Bạn đang đọc Ngầm Mê Muội – Chương 9
Editor: Chuối
Beta: P.Ann + Amelie.Vo
Sau khi khách sáo nói với nhau câu buổi sáng tốt lành, hai người cùng đi về hướng thang máy.
Thi Tĩnh cười hỏi: “Tần Hiếu Tắc đâu?”
Lục Giai Ân vươn ngón trỏ chỉ chỉ trong phòng.
Biết Tần Hiếu Tắc còn đang ngủ, Thi Tĩnh khẽ nhíu mày.
“Cậu ấy cũng thật là…” Cô thở dài: “Nhiều năm như vậy mà tật xấu ngủ nướng vẫn không thể bỏ được.”
Vừa dứt lời, ánh mắt cô bỗng nhiên dừng lại, tầm mắt rơi vào xương quai xanh của Lục Giai Ân.
Nơi đó có mấy dấu ấn đo đỏ, trên làn da trắng chúng trông càng nổi bật hơn.
Lục Giai Ân cũng cúi đầu nhìn xuống theo ánh mắt của Thi Tĩnh.
Mặt không đổi sắc, cô điều chỉnh lại chiếc áo len.
Những ngón tay như vô ý hất một vài sợi tóc nhằm che đi những vị trí mập mờ.
Hôm qua, Tần Hiếu Tắc đã kiên nhẫn hơn bao giờ hết, đại khái ý của anh chính là: “Từ ngày mai trở đi em không còn được hưởng thụ như thế này nữa đâu, giờ bắt đầu hối hận đi là vừa.”
Buổi sáng thức dậy cô vẫn còn rất buồn ngủ nên nhất thời cũng không chú ý đến chuyện này.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, bầu không khí có chút lúng túng.
Thang máy vừa vặn đến ngay lúc này.
Sau khi vào thang máy, Thi Tĩnh nhìn dáng vẻ điềm tĩnh từ góc nghiêng của Lục Giai Ân, giọng điệu có chút tiếc nuối: “Vốn còn muốn hẹn em cùng qua Ý xem triển lãm đặc biệt, xem ra chỉ có thể để lần khác vậy.”
“Sang Ý ư…” Ánh mắt Lục Giai Ân sáng lấp lánh, nhẹ giọng nói: “Sẽ có cơ hội thôi.”
Đối mặt với ánh mắt của cô, Thi Tĩnh khẽ mỉm cười.
Cô ấy sửng sốt một chút, rồi đáp một tiếng “ừ”.
Sau khi thang máy đi xuống ngay sảnh nhà hàng, Lục Giai Ân cùng Thi Tĩnh nói lời tạm biệt, một mình bắt taxi rời khỏi khách sạn.
***
Khi máy bay hạ cánh xuống thành phố C đã là hơn 2 giờ trưa rồi.
Thành phố C là một thành phố có phong cảnh tuyệt đẹp cùng với nhịp sống chậm rãi.
Ba của Lục Giai Ân là Lục Bình Xuyên, năm đó sau khi đoạn tuyệt quan hệ với gia đình, liền theo bạn gái Đường Uyển trở về thành phố C.
Lục Bình Xuyên là một giáo viên mỹ thuật tại một trường học ở địa phương, còn Đường Uyển thì làm việc trong một doanh nghiệp nhà nước.
Không lâu sau, hai người bọn họ kết hôn ở thành phố C, sinh ra con gái Lục Giai Ân.
Cuộc sống của cả gia đình bọn họ vẫn luôn bình an và hạnh phúc.
Lục Giai Ân khi còn nhỏ thường theo chân Lục Bình Xuyên đi khắp nơi vẽ vật thực.
Dưới sự ảnh hưởng của ba, từ lúc cô còn nhỏ đã có niềm say mê với vẽ tranh.
Sở thích này vẫn luôn được duy trì cho đến bây giờ.
Khi đang học cấp hai, ba mẹ cô qua đời trong một vụ tai nạn xe hơi.
Từ đó về sau, Lục Giai Ân vẫn sống ở nhà ông bà ngoại.
