Ngầm Mê Muội

Chương 74: Hết


Bạn đang đọc Ngầm Mê Muội – Chương 74: Hết


Chỉ tiếc là sự mập mờ của hai người khi ấy cũng chẳng được bao lâu.
Điện thoại của cô vừa bắt máy giây trước, giây sau đã nghe tiếng hỏi em đang ở đâu.
Không đến vài phút, người kia của cô đã hùng hùng hổ hổ chạy tới như muốn giết người.
Thấy hai người đứng cạnh nhau, Lục Giai Ngọc không chần chờ kéo Lục Giai Ân ra phía sau lưng mình.
Đôi mắt cô ấy trừng Tần Hiếu Tắc: “Cậu đã làm ra chuyện gì rồi?”
Tần Hiếu Tắc xoay xoay chìa khoá xe trong tay, vẻ mặt cười như không cười nói: “Tôi có thể làm được gì chứ?”
Đôi mắt của Lục Giai Ngọc híp lại quan sát anh một lượt, sau đó quay đầu nhìn em gái của mình.
Gương mặt của Lục Giai Ân vẫn giữ vẻ bình tĩnh, dịu dàng ngoan ngoãn như ngày thường, không nhìn ra được chút bất thường nào.
“Được, vậy tôi đến đây rồi, cậu liệu hồn mà cút đi.” Giọng điệu của Lục Giai Ngọc không có mấy thiện cảm.
Lục Giai Ân không giống với cô ấy, từ nhỏ đã là một cô gái ngoan ngoãn, bị một cái là sức khoẻ không được tốt mà thôi.
Tuy rằng hai người quen biết nhau không lâu lắm, nhưng không hiểu sao Lục Giai Ngọc vẫn sinh ra một loại cảm giác “bắp cải trắng của mình đang bị một con lợn nhòm ngó đến”.
Lúc này đây, vẻ mặt của cô ấy cũng không có mấy thiện cảm khi đối diện với Tần Hiếu Tắc.
Tần Hiếu Tắc không để ý thái độ của Lục Giai Ngọc.

Anh ném chìa khoá lên rồi lại bắt lấy một cách chắc chắn.

Trông bộ dạng rất nhởn nhơ không nghiêm túc.
“Vậy được thôi, tôi đi về.”
Tần Hiếu Tắc lướt qua trước mặt cô ấy, lúc đi ngang qua Lục Giai Ân thì dừng lại một chút.
Lục Giai Ân ngẩng đầu lên, đôi mắt sạch sẽ trong suốt.
Khoé miệng Tần Hiếu Tắc khẽ giật một cái, đặt tay trái lên đầu Lục Giai Ân vỗ nhẹ.
“Em suy nghĩ cẩn thận một chút.”
Anh đi bộ đến xe của mình.

Bóng lưng cao thẳng tắp, dáng người nổi bật.
“Đi thôi!” Lục Giai Ngọc nắm tay cô em gái vẫn đang nhìn về phía Tần Hiếu Tắc, xoay người đi về phía cổng tiểu khu.
Ban đêm yên tĩnh, hai người rất nhanh đã nghe thấy tiếng động cơ xe mô tô gầm rú phía sau, càng lúc càng xa dần.
*
Buổi tối hôm nay, Lục Giai Ân đã bị chị gái mình tra khảo nghiêm khắc.
Cô cũng không biết phải thẳng thắn như thế nào, bèn kể lại chuyện của hai người một lượt.
“Em sẽ không qua lại với bạn trai nữa.” Lục Giai Ân không quên nói thêm.
Lục Giai Ngọc nghe xong rơi vào vẻ trầm tư một lát rồi cũng gật gật đầu.
“Ừm được, nếu cậu ấy có dính lấy em hoặc khiến em cảm thấy phiền thì em cứ nói cho chị biết, chị sẽ tìm cậu ấy xử lí.”
Lục Giai Ân cười gật đầu: “Dạ vâng.”
…..
Bắt đầu từ ngày hôm nay, cuộc sống của Lục Giai Ân nhìn từ bên ngoài thì không thấy có gì khác trước kia.

