Đọc truyện Ngâm Vịnh Phong Ca – Chương 67: Đệ lục thập thất chương
Bầu trời đêm thu lạnh lẽo, vầng trăng khuyết mảnh dẻ như lông mày mĩ
nhân cũng bị mây mù và sương đêm che phủ, chỉ có thể nhìn thấy một đường viền mờ ảo. Tầng mây thật dày che khuất những chấm sáng nhỏ trên trời,
gió núi khắc nghiệt, đèn lồng màu cam treo dưới mái hiên đung đưa trong
gió, làm tăng thêm cái lạnh cuối thu.
Dạ Nguyệt Sắc bình thản dựa vào lòng Tiêu Lăng Thiên. Đau đớn đã biến mất nhưng vị máu ngai ngái dường
như vẫn còn trong miệng, từng giọt nhè nhẹ thâm nhập lục phủ ngũ tạng
của nàng. Nàng yên lặng lắng nghe tiếng gió núi như những tiếng nức nở
ngoài cửa sổ, đêm đã khuya mà nàng không cách nào ngủ được.
Nàng
không thể giải thích ý nghĩa của cảnh tượng đã nhìn thấy trong mơ, có lẽ nó thể hiện sự bất an thật sâu trong nội tâm nàng. Mặc dù không cách
nào biết được nguyên nhân gì khiến nàng đi tới thời không này, chiếm lấy thân thể này, nàng vẫn nước chảy bèo trôi, thích ứng với hoàn cảnh,
sống qua ngày. Nhưng sâu trong lòng, càng lệ thuộc vào những người trong thế giới này, nàng càng sợ hãi sẽ có một ngày nàng đột nhiên biến mất
giống như khi đã đến. Nàng đã không còn là làn gió tự do, vô lo vô nghĩ
nữa, không biết từ lúc nào nàng đã bị sợi xích tình cảm trói chặt, khóa
vào người bên cạnh, bắt đầu sợ phải rời đi.
Nhưng rốt cuộc đây vẫn là thân thể người khác, nỗi bất an “cưu chiếm thước sào*” vẫn luôn tồn tại trong đáy lòng. Nàng vẫn không biết thật ra Dạ Nguyệt Sắc đã xảy ra
chuyện gì, tại sao linh hồn đột nhiên lại bị kéo ra. Trước kia nàng vẫn
cho rằng Dạ Nguyệt Sắc đã chết, nhưng nếu không phải thì sao? Nếu một
ngày nào đó Dạ Nguyệt Sắc trở về thì sao? Nàng có năng lực gì để ngăn
cản nàng ta, chiến thắng nàng ta, sau đó vĩnh viễn ở lại bên cạnh người
đó?
* Cưu chiếm thước sào: Chim cu gáy chiếm tổ chim gáy. Chim cu gáy rất vụng về, không biết làm tổ, nên thường chiếm tổ chim khách để đẻ
trứng, nhờ chim khách ấp hộ.
Tiêu Lăng Thiên nhắm mắt giả vờ ngủ say, nhưng trong lòng vẫn rất tỉnh táo. Dạ Nguyệt Sắc ở bên cạnh hắn tuy nằm yên không nhúc nhích, nhưng hơi thở hỗn loạn lại bại lộ nội tâm bất an
của nàng. Hắn biết nàng đang lo lắng điều gì, nhưng hắn không cách nào
hóa giải, bởi vì sâu trong tim, hắn còn bất an và sợ hãi hơn nàng.
Bắt đầu từ khi nào mà cô gái đang ở trong lòng này lại trở nên quan trọng,
không thể thay thế như vậy. Nàng luôn cho rằng bản thân chưa từng làm
được gì, nhưng nàng không biết, nàng đã giúp Tiêu Lăng Thiên mở một cánh cửa, để hắn nhìn thấy một thế giới bên ngoài thù hận. Nàng làm cho hắn
bắt đầu biết yêu, bắt đầu biết quý trọng, bắt đầu biết sợ hãi, bắt đầu
giống như một con người có tình cảm thật sự, bắt đầu có kỳ vọng vào cuộc sống của mình.
“Sao vậy? Không ngủ được à?” Không có cách nào làm ngơ với sự bất an của nàng, cuối cùng hắn cũng mở miệng.
“Không có gì, chỉ là có một số chuyện trước giờ không nghĩ tới, nhưng giờ phải nghĩ lại cẩn thận xem sao.”
“Chuyện gì?” Tiêu Lăng Thiên vô thức vuốt ve tấm lưng trần của nàng, hạ xuống từng nụ hôn trên vành tai nàng.