Năm ngoái ông ngoại cũng vừa mất, trong nhà chỉ còn lại hai người là bà ngoại và Lục Giai Ân.
Lục Giai Ân vừa về đến nhà liền thấy bà ngoại đang bận rộn trong bếp.
Cô vừa thay giày vừa nhìn một lượt xung quanh nhà: “Bà ơi, cháu về rồi ạ.”
Hai bà cháu sống trên tầng hai của một toà nhà cũ kĩ, ba phòng ngủ một phòng khách rất bình thường.
Đồ nội thất trong nhà đã dùng được nhiều năm, nhìn có vẻ hơi cũ.
Trên bức tường màu trắng xám dán đầy các bức vẽ lớn nhỏ của Lục Giai Ân.
Có một số bức đã được vẽ từ rất lâu, nét vẽ non nớt, giấy cũng đã ố vàng, nhưng bà ngoại vẫn không nỡ xé xuống.
Nghe tiếng, Tống Chỉ Huệ chạy vội từ phòng bếp ra, trên mặt tràn đầy ý cười.
“Đường Đường nhà ta đã về rồi này.”
Đường Đường là nhũ danh của cô.
Nghe nói là vì đêm Đường Uyển sinh hạ Lục Giai Ân, hoa hải đường nở rộ khắp nơi.
Lục Giai Ân mỉm cười gật đầu, ngồi xổm xuống mở vali ra.
“Bà ơi, con mua được chút đặc sản ở thành phố H, mang về cho bà nếm thử nè.”
Tống Chỉ Huệ kêu “Aizz” một tiếng: “Đứa nhỏ này, làm gì cũng nghĩ đến người bà này cả.”
Lục Giai Ân cầm đồ ăn trên tay rồi đứng lên, cười giải thích: “Thấy ngon nên con mua về một chút cho bà ăn thử, không nặng đâu mà ~ ”
Đưa đặc sản cho bà ngoại, cô kéo vali về phòng mình thu dọn.
Lúc ra ngoài, Tống Chỉ Huệ đã quay lại phòng bếp tiếp tục bận rộn.
“Bà đang làm gì vậy ạ?”
Lục Giai Ân cầm lấy rau dền từ tay Tống Chỉ Huệ, thuần thục nhặt rau.
“Sắp tới kỳ kiểm tra sức khỏe rồi đúng không?” Tống Chỉ Huệ vừa bận rộn nấu ăn, vừa lên tiếng hỏi.
Lục Giai Ân gật đầu: “Ngày mai con có hẹn với bác sĩ Tiền.”
“Tốt tốt.” Tống Chỉ Huệ gật đầu, bà im lặng vài giây rồi lại mở miệng: “Đường Đường à, nếu lần này bác sĩ lại đề nghị chúng ta làm phẫu thuật thì tốt nhất là vẫn nên làm.”
Giọng điệu của Tống Chỉ Huệ có chút lo lắng: “Nhân lúc sức khỏe bà còn tốt, cũng có thể chăm sóc con.
Nếu sau này chân bà có vấn đề gì, con phẫu thuật nằm viện mà bên cạnh không có ai thì làm sao bây giờ?”
Bàn tay đang nhặt rau của Lục Giai Ân chợt dừng lại, chóp mũi cô có chút chua xót: “Bà yên tâm, con không sao cả.”
“Bệnh của con cho dù làm thì cũng chỉ là tiểu phẫu, huống hồ chẳng phải còn có hộ lý đấy sao?” Giọng điệu Lục Giai Ân thoải mái: “Bà không cần lo lắng cho con đâu.”
“Phẫu thuật dù nhỏ đến đâu cũng là phẫu thuật tim!” Tống Chỉ Huệ thở dài: “Đến lúc đó chỉ có thể làm phiền mợ con thôi.”
Lục Giai Ân rũ mắt, mím khóe môi không nói gì.
***
Sáng hôm sau, Lục Giai Ân đến Bệnh viện Nhân dân số 1 ở thành phố C từ sớm.