Nhưng trong sâu thẳm, dường như đang có điều gì đó thay đổi trong vô thức.
Ví như, Lục Giai Ân bắt gặp Tần Hiếu Tắc ở trường học với tần suất lớn hơn trước rất nhiều.
Ở trên đường tan học.
Ở các hoạt động tổ chức trong hội trường hoặc trên sân thể dục, ở siêu thị gần trường học, ở căng tin lúc ăn cơm….
Luôn luôn có những lúc như vậy, Tần Hiếu Tắc sẽ đi sau lưng cô, sau đó tìm lí do hợp lí để đi cùng cô.
Có đôi khi, anh cũng sẽ tiện đường mua cho Lục Giai Ân ít đồ ăn vặt và thức uống, không cho cô có cơ hội từ chối.
Cứ như vậy sau một thời gian, Triệu Ngải Giảo thường đi cùng Lục Giai Ân đã đánh hơi được mùi kì lạ.
“Chắc chắn Tần Hiếu Tắc đang theo đuổi cậu!” Triệu Ngải Giảo nói chắc nịch.
Lục Giai Ân nhớ lại buổi tối gặp mặt ngày hôm đó, quanh co nói vài câu đối phó.
Có điều cô sẽ không yêu sớm, mà Tần Hiếu Tắc sẽ lên đại học sớm thôi.
Từ trong thâm tâm, cô cảm thấy rằng sự quan tâm mà Tần Hiếu Tắc dành cho cô sẽ không kéo dài được bao lâu.
Lục Giai Ân không ngờ tới, thời gian ấy thế mà cũng trôi qua được hai năm.
Kì thi đại học kết thúc, Tần Hiếu Tắc nhờ có sự am hiểu về bóng rổ mà thuận lợi trúng tuyển trường đại học A.
Chu Thư và Lục Giai Ngọc cũng phát huy năng lực của mình một cách trơn tru, thi đỗ vào hai trường đại học mơ ước của mình.

Trong kì nghỉ hè, Lục Giai Ân tham gia lớp tập huấn vẽ tranh chuyên sâu, toàn tâm toàn ý chuẩn bị cho kì thi sắp tới.
Tập huấn, thi tuyển sinh, kiểm tra ở trường….
Sau khi một loạt công việc kết thúc, Lục Giai Ân đến thở còn không kịp thở đã ngay lập tức khẩn trương chuẩn bị cho cuộc thi vào trường đại học.
Kết quả của kì kiểm tra được công bố, Lục Giai Ân đứng trong top 5 của thành phố.
Dựa theo số điểm này cùng với trình độ văn hóa trước đây của cô, việc cô có thể thi vào học viện Mỹ thuật Bình Thành gần như là điều chắc chắn, ván đã đóng thuyền.
Nhưng giai đoạn trước Lục Giai Ân đã dồn toàn bộ sức lực vào việc vẽ tranh, cho nên bây giờ dù cô đạt được thành tích tốt vẫn không dám lơi lỏng.
Cô dành tất cả thời gian rảnh rỗi để học, từ chối mọi lời mời đi chơi.
Trong khoảng thời gian này, Tần Hiếu Tắc đã lên đại học thi thoảng vẫn sẽ đến trường tìm cô.
Anh không có vẻ gì là muốn né tránh, lúc nào cũng đi thẳng đến cửa phòng gọi người ra, hoặc là đỗ xe trước cổng trường chờ cô tan học rồi đưa cô về nhà.
Lục Giai Ân nhắc khéo anh mấy lần cũng không có tác dụng.
“Em không đi ra ngoài thì anh sẽ không nhìn thấy em mà?” Tần Hiếu Tắc vô cùng thẳng thắn.
Lục Giai Ân không chịu được sự ngang ngược của anh sẽ thuận theo anh.
Tháng sáu, kì thi đại học chính thức bắt đầu.
Khi chuông kết thúc bài thi cuối cùng vang lên, Lục Giai Ân đặt bút xuống, thở phào nhẹ nhõm.
Cô biết rằng đoạn đường đến với Bình Mĩ của cô không có vấn đề gì.
Sau khi kì thi kết thúc, Lục Giai Ân thu dọn đồ dùng của mình cẩn thận, hoà vào đám đông ra khỏi cổng trường.
Ở cổng trường, cô lại nhìn thấy Tần Hiếu Tắc.
Không biết anh lấy từ đâu ra một chiếc xe đạp có yên sau.