“Thật ra ta nên hỏi từ lâu, chủ nhân trước kia của thân thể này rốt cuộc đã
xảy ra chuyện gì, tại sao thân thể lại đột nhiên bị ta chiếm giữ? Phải
có lý do gì chứ.”
Bàn tay Tiêu Lăng Thiên hơi ngừng lại một chút, cặp lông mày đẹp đẽ thoáng nhíu lại, đôi mắt sáng ngời trong bóng đêm sâu thẳm.
“Chuyện này quả thật rất kỳ quái. Từ khi nàng ta sinh ra cho tới ngày đó vẫn
luôn được ta quan sát kỹ càng, nàng cũng biết, tính mạng hai chúng ta
tương quan, vì vậy ta tuyệt đối không để nàng ta chết. Chỉ là, trong năm mà nàng tới, vô tình nàng ta phát hiện một vách ngầm trên long sàng của tiên đế, trong đó đại khái viết về những gút mắc của Dạ thị và Tiêu
thị. Từ đó về sau, nàng ta luôn vô cùng e ngại ta, hơn nữa bắt đầu ngất
xỉu mà không vì lý do gì. Ta cũng đã từng cho người kiểm tra, nhưng hoàn toàn không tìm được nguyên nhân, tình huống đó kéo dài cho tới khi nàng tới đây, ta nghĩ có lẽ nàng ta đã chết trong một lần ngất xỉu.
“Có
lẽ đã chết, hoặc chỉ là tự giấu mình đi.” Dạ Nguyệt Sắc ngẩng đầu, đón
nhận ánh mắt khó hiểu của Tiêu Lăng Thiên: “Ở chỗ chúng ta có một nhóm
người, bọn họ đặc biệt nghiên cứu về suy nghĩ của con người, chúng ra
gọi bọn họ là bác sĩ tâm lý. Bọn họ cho rằng, dưới một tình huống nào đó khiến người ta đặc biệt sợ hãi, người ta sẽ muốn trốn tránh từ trong
tiềm thức, cũng chính là khiến cho tâm hồn mình ngủ say, trốn tránh
chuyện khiến cho người ta sợ hãi. Làm sao có thể chết đi không vì bất cứ lý do gì được? Bản thân ta cho rằng khả năng nàng ta đã ngủ say thì
đúng hơn. Nhưng nếu nàng ta chỉ ngủ say…”
Dạ Nguyệt Sắc dừng lại
không nói nữa, không khí đột nhiên vô cùng nặng nề. Một tia chớp nhoáng
lên xé rách trời đêm, chiếu vào trong phòng một tia sáng trắng lóa, dưới ánh sáng chớp lên, sắc mặt Tiêu Lăng Thiên tái nhợt, gương mặt tuấn tú
đặc biệt lạnh lùng.
Tiếng sấm ù ù theo tới, mưa xối xả đổ xuống. Không khí áp lực phiền muộn dần dần tan ra, cơn gió mát lạnh nhè nhẹ thấm vào.
“Vậy hãy để nàng ta vĩnh viễn đừng tỉnh lại.” Bàn tay to của Tiêu Lăng Thiên cầm lấy bàn tay non mềm của Dạ Nguyệt Sắc bên trong tấm áo ngủ bằng
gấm, tay của hắn ấm áp và mạnh mẽ: “Chỉ cần nàng kiên cường hơn nàng ta
là có thể vĩnh viễn ngăn cản nàng ta, bất kể thế nào nàng đều phải nhớ
kỹ chuyện này, hơn nữa nhất định phải làm được.”
Những lời này đối
với Dạ Nguyệt Sắc chân chính thì thật tàn nhẫn, nhưng Dạ Nguyệt Sắc hiện tại đã hạ quyết tâm phải tàn nhẫn như vậy. Cho dù đây không phải thân
thể của nàng, nàng vẫn quyết định phải chiếm lấy. Là ích kỷ, nhưng dù bị trời phạt nàng vẫn sẽ lựa chọn như vậy.
“Thân thể này dường như có
chút không ổn. Chàng xác định sư phụ của Lâm Vãn Y có thể giúp được
chúng ta?” Trong tiếng mưa rơi xào xạc, Dạ Nguyệt Sắc nhích người vùi
sâu vào trong lòng Tiêu Lăng Thiên.