Sau một vài cuộc kiểm tra tổng quát, cô đến phòng khám một lần nữa với tờ báo cáo trên tay.
Bác sĩ Tiền ngồi đối diện với Lục Giai Ân.
Bà vẫn đang nhìn kỹ tờ phiếu kiểm tra của cô, so sánh với tờ phiếu năm ngoái rồi nói: “Kết quả kiểm tra không có vấn đề gì”.
Bà ấy đặt tờ phiếu xuống, sắc mặt hòa ái.
Bác sĩ Tiền rất thích cô gái trước mặt này.
Lục Giai Ân từ khi còn học trung học đã đến chỗ bà khám bệnh, người nhìn qua rất yếu đuối và gầy gò, nhưng thực tế lại rất độc lập.
Lần nào cũng là tự mình đến bệnh viện, yên lặng làm kiểm tra, bà chưa thấy cô có vẻ lo lắng bao giờ.
“Sao vậy? Thân thể không thoải mái à?”
Lục Giai Ân lắc đầu: “Vẫn giống như bình thường, không có chỗ nào không thoải mái ạ.”
Cô bị bệnh tim nhẹ bẩm sinh nhẹ, trước kia vẫn chạy nhảy như người bình thường cũng không cảm thấy không thoải mái.
Bác sĩ Tiền gật đầu: “Thông liên nhĩ 5mm…” Bà xem thông tin trên phiếu kiểm tra.
(Thông liên nhĩ là một dị tật bẩm sinh của tim, tạo ra một lỗ hở ở vách ngăn giữa tâm nhĩ phải và tâm nhĩ trái, nếu lỗ thông lớn thì phải mổ hở để vá lỗ thông liên nhĩ)
“Vẫn giống như lúc trước cô nói, hiện tại triệu chứng của cháu nhẹ, phẫu thuật làm hay không làm đều không có vấn đề.
Nhưng với điều kiện y tế hiện tại quá trình phẫu thuật đã đơn giản hơn trước rất nhiều.
Không cần phải làm phẫu thuật mở ngực trước, chỉ cần đóng thông liên nhĩ bằng kỹ thuật can thiệp là được, nằm viện không đến mấy ngày.
Cho nên cô vẫn khuyên cháu nên làm phẫu thuật, làm sớm để yên tâm.”
Bác sĩ Tiền nhìn về phía Lục Giai Ân: “Thế nào? Hay là muốn thương lượng với gia đình?”
Lục Giai Ân nghĩ nghĩ, rồi nghiêm túc hỏi: “Sau khi phẫu thuật cháu có thể vận động giống như người bình thường không ạ?”
Bác sĩ Tiền nói: “Tập thể dục bình thường cháu có thể từ từ tập dần, nhưng vận động cần tiêu hao nhiều thể lực thì vẫn nên hạn chế.”
Cô gật đầu, nói lời cảm ơn với bác sĩ Tiền rồi trở về.
Bệnh của cô được phát hiện vào một lần kiểm tra sức khỏe của trường.
Lúc ấy bác sĩ đã kiểm tra tim của cô một lúc lâu rồi cau mày.
Các bác sĩ khác đã kiểm tra xong hết cho một vài bạn cùng lớp, nhưng đến phiên cô thì mãi mà vẫn chưa xong.
Đến nay, Lục Giai Ân vẫn còn nhớ rất rõ lúc đó tâm trạng cô khẩn trương thấp thỏm đến mức nào, cùng những những lời xì xào bàn tán và ánh mắt khác thường vây quanh mình ra sao.
Sau đó, cô được gọi đến phòng giáo viên, bà ngoại cũng vội vàng chạy từ nhà đến.
Giáo viên nói một cách nghiêm túc: “Bác đưa em ấy đến bệnh viện kiểm tra một chút đi.”
Rõ ràng là trước khi kiểm tra sức khỏe, cô cũng có thể chạy nhảy bình thường như các bạn cùng lớp.
Ngoại trừ, dễ bị cảm mạo thì vẫn không có vấn đề gì khác.