Người đứng cạnh xe đạp, miệng ngậm thuốc lá, tầm mắt mờ mịt tìm kiếm ai đó trong biển thí sinh.
Trong bạt ngàn thí sinh, ngũ quan và dáng vóc của Tần Hiếu Tắc rất nổi bật, vừa nhìn là thấy được ngay.
Lục Giai Ân đã rất quen thuộc với cảnh này.
Một năm nay cô ở trường cấp ba, Tần Hiếu Tắc thường xuyên chờ trước cổng như thế này, sau đó rất chân thành đưa cô về nhà.
Lục Giai Ân đã từng nói cô phải tập trung học tập, không được yêu sớm, Tần Hiếu Tắc nghe xong cũng không nhắc lại chuyện này.
Vào ngày này, Tần Hiếu Tắc vẫn trông giống như mọi ngày, ngoại trừ phương tiện đưa đón cô đã được đổi thành xe đạp do kiểm soát giao thông.
Lục Giai Ân trốn giữa các thí sinh, bên tai cô tràn ngập tiếng nói của mọi người về kỳ thi và ngày lễ hay sự quan tâm và hỏi han của cha mẹ.
Sau khi băng nhanh qua biển người, ánh mắt của cô và ánh mắt của Tần Hiếu Tắc bắt gặp nhau.
Khoảnh khắc hai người đối diện nhau ấy, tiếng ồn ào náo nhiệt của đám đông bên cạnh giống như biến mất.
Lục Giai Ân cảm thấy mình dường như đang phiêu bạt trong một không gian yên lặng không bóng người.
Cô cong môi, tặng Tần Hiếu Tắc một nụ cười giữa đám đông.
Tần Hiếu Tắc sửng sốt hai giây, dập điếu thuốc, mỉm cười khoanh tay chờ đợi Lục Giai Ân đi về phía mình.
Sau khi đến gần, Lục Giai Ân nhìn xung quanh.
“Chỉ có một mình anh thôi à?”
Buổi sáng Lục Giai Ngọc đã nói rằng chờ cô thi xong sẽ đi ăn tối với cô, cùng nhau thư giãn một chút.
Bây giờ không thấy bóng dáng của chị mình đâu, Lục Giai Ân cảm thấy có chút kì lạ.
Tần Hiếu Tắc “xì” một tiếng: “Thấy anh em thất vọng đến thế hả?”
“Dạ không.” Lục Giai Ân lắc đầu.
“Thế thì em rất vui đúng không?” Đôi mắt của Tần Hiếu Tắc ánh lên nét cười, cố tình trêu cô.
Lục Giai Ân nghẹn lời, không tiếp tục dây dưa với cái vấn đề này nữa.
“Chị của em đâu?”
Tần Hiếu Tắc: “Đang đi chơi rồi.”
Anh vỗ vỗ yên xe đạp phía sau: “Đi, anh chở em qua đó.”
Lục Giai Ân “dạ” một tiếng rồi ngồi lên yên xe sau.
Sau xe máy và ô tô, đây là phương tiện thứ ba mà Tần Hiếu Tắc dùng để chửo cô.
Trên đường đi, Tần Hiếu Tắc hỏi cô định làm gì trong kì nghỉ hè.
Lục Giai Ân thật thà nói: “Em về nhà.”
Vừa dứt lời, chiếc xe đạp phanh gấp lại.
Lốp xe ma sát với mặt được tạo thành những tiếng kêu chói tai.
Tần Hiếu Tắc dừng lại, cau mày quay đầu nhìn cô: “Khi nào em về?”
Lục Giai Ân: “Dạ ngày kia.”
Ngày mai, Lục Giai sẽ ăn tối với gia đình chú cô, rồi thu dọn hành lý và trở lại thành phố C vào ngày kia.