“Thật ta trước đây ta đã tìm sư
phụ của hắn từ rất lâu rồi.” Tiêu lăng Thiên kéo cao chăn cho Dạ Nguyệt
Sắc, che đi đầu vai mảnh mai của nàng: “Tộc Tiêu thị vẫn luôn muốn hoàn
toàn hóa giải cổ độc, vì vậy đã điều tra lai lịch của thiên địa cổ năm
đó. Chỉ là, nguồn gốc của loại cổ mà Thánh Văn đế đã dùng hết sức bí ẩn, ngoại trừ xuất xứ từ Nam Cương, những đầu mối khác không thể tiếp tục
truy lần. Cho tới những năm gần đây, ta nghe nói có một chiếc hộp, đó là một chiếc hộp nhỏ rất nhỏ hình tròn, rõ ràng là được khắc ra từ một
khối ngọc, là loại ngọc tự nhiên nhờ nóng lạnh mà tạo thành đồ án Thái
cực. Căn cứ vào ghi chép của tổ tiên, đây chính là chiếc hộp ban đầu
dùng để trấn giữ thiên địa cổ, sau khi thiên địa cổ được dâng vào cung,
chiếc hộp này đã bị những thầy tế Nam Cương mang đi. Vì vậy, ta bắt đầu
điều tra lai lịch của chiếc hộp này, hy vọng có thể tìm được xuất xứ của thiên địa cổ, sau đó hoàn toàn phá giải trói buộc.”
“Vậy sư phụ của Lâm Vãn Y thì sao?”
“Điều tra một thời gian, cuối cùng ta cũng tìm ra chiếc hộp này đang ở trong
tay sư phụ Lâm Vãn Y, người của núi Phượng Minh, nhưng người núi Phượng
Minh hành tung phiêu dạt, quanh năm dạo chơi nơi núi rừng, rất khó tìm
được ông ta, vì vậy ta đành phái thuộc hạ tới chờ ở rất nhiều nơi. Nàng
còn nhớ lễ tế Phong Thần năm ngoái không?”
Dạ Nguyệt Sắc gật đầu, một ngày đặc biệt như vậy, rất nhiều chuyện bắt đầu từ ngày hôm đó, làm sao nàng có thể quên được.
“Ngày đó không phải ta đã rời đi một lúc sao, vì chuyện này mà nàng còn khóc
đấy thôi.” Tiêu Lăng Thiên khẽ nở nụ cười, giống như lại nhìn thấy cô bé đứng khóc trước miếu Phong Thần.
“Thật ra khi đó ta nhận được thông
báo của Ti Thủy, khi nàng ta đang giám thị Thẩm Phục Nghiêm đã vô tình
nghe được gã sai vặt Tiểu Cát của Lâm Vãn Y nhắc tới chuyện Lâm Vãn Y và người của núi Phượng Minh có chút quan hệ, ta cũng phái người điều tra
về Lâm Vãn Y. Thật ra hơn một năm nay, bên cạnh hắn vẫn có người của ta, cho tới khi nàng đồng hành cùng hắn mới rút lui.”
“Lễ tế Phong Thần
năm ngoái sao?” Dạ Nguyệt Sắc cũng nhớ lại: “Thật là duyên phận kỳ diệu, thời điểm chàng rời đi nghe tin tức của hắn cũng là lúc ta quen biết
hắn. Không ngờ sau này lại liên quan tới nhau nhiều như vậy, bây giờ còn phải dựa vào sự trợ giúp của sư phụ hắn.”
Vừa dứt lời, thân thể nàng đã bị đặt gọn gàng dưới thân hình mạnh mẽ của Tiêu Lăng Thiên. Hắn hơi
nâng nửa người trên lên, nhìn chăm chú vào nàng trong đêm tối, tóc dài
rủ xuống mặt nàng, vẻ mặt dường như đang cười.
“Duyên phận kỳ diệu?”
Ngón tay tà ác của hắn từ eo nhỏ của nàng vòng vòng lên trên, mang theo
từng luồng cảm giác tê dại, cuối cùng dừng trên đầu ngực xinh xắn của
nàng, nhẹ nhàng trêu chọc, dấy lên từng ngọn lửa thỏa mãn.
“Là duyên
phận kỳ diệu thế nào?” Ngón tay hắn khẽ dùng sức kẹp lấy, hài lòng nghe
được tiếng rên rỉ không khống chế được mà tràn ra ngoài khóe môi của
nàng.
Hắn biết tâm ý của hắn trước giờ luôn kiên định, nhưng chỉ cần
là nam nhân sẽ không cảm thấy thoải mái khi một nam nhân khác mơ ước
người con gái trong lòng mình. Hắn chưa bao giờ biểu hiện ra, nhưng bản
thân hắn lại rất rõ ràng, hắn cảm thấy vô cùng không vui về chuyện Lâm
Vãn Y đồng hành cùng Dạ Nguyệt Sắc.
Vậy mà hiện tại nàng lại dám nói
trước mặt hắn rằng hai người bọn họ có duyên phận, lại còn là duyên phận kỳ diệu? Đây chính là tự nàng gây nên, không trách hắn được.
