhẹ lên lưng nàng. Dạ
Nguyệt Sắc giãn chân mày ra, mơ màng lẩm bẩm một tiếng, sau đó lại ngủ
thiếp đi, dụi dụi đầu vào ngực hắn giống như một con mèo nhỏ, thỏa mãn
thở dài một tiếng rồi hoàn toàn ngủ say. Tiêu Lăng Thiên không nhịn được mà mỉm cười hôn lên đỉnh đầu nàng, khiến cho hương hoa sen thanh tịnh
kia tràn vào trong lồng ngực mình, khắc sâu vào trong tâm hồn.

Đến
canh ba, trời đổ mưa tuyết, cuồng phong mang theo bông tuyết tàn phá bừa bãi bầu trời Mạc Bắc. Tuyết rơi rất nhiều, đến bình minh, trên mặt đất
đã phủ một lớp tuyết dày, phản xạ ra ánh sáng trắng mờ mờ.

Nửa tháng
đi đường mệt mỏi, cuối cùng tối qua Dạ Nguyệt Sắc cũng được ngủ ngon một giấc. Chỉ là, nàng ngủ luôn rất tỉnh, sáng sớm cảm thấy hơi lạnh nên tự nhiên tỉnh lại.

Khi mở mắt ra, bên cạnh nàng không có vòng tay ấm áp quen thuộc, nàng thoáng sợ hãi trong lòng, nhưng ngay sau đó lại nghĩ
có lẽ hắn chỉ đi ra ngoài. Ánh sáng trắng xuyên qua cửa sổ khiến nàng
tưởng rằng trời đã sáng, mặc dù không biết vì sao Nguyệt Minh còn chưa
tới hầu hạ nàng rời giường, nhưng nàng vẫn đứng dậy tự mình mặc quần áo, rửa mặt qua loa sau đó cầm lấy áo khoác lông chồn trên giường, choàng
lên rồi đi ra ngoài tìm Tiêu Lăng Thiên.

Ra khỏi cửa nàng mới biết
thì ra trời còn chưa sáng, bông tuyết rơi xuống khiến cho trời đất ánh
lên một màu trắng sáng. Trên trời, tuyết vẫn đang không ngừng lả tả rơi
xuống, gió cũng đã gần như ngừng hẳn. Xuyên qua màn mưa tuyết, Dạ Nguyệt Sắc nhìn thấy thân ảnh mạnh mẽ của người kia trong màn tuyết trắng.


Áo khoác màu đen rộng lớn phần phật bay theo gió, hoa văn mây khói màu
vàng bên trên theo động tác của hắn mà giống như có sinh mạng, chuyển
động, tỏa ra ánh sáng rực rỡ. Trường kiếm lóe lên tia chớp lạnh lẽo, cắt ngang qua màn tuyết, ngọn gió, chân khí bộc phát khiến cho những bông
tuyết bay xung quanh nhưng hoàn toàn không dính được lên người hắn. Thân hình hắn chuyển động nhanh như chim nhạn vượt biển, uyển chuyển như
rồng lượn, như nước chảy mây bay, tự do tự tại, hấp dẫn ánh mắt người
khác, giống như vạn vật trong trời đất ngừng thở, chỉ còn một mình bóng
người này.

Năm đó, trước khi Tiêu Trường Không trở thành đại tướng
quân khai quốc, ông là một cao thủ tuyệt đỉnh trong võ lâm, trải qua sự
tôi luyện trong máu tanh giết chóc nơi quân đội, kiếm thế lại càng trở
nên vô cùng bén nhọn. Truyền tới thế hệ Tiêu Lăng Thiên, hắn vốn là anh
tài ngút trời, lại phải chịu huấn luyện như mà quỷ từ nhỏ, võ công lại
càng sâu không lường được. Từ khi ngồi vững trên vương vị nhiếp chính
vương, mãnh tướng dưới quyền nhiều như mây trên trời, ám vệ lại bảo vệ
thời thời khắc khắc đến mức một giọt nước cũng không lọt, những năm gần
đây hắn đã ít khi tự mình hạ thủ. Nhưng lần này hắn mang theo Dạ Nguyệt
Sắc xâm nhập địa bàn nguy hiểm, mặc dù hai mươi tám Hộ Tinh thị vệ cũng
đi theo, nhưng vẫn không tiện chủ động làm việc. Nếu thật sự xảy ra
chuyện gì, thời khắc quan trọng vẫn cần hắn bảo vệ nàng an toàn.