Nhưng kể từ khi đó, cuộc sống của Lục Giai Ân đã khác với mọi người.
Tuy rằng siêu âm màu cho thấy tình trạng bệnh của cô là nhẹ, thậm chí có thể không thực hiện phẫu thuật.
Nhưng cô vẫn bị bảo vệ giống như một con gấu trúc.
Tiết thể dục không cần học, tập thể dục buổi sáng có thể không cần tập, các cuộc thi thể thao cũng không cần phải tham gia.
Bất luận cái gì liên quan đến “vận động” đều không có quan hệ với cô.
Mọi người đều nói: “Con không cần phải làm gì cả, chỉ cần ngồi xem là được.”
Cô chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời, cứ như vậy thoắt cái đã gần mười năm.
Lục Giai Ân ra khỏi bệnh viện liền nhắn tin cho bà ngoại bảo kiểm tra không có vấn đề gì.
Bà ngoại lập tức trả lời tin nhắn: [Rốt cuộc có làm phẫu thuật hay không?]
Ngón tay Lục Giai Ân chợt khựng lại rồi mới bấm trả lời: [Không cần ạ.]
Thật ra trong lòng cô đã quyết định phẫu thuật, nhưng dự định chờ phẫu thuật xong hẵng nói cho bà biết.
Một là không muốn bà ngoại lo lắng, hai là không muốn để cho một bà cụ già 70 tuổi chăm sóc mình trong bệnh viện.
Nếu chỉ là tiểu phẫu, Lục Giai Ân dự định sang năm ở Bình Thành tự mình tìm thời gian thích hợp rồi làm.
Năm cuối đại học đều là đồ án thiết kế tốt nghiệp, dành ra một tuần để phẫu thuật hẳn là không có vấn đề.
***
Sau khi kiểm tra sức khỏe, Lục Giai Ân liền đến phòng tranh dạy học.
Mấy năm nay, người học vẽ ngày càng nhiều, số học viên đăng ký học trước kỳ thi nghệ thuật cũng dần dần đông hơn.
Phòng vẽ tranh cách nhà Lục Giai Ân không xa, cô đi qua hai trạm xe buýt là đến.
Khi học đại học Lục Giai Ân đã làm công việc liên quan đến mảng này, lúc này về dạy học cũng có thể coi như thuận buồm xuôi gió.
Học sinh của cô đều là học sinh mỹ thuật ở trường cấp ba, biết được cô là sinh viên Học viện Mỹ thuật Bình Thành đều hâm mộ không thôi, những ánh mắt nhìn cô đều rất sùng bái, cũng rất nể phục cô.
Ngoại trừ đi học, thi thoảng Lục Giai Ân cũng nói về một ít tin tức và những chuyện thú vị trong trường.
Chỉ có điều mới ngắn ngủi vài ngày, cô và bạn học đã hoàn toàn hòa hợp, khắng khít không rời.
Cứ như vậy đến tháng tám, buổi trưa Lục Giai Ân nghỉ ngơi thuận tiện bấm vào vòng bạn bè của Thi Tĩnh xem thử.
Hai người tuy rằng quen biết đã lâu, nhưng đều là nói chuyện một cách hời hợt, mãi cho đến chuyến du lịch lần trước mới bắt đầu thêm nhau trên Wechat.
Trong thời gian này, cô ấy đăng hình gần như là mỗi ngày.
Hầu hết các bức ảnh đều là ảnh chụp các điểm tham quan hoặc ẩm thực và đôi lúc là ảnh selfie.
Bọn họ đi một vòng quanh Châu Âu và gần đây nhất đã đi đến Hoa Kỳ.
Vòng bạn bè mới nhất của Thi Tĩnh là hình ảnh trực tiếp của NBA Summer League.
Một trong số đó là bức ảnh chụp góc nghiêng của Tần Hiếu Tắc.
Anh mặc một chiếc áo thun đen, thân thể nghiêng về phía trước, cánh tay đặt lên đầu gối, cơ bắp dưới lớp áo phồng lên tạo thành đường cong rõ rệt.