Dạ
Nguyệt Sắc không còn là cô bé không hiểu chuyện gì, mặc dù thân thể non
nớt của nàng còn chưa phát triển hoàn toàn, nhưng đã bị Tiêu Lăng Thiên
dạy cho biết được cảm giác mất hồn. Tiêu Lăng Thiên châm lên những ngọn
lửa không thể trốn tránh được trên người nàng, khi hắn dùng sức kẹp
chặt, cuối cùng nàng cũng không nhịn được mà rên rỉ một tiếng.
Theo
từng tia sáng màu tím chớp lên, Tiêu Lăng Thiên thưởng thức cô gái đang
thở dốc ở bên dưới. Từ chiếc cổ thon dài tới bộ ngực sữa trắng nõn mềm
mại, đến vòng eo mảnh khảnh mềm dẻo, không nơi nào không có những điểm
hồng, đó là kết quả do hắn đã muốn nàng hai canh giờ chiều nay.
Hắn
vô cùng yêu dáng vẻ thẹn thùng của nàng, hắn thích nhất nhìn thấy nàng
bởi vì vui vẻ mà thất thần nhưng lại cố gắng khống chế vẻ mặt của nàng.
Khi nàng dùng giọng nói mềm mại gọi tên hắn, hắn lập tức có cảm giác
muốn tan chảy trong thân thể nàng, hoàn toàn mất đi bản thân.
Thân
thể này rõ ràng không hoàn mỹ, thậm chí còn rất non nớt, lại có thể mang lại cho hắn vui thích tuyệt vời, ngoại trừ thân thể, ngay cả tâm hồn
cũng hòa hợp không một kẽ hở. Những nữ nhân trước đây hắn từng chiếm hữu không ai không phải tuyệt sắc nhân gian, nhưng khi ở trên người các
nàng thỏa mãn dục vọng, hắn luôn tỉnh táo, thong dong. Chỉ có một mình
nàng, chỉ có thân thể vô cùng non nớt của nàng là có thể khiến hắn rơi
vào sự chìm đắm điên cuồng, cảm nhận được sự vui sướng cao nhất, thậm
chí quên mất bản thân đang ở chỗ nào.
Cúi đầu ngậm lấy đầu ngực nàng
liếm cắn, một tay khác trượt theo đường eo cong tiến tới u cốc của nàng. Cảm giác được sự ướt át của nàng, hắn bắt đầu đưa ngón tay vào chuyển
động. Hắn ác ý xoay tròn khiêu khích, nhìn nàng run rẩy vì động tác của
hắn.
Dạ Nguyệt Sắc thở dốc, cố gắng điều chỉnh tâm trạng của mình.
Nhưng Tiêu Lăng Thiên không chịu bỏ qua cho nàng, ngón tay và đầu lưỡi
cùng nhau trêu chọc nàng, khiến nàng không khống chế được những tiếng
rên rỉ đang đua nhau thoát ra.
Tiếng kêu của nàng mềm mại, tinh tế,
giống như móng vuốt của con mèo nhỏ gãi lên trái tim Tiêu Lăng Thiên.
Rốt cuộc hắn không kìm nén được nữa, rút ngón tay ra, nâng phân thân đã
lớn tới mức đau đớn của mình, để ở cửa vào u cốc.
“Tiểu yêu tinh!”
Hắn than nhẹ kèm theo tiếng thở dài, Tiêu Lăng Thiên nhẹ nhàng tiến vào
nàng. Khác với sự chiếm hữu như cuồng phong lúc xế chiều, lần này động
tác của hắn chậm rãi mà dịu dàng, rồi lại mạnh mẽ va chạm từng nơi mẫn
cảm nhất trong cơ thể nàng, dẫn nàng bước từng bước lên vùng đất vui
thích.
Còn chưa đủ! Gương mặt Dạ Nguyệt Sắc ửng hồng, bởi vì tình dục mà ánh mắt lộ nét quyến rũ. Bàn tay nắm thật chặt cánh tay cường tráng
của Tiêu Lăng Thiên, hơi thở ngày càng gấp gáp.
Một đôi mắt long lanh ánh nước nhìn Tiêu Lăng Thiên, mang theo ý cầu xin vô cùng rõ ràng, Dạ
Nguyệt Sắc sắp bị hành hạ đến phát điên rồi.
“Muốn?” Tiêu Lăng Thiên
nhếch miệng cười xấu xa, dứt khoát dừng động tác lại. Vỗ cái mông nhỏ
của Dạ Nguyệt Sắc, trên gương mặt tuyệt mỹ của Tiêu Lăng Thiên thấm ra
một tầng mồ hôi hột thật dày.
“Muốn thì tự mình động một chút thử xem.”