Cô đã lên kế hoạch cho việc này từ rất lâu.
Tần Hiếu Tắc nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, giọng nói có chút trầm xuống: “Sao về sớm thế làm gì? Phải đi chơi đã chứ.”
Anh muốn đi Mỹ xem NBA với cô.
Lục Giai Ân tròn mắt nhìn anh, nhẹ nhàng giải thích: “Đã lâu rồi em chưa gặp bà ngoại, hơn nữa em phải….”
Cô dừng một chút, chưa nói ra.
“Phải làm gì nữa?” Tần Hiếu Tắc nhíu mày, không từ bỏ hỏi tiếp.
Lục Giai Ân mím môi: “Phải làm phẫu thuật.”
Tần Hiếu Tắc biết cô bị bệnh tim, do đó nên cô nghĩ rằng cứ nói thẳng ra cho dễ.
Sau khi trở về thành phố C, Lục Giai Ân sẽ đi kiểm tra lại trước khi phẫu thuật.
Sau một loạt các thủ tục, cô không chắc liệu sẽ có bất kỳ tình huống nào diễn ra không được suôn sẻ hay không.
Lục Giai Ân cười cười: “Cho nên em không thể đi chơi với mọi người được, mọi người cứ đi chơi vui vẻ….”
Ánh mắt của Tần Hiếu Tắc nhìn chằm chằm vào khóe miệng nhếch lên của cô, lồng ngực anh dâng lên cảm giác chua xót khó hiểu.
Một lúc sau, anh nhỏ giọng nói: “Hay em đến Bình Thành làm phẫu thuật đi.

Điều kiện y tế ở đây tốt hơn ở thành phố C.”
Lục Giai Ân lắc đầu: “Phẫu thuật của em tương đối đơn giản, làm ở thành phố C hay ở đâu cũng như vậy thôi.”
Nếu cô làm phẫu thuật ở Bình Thành, thì bà nhất định sẽ đến, và có thể chú cũng sẽ đi theo.
Cô không muốn mọi người phải nhốn nháo lên vì cô.

Đó là điều không cần thiết.
Lúc ấy Tần Hiếu Tắc cũng không nói gì, chỉ yên lặng chở cô đến chỗ của Lục Giai Ngọc.
Suốt buổi tối hôm đó, Tần Hiếu Tắc thật sự rất trầm.
Đến tận khi mọi người về hết, Tần Hiếu Tắc mới gọi Lục Giai Ân lại, kéo cô đến một góc phố khác.
Dưới ánh đèn loang lổ, khuôn mặt của Tần Hiếu Tắc cũng không được rõ ràng.
“Lục Giai Ân, bây giờ em thi xong rồi, có thể có bạn trai được chưa?”
Lục Giai Ân có chút ngoài ý muốn.
Tần hiếu Tắc mím môi, giọng nói nghe có vẻ không được tự nhiên: “Anh hỏi, em trả lời đi.”
“Em….” Lục Giai Ân chần chờ mở miệng: “Em vẫn chưa nghĩ ra.”
Điểm thi đại học chưa có, phẫu thuật cũng chưa làm, do đó cô vẫn chưa tính đến việc có bạn trai.
“Vậy cứ từ chối anh là được.” Một giọng nói phát ra từ đỉnh đầu, không hờn không giận.
“Thành thật xin lỗi.” Lục Giai Ân cúi đầu, ngực căng lên, không biết cảm xúc bây giờ là như thế nào.
Trong lúc nhất thời, bầu không khí giữa hai người dường như đóng băng lại.
Một lúc sau, Tần Hiếu Tắc cắn răng rặn ra một từ: “Ừm.”
*
Hai ngày sau, Lục Giai Ân đã về đến thành phố C.
Sau khi ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, cô đến bệnh viện để kiểm tra theo sự thúc giục của bà ngoại.
Trong suốt vài năm, Lục Giai Ân đã được kiểm tra sức khoẻ bởi cùng một bác sĩ, bác sĩ cũng rất quen thuộc với tình trạng bệnh tim của cô.
Sau khi có kết quả kiểm tra, việc bố trí phẫu thuật đã được đưa vào chương trình nghị sự.
Trong khoảng thời gian này, Tần Hiếu Tắc vẫn chưa liên lạc với Lục Giai Ân, chỉ có Lục Giai Ngọc hỏi cô một lần là khi nào sẽ phẫu thuật.
Lục Giai Ân đã nói hết tình hình thực tại cho chị gái.
Lục Giai Ân nhanh chóng trả lời rằng khi đó cô ấy sẽ đến thăm cô.
Lục Giai Ân từ chối cũng vô ích, cô không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đồng ý.
Một ngày trước khi phẫu thuật, Lục Giai Ân đã gửi cho Lục Giai Ngọc số phòng bệnh và số giường của cô.
Chưa đến vài giây cô đã nhận được tin nhắn trả lời.
Lục Giai Ngọc: [Được, sáng mai bọn chị sẽ đến, phẫu thuật xong gặp lại! ]
Lục Giai Ân trả lời xong, lên giường đi ngủ.
Về phần chữ “bọn chị” trong miệng Lục Gia Ngọc, cô mặc nhiên coi đó là chị mình và Chu Thục, cũng không thèm để ý.
Cho đến khi cô bị đẩy đến phòng bệnh sau ca phẫu thuật vào ngày hôm sau, Lục Giai Ân mới nhìn thấy ba bóng người khác ngoài gia đình cô ở bên ngoài phòng bệnh.
Ngoài Lục Giai Ngọc và Chu Thư, còn có thêm cả Tần Hiếu Tắc.