Ánh mắt anh chăm chú, đôi mắt rất sáng, còn sống mũi thì cao ngất.
Bức này không phải chỉ chụp một mình anh, nhưng trông anh cứ như hạc giữa bầy gà.
Trong khoảng thời gian này bởi vì lệch múi giờ, tần suất liên lạc giữa hai người không tính là nhiều.
Lục Giai Ân bình tĩnh xem ảnh trong chốc lát, bỗng nhận ra hai người đã hơn một tháng không gặp.
Ngay lúc này Tần Hiếu Tắc bỗng nhiên gọi điện thoại đến.
Lục Giai Ân vội vàng tìm tai nghe đeo vào, đi ra bên ngoài phòng vẽ ấn nút nhận.
Lúc này Tần Hiếu Tắc có vẻ như đang ở khách sạn, bởi vì ánh sáng ở đó khá mờ ảo.
Anh lười nhác dựa người vào giường, còn điện thoại di động có lẽ để dựa vào chân, cho nên nhìn từ góc độ này trông anh gợi cảm muốn đòi mạng.
Người này ỷ vào việc mình đẹp trai, nên chưa bao giờ để ý đến góc độ camera này kia.
Tóc Tần Hiếu Tắc hơi ướt, nhìn như vừa mới tắm rửa: “Ngày mai anh về nước.”
Lục Giai Ân cùng anh trò chuyện vài câu, đột nhiên nghĩ đến vòng bạn bè của Thi Tĩnh.
“Hôm nay các anh đi xem Summer League à?” Em thấy chị Thi Tĩnh có đăng trên vòng bạn bè.
Tần Hiếu Tắc nhướng mày, đáp: “Đúng vậy.”
Giọng điệu của anh vẫn là không nhanh không chậm: “Hối hận rồi à?”
Lục Giai Ân cười lắc đầu.
Tần Hiếu Tắc bỗng nhiên nhíu mày: “Người đàn ông đứng sau em là ai?”
Lục Giai Ân vội vàng xoay người lại, nhìn thấy một bóng lưng trắng cao gầy.
Thi Lâm, là một hạt giống có năng khiếu vẽ tranh rất tốt, có điều tính cách trầm tĩnh, không thích nói chuyện.
Ngoại trừ hỏi cô về vấn đề vẽ tranh, còn lại hai người cũng không trao đổi nhiều lắm.
Cô quay đầu lại nói với anh: “À, học sinh trong lớp.”
Tần Hiếu Tắc nheo nheo đôi mắt, vẻ mặt nhìn qua có chút khó chịu: “Lén lén lút lút, không phải yêu thầm em đó chứ?”
Lục Giai Ân sửng sốt: “Đừng nói lung tung, cậu ấy mới học lớp 12.”
Bên kia màn hình di động rung lắc vài cái, rồi bỗng nhiên màn hình hóa thành một mảnh đen kịt.
Sau đó là tiếng “Phốc” bật lửa quen thuộc.
Thời điểm người nào đó quay trở lại, trên tay anh đã cầm thêm một điếu thuốc.
Anh nhìn màn hình, đưa điếu thuốc lên miệng rít một hơi, một lúc sau bèn hỏi: “Khi nào giáo viên của em quay lại?”
Lục Giai Ân suy nghĩ chốc lát rồi nói: “Ba tuần nữa.”
Tần Hiếu Tắc lẳng lặng nhìn cô, thờ ơ nhả ra một làn khói trắng.
Giọng điệu anh bình tĩnh thông báo: “Ba anh muốn anh trở về, sau đó đi theo Tần Hiếu Viễn.”
Lồng ngực Lục Giai Ân khẽ run.
Tần Hiếu Viễn là anh của Tần Hiếu Tắc, nhưng quan hệ giữa hai người rất hời hợt, thậm chí có thể nói là không tốt.
Tần Hiếu Tắc híp mắt nhìn cô, thần sắc không rõ: “Em cảm thấy thế nào rồi?”