Trường kiếm “Thu Tuyền” sáng trong như nước, nắm trong tay, kiếm khí tùy ý
tung hoành khắp chốn. Hắn tung người nhảy lên rồi lại rơi xuống, mặt
tuyết bên dưới không hề lưu lại dù chỉ một dấu chân. Chân khí đọng tại
huyệt đan điều, kiếm khí kéo bông tuyết quanh quẩn quanh người, sau đó
tản ra bốn phía, mũi kiếm xoay một nửa vòng tròn, khi quay người, hắn
nhìn thấy nàng đang mỉm cười đứng dưới mái hiên.

Thu hồi trường kiếm, Tiêu Lăng Thiên bật người nhảy tới trước mặt Dạ Nguyệt Sắc. Áo khoác
lông chồn thật dày và mái tóc thẳng màu đen càng làm nổi bật lên gương
mặt tái nhợt của nàng, chiếc cằm thon nhọn càng chỉ rõ sự gầy yếu gần
đây của nàng. Chỉ là, nụ cười kia vẫn dịu dàng, đẹp đẽ như trân châu,
đôi mắt bình thản như nước hồ thu, tóc dài buông thõng, dáng vẻ đó giống như một bông mai trắng rung rinh trong gió lạnh, vừa thanh, vừa lạnh,
vừa khiến người ta thương xót.

“Sao lại đứng ngoài này, cảm lạnh thì
sao.” Tiêu Lăng Thiên khẽ cau mày, nhẹ giọng trách cứ nàng, thuận tay
đội mũ áo choàng lên cho nàng. Dạ Nguyệt Sắc bật cười một tiếng thật
nhẹ, thuận thế dựa vào ngực hắn, dụi dụi đầu vào lòng hắn giống như đang làm nũng.


“Ta tưởng trời đã sáng nên ra ngoài nhìn một chút. Chàng đang luyện kiếm sao? Lần đầu tiên ta nhìn thấy đó, thật đẹp trai nha!”

“Đẹp trai?” Tiêu Lăng Thiên nghi hoặc, có ý gì?

“Ý là anh tuấn phóng khoáng ấy.” Nàng ngẩng đầu lên cười với hắn, như một đóa hoa đào nở rộ.

“Thật đáng yêu.” Hắn thì thầm nói nhỏ, không nhịn được mà cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại, tái nhợt của nàng, cất giấu, niêm phong tất cả nụ cười và
vẻ đáng yêu của nàng lại.

Đầu lưỡi linh hoạt chạy theo viền môi của
nàng, sau đó nhẹ nhàng ngậm lấy môi dưới của nàng mút vào. Dò xét, trêu
chọc không ngừng, tinh tế thưởng thức, không buông tha bất cứ một hơi
thở thơm ngọt nào của nàng.

Trong đất trời ngập một màu tuyết trắng
này, bọn họ ôm ấp, sưởi ấm lẫn nhau, cảm nhận sự tồn tại quan trọng hơn
cả vạn vật trên thế gian của đối phương. Giờ khắc này, trên đời chỉ còn
lại sự ôn tồn sâu sắc giữa hai người, khảm vào mắt nhau hình dáng đối
phương, nhìn nhau cười một tiếng, đó là những năm tháng yên lặng, tốt
đẹp, không còn mong ước gì.

Một lúc lâu sau, Tiêu Lăng Thiên buông
nàng ra, khẽ cười nhìn gò má ửng hồng của nàng. Dạ Nguyệt Sắc bị hắn
nhìn đến ngượng ngùng, trên mặt càng cảm thấy nóng cháy, đành phải quay
đầu nhìn về phía những bông tuyết trong sân.

“Tuyết, rơi thật yên tĩnh.”

“Đúng vậy, rất yên tĩnh.” Hắn dịu dàng đáp lời nàng, sau đó hai tay vòng
quanh eo nàng, khẽ dùng lực kéo nàng vào lòng. Tay nàng đặt đặt trên cổ
hắn, đầu hắn vùi sâu vào hõm vai nàng.

“Ta yêu nàng.” Hắn cúi đầu nói, giống như một tiếng thở dài.

Nàng dùng sức ôm chặt lấy hắn, mỉm cười rơi xuống một giọt nước mắt, đây là lần đầu tiên hắn chính thức nói những lời này.

“Ta cũng vậy, ta cũng yêu chàng.”

Trong làn tuyết trắng lẳng lặng, hỗn loạn buông xuống, bọn họ cứ như vậy mà
ôm lấy nhau, bất kể con đường phía trước có chông gai thế nào, hai người sẽ mãi mãi nắm tay, đến chết không rời.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.