Lục Gia Ân giật mình, còn chưa kịp phản ứng, đã bị một đám người vây quanh.
Bà ngoại, chú, dì, anh họ, chị họ….
“Sao rồi?”
“Có khó chịu chỗ nào không?”
“Để Lục Giai Ân nghỉ ngơi trước đi.”
…….
“Phòng bệnh không thể để cho nhiều người ra ra vào vào như vậy.

Mọi người muốn thăm bệnh nhân thì phải vào theo thứ tự.”
Lục Giai Ân nằm trên giường bệnh, cười với mọi người.
“Con không sao, chỉ hơi buồn ngủ một chút thôi.

Nếu mọi người không có việc gì thì cứ đi về trước đi.”
“Vậy con ngủ đi, mọi người sẽ không làm phiền con nữa.” Bà ngoại vội vàng nói.
Lục Giai Ân gật đầu, để nhân viên y tế đẩy vào phòng bệnh.
Trước khi nhắm mắt lại, cô nhìn thấy chị mình nói gì đó với Chu Thư, sau đó đi theo bà ngoại vào phòng bệnh.
Khi cô tỉnh lại lần nữa thì đã là hoàng hôn.
Ngoài cửa sổ, ánh sáng đỏ cam tràn ngập bầu trời vốn có màu xanh xám.
Lục Giai Ân chớp mắt, bắt gặp chị mình đang ngồi đối diện giường đầu tiên.
Cô ấy cúi đầu, đang chơi điện thoại của mình.
“Em có đói bụng không?”
Đột nhiên một giọng nam quen thuộc truyền đến bên tai cô.
Lục Giai Ân giật mình, quay sang nhìn thấy sườn mặt của Tần hiếu Tắc.
Anh nhíu mày, gương mặt lo lắng quan tâm nhìn mình.
“Ừ đúng rồi, Giai Ân, em cảm thấy thế nào?” Lục Giai Ngọc nghe thấy động tĩnh cũng vội vàng tiến lên.
“Em ổn, không sao.

Bà ngoại đâu ạ?” Lục Giai Ân hỏi.
Lục Giai Ngọc thở phào nhẹ nhõm: “À, chị bảo bà về nghỉ ngơi trước đi, ăn tối xong lại đến.”
Lục Giai Ân gật đầu: “Dạ, gần đây bà lo lắng cho ca phẫu thuật của em mà ăn không ngon ngủ không yên.