“Em…”
Trong lòng Lục Giai Ân thầm cảm thấy Tần Hiếu Viễn là một người anh rất dễ nói chuyện, nhưng nếu cô nói như vậy chắc chắn rằng vị đại ca trước mặt nhất định sẽ tức giận.
Cô thì thầm: “Anh không muốn đi phải không?”
Tần Hiếu Tắc hít một hơi thuốc, như ngầm chấp nhận.
Tần Hiếu Viễn vẫn luôn là học bá đa tài, khiêm tốn và lịch thiệp trong mắt mọi người, anh học xong thạc sĩ ở nước ngoài rồi trở về làm việc trong công ty của gia đình.
Mà Tần Hiếu Tắc từ nhỏ vẫn luôn phản nghịch, từ cấp hai đã kết giao với đống bạn bè cùng nhau làm chuyện càn quấy và xấu xa, như là hút thuốc, uống rượu, đi bar, không thiếu một thứ nào.
Từ nhỏ đến lớn, Tần Hiếu Tắc ghét nhất là có người so sánh mình và anh trai
Câu nói “Học tập anh trai của con đi” anh nghe nhiều đến nỗi lỗ tai đóng kén.
Học học học.
Học anh ta cái rắm!
Lục Giai Ân hỏi: “Sau đó thì sao?”
Tần Hiếu Tắc nhướng mày: “Cho nên anh phải đến cái khách sạn rách nát kia làm, rất bận nên không rảnh tìm em.”
“Cho nên em mượn cớ anh đang ở nơi khác, không ở cạnh em, để mà đi trêu chọc người đàn ông khác à?”
Lục Giai Ân ngẩn ra, không biết từ lúc nào câu chuyện đã bị anh dẫn dắt thành đề tài không đứng đắn.
Ánh mắt Tần Hiếu Tắc dừng lại phía sau Lục Giai Ân một chút, sau đó lại nhìn về phía đôi mắt thuần khiết vô tội của cô.
“Hiểu không?”
Lục Giai Ân: “Anh đừng nói lung tung…”
May mắn là cô đeo tai nghe, nếu không để học sinh nghe được thì xấu hổ chết mất.
“Hơn nữa em cũng sẽ không thích học sinh của mình.”
Đây là quy tắc đạo đức cơ bản của một giáo viên.
Tần Hiếu Tắc hừ cười một tiếng.
“Vậy em thích ai?”
“Tần Hiếu Tắc, anh như vậy vẫn là nên…”
Da đầu Lục Giai Ân đột nhiên giật mấy cái, chỉ thấy người đàn ông trên màn hình vò điếu thuốc, mặt mày thu liễm lại.
“Nên…như Tần Hiếu Viễn?”
Trời đất chứng giám, hiện tại Lục Giai Ân hoàn toàn không muốn cuốn vào trong lúc anh em bọn họ đang phân tranh đâu.
Da đầu Lục Giai Ân tê dại, cô đã nhiều lần biểu đạt rằng mình đã lâu không nói chuyện cùng Tần Hiếu Viễn.
Sự thật là cô chỉ tiếp xúc với Tần Hiếu Viễn nhiều hơn một chút vào năm lớp 12.
Đó là bởi vì an ninh của tiểu khu Tần gia quá nghiêm, cô muốn đi vào cũng chỉ có thể tìm Tần Hiếu Viễn giúp đỡ, vì thoạt nhìn trông anh dễ nói chuyện hơn người khác.
“Anh muốn nghe em nói.”
Tần Hiếu Tắc nhìn cô mà mặt mày không biến sắc, anh nhất định phải tỏ thái độ rõ ràng.
Môi của Lục Gia Ân hơi mấp máy, cô bất đắc dĩ thỏa hiệp: “Em thích anh.”
Tần Tắc Hiếu cười khẽ một tiếng.
Sự phô trương và vui vẻ của người trẻ tuổi đều được viết lên hết trên mặt.
Lục Giai Ân nhẹ giọng lặp lại:
“Em thích anh.”.