Cảm ơn chị nha.”
Lục Giai Ân cười, nói rằng chỉ là việc nhỏ mà thôi.
Cô ấy nhìn điện thoại: “Sắp muộn rồi, chị và Chu Thư xuống ăn cơm trước, lát nữa chị mang đồ ăn lên cho em.”
Lục Giai Ân đáp vâng.
Tiếng đóng cửa vang lên, trong phòng chỉ còn lại Lục Giai Ân và Tần Hiếu Tắc.
Trong bầu không khí trầm lặng, Lục Giai Ân nhất thời không biết nên nói cái gì.
“Em muốn dậy không?” Tần Hiếu Tắc mở lời trước.
Lục Giai Ân ngước đầu nhìn anh, gật đầu một cái.
“Em cảm ơn.”
Tần Hiếu Tắc xoay người, đỡ Lục Giai Ân đang nằm trên giường bệnh lên.
Trong quá trình anh đỡ cô lên, hai người cách nhau thật sự rất gần.
Ống tay áo của anh gần như có thể chạm vào mặt Lục Giai Ân.
Trong từng nhịp thở, Lục Giai Ân có thể ngửi thấy mùi thơm rõ ràng của nam sinh và mùi thơm nhàn nhạt còn sót lại trên quần áo của anh.
Cô ngồi dựa lưng vào giường, cảm nhận được rõ ràng ánh mắt của Tần Hiếu Tắc đang nhìn cô.
Lục Giai Ân không được tự nhiên quay sang chỗ khác, vô tình trông thấy một bó hoa đặt trên bậu cửa sổ.
Cô quay sang Tần Hiếu Tắc, cất tiếng hỏi: “Bó hoa kia là?”
Tần Hiếu Tắc gật đầu: “Ừ, là của anh tặng cho em.”
Lục Giai Ân chớp chớp mắt, có chút kinh ngạc.
“Em cảm ơn.”
“Em khách sáo là gì.” Tần Hiếu Tắc đáp.
Cả ngày nay, cả hai không nói chuyện nhiều với nhau cho lắm.
Sau đó, bà ngoại và y tá lần lượt đến, Tần Hiếu Tắc với Lục Giai Ngọc rời đi trước.
Lục Giai Ân sẽ ở lại bệnh viện năm ngày, ba người họ cũng ở lại thành phố C năm ngày.
Ngày xuất viện, bà ngoại mời cả ba người cùng về nhà bà ăn cơm.
Sau khi ăn xong, Lục Giai Ân đưa ba người họ xuống lầu.
Lục Giai Ngọc và Chu Thư đi ở phía trước.
“Không cần tiễn, bọn anh biết đường rồi.” Tần Hiếu Tắc giữ tay Lục Giai Ân đang định đi theo mình.
Lục Giai Ân do dự vài giây.


Sau một khoảng ngắn, cô đã không nhìn thấy bóng dáng của chị mình và Chu Thư đâu.
“Vậy…..” Cô mở miệng: “Mọi người về cẩn thận một chút nhé.”
Tần Hiếu Tắc gật gật đầu, đôi mắt nhìn Lục Giai Ân chăm chú.
Bóng đêm đen kịt, hai người đứng cạnh nhau bên ven đường xanh ngát.
Bóng cây u ám đung đưa trên mặt Tần Hiếu Tắc, trong bụi cỏ, mấy chú sâu vô danh tranh cãi ầm ĩ.
Lục Giai Ân nghĩ nghĩ gì đó, cảm ơn Tần Hiếu Tắc lần nữa.
“Cảm ơn anh vì mấy ngày qua.”
Trong mấy ngày nằm viện, ngày nào anh cũng đến bệnh viện thăm cô.
Ngày nào cũng mang theo một bó hoa tươi.
Hành vi này khiến bà ngoại nghi ngờ quan hệ giữa hai người, bà còn nói đùa rằng “Đường Đường nhà chúng ta đã lớn rồi, đã có thể có bạn trai rồi”.
Nghĩ đến những lời bà ngoại nói với mình, Lục Giai Ân không khỏi xấu hổ.
“Em biết tại sao anh muốn tới đây không?” Tần Hiếu Tắc tiếp tục chất vấn cô.
Lục Giai Ân chớp mắt, nhìn anh khó hiểu.
Lần trước ở Bình Thành, cô còn tưởng rằng Tần Hiếu tắc đang tức giận, thế nên lần này anh tới đây khiến cô có chút kinh ngạc.
Tần Hiếu Tắc tự giễu mình: “Anh đúng là một kẻ đáng bị coi thường.”
“Biết rõ em không thích anh, nhưng vẫn cứ đâm đầu vào thích em.”
Giọng anh trầm xuống, lạc lõng giữa tiếng ếch nhái và côn trùng kêu vang.
Lồng ngực Lục Giai Ân tê dại, đau đớn như bị côn trùng đốt.
Vào một đêm mùa hè rực lửa, giọng nói của Tần Hiếu Tắc lại vang lên.
“Lục Giai Ân, em có muốn thử với anh không?”
Lòng bàn tay của Lục Giai Ân đổ mồ hôi nhễ nhại, trái tim trong lồng ngực dần đập nhanh hơn.
“Nếu em không hài lòng điều gì về anh, thì anh sẽ sửa, được không?”
Đây có lẽ là điều khó mở miệng nhất mà Tần Hiếu Tắc từng nói.
Vì vậy, khi Lục Giai Ân không trả lời, anh nản lòng nói: “Thôi bỏ đi.”
Không ngờ, vừa quay người, anh chợt nghe thấy một giọng nói rất khẽ sau lưng.
“Dạ được.”
Một câu ngắn gọn như thế thôi mà tựa như sét đánh ngang tai.
Tần Hiếu Tắc sửng sốt, quay đầu lại.
Anh nhìn Lục Giai Ân với đôi mắt sáng quắc, mừng rỡ khôn nguôi.
Lục Giai Ân bị anh nhìn như vậy thì có chút thẹn thùng, cô ngại ngùng cụp mắt xuống.
“Anh nghe thấy rồi.” Tần Hiếu Tắc khẽ cong khoé miệng, dường như không kiềm chế nổi lòng vui sướng nhộn nhạo.
Lục Giai Ân “ừm” một tiếng, ánh mắt long lanh tựa như hai ngôi sao lấp lánh đang mỉm cười.
Hai người cứ đứng như thế, im lặng nhìn nhau một lúc.
Tần Hiếu Tắc vừa được xác nhận danh phận lập tức được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.
“Lục Giai Ân, anh theo đuổi em lâu như vậy, em phải đối xử với anh tốt hơn một chút.”
Chỉ là dù người nói những lời bá đạo đó là anh, nhưng cuối cùng đôi mắt anh lại đỏ hoe.
Lục Giai Ân gật đầu, nhẹ giọng nói: “Vâng, em hiểu.”
Tần Hiếu Tắc bật cười thành tiếng.
Rất ngoan.
Lục Giai Ân cong môi.
Hai người nhìn nhau mỉm cười.
Những ngọn đèn đường chiếu những tia sáng màu cam kéo dài bóng của hai người đổ trên mặt đất.
Tần Hiếu Tắc: “Lục Giai Ân, sau này em chỉ có thể thích anh, biết không?”
Lục Giai Ân: “Em biết rồi mà.

Anh mau đi về đi.”
Tần hiếu Tắc: “Anh không muốn rời đi bây giờ.”
Lục Giai Ân: “…..”
Tần Hiểu Tắc: “Trừ khi bây giờ em hôn môi anh.”
Giây tiếp theo, khoảng cách giữa hai bóng người đột nhiên thu hẹp lại, gần như chồng lên nhau.
Lục Giai Ân ngẩng đầu lên, môi bị Tần Hiếu Tắc ngậm lấy, cẩn thận nhẹ nhàng mút….
Sau khi hôn xong, ánh mắt nóng bỏng của Tần Hiếu Tắc rơi vào khuôn mặt đỏ bừng của Lục Giai Ân.

Anh nhẹ nhàng đưa ngón cái lướt qua khóe môi cô.
“Em phải thích anh thật lâu mới được.”
Anh nghĩ rằng anh sẽ thích em rất lâu rất lâu, vì vậy em cũng phải thích anh thật lâu mới được.
Nhất định.
Chắc chắn.
Khẳng định là như thế..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.