Bạn đang đọc Ngầm Mê Muội – Chương 7
Editor: Mèo Lười
Beta: Amelie.Vo
Sau khi Lục Giai Ân trở về ký túc xá, việc đầu tiên cô làm chính là đo thân nhiệt cho bản thân.
Nhìn thấy nhiệt độ bình thường cũng không có phát sốt cô mới thoáng thả lỏng đi đôi chút.
Trong phòng ký túc hiện tại cũng không có ai, Lục Giai Ân chỉ định nằm xuống nghỉ ngơi trong chốc lát, thế nhưng bất tri bất giác cô đã ngủ mê mang lúc nào không hay.
Thẳng cho đến khi cô nghe được một giọng nói mơ hồ của ai đó truyền đến.
Lục Giai Ân ngồi dậy ngó nhìn xung quanh, đôi mắt có phần nhập nhèm, mơ màng vì chưa tỉnh ngủ.
Trâu Dư vừa mới cúp điện thoại, quay người lại đã bị bóng người bất thình lình xuất hiện trên giường làm cho hoảng sợ.
“Cậu ở ký túc xá nãy giờ sao!” Trâu Dư vừa vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm vừa hướng Lục Giai Ân nói.
Lục Giai Ân xoa xoa trán đáp lời “Ừm.
Tớ chỉ muốn chợp mắt một lát, không ngờ lại ngủ quên mất.”
Giọng của cô có hơi khàn khàn.
Vốn dĩ còn muốn trêu đùa Lục Giai Ân vài câu,Trần Dư bỗng chốc khựng lại, cô bước đến giường Lục Giai Ân, vẻ mặt lo lắng hỏi:
“Cậu không sao chứ? nghe giọng của cậu có vẻ không được ổn.”
Lục Giai Ân lắc đầu: “Tớ không sao, có lẽ tớ chỉ bị cảm vặt, qua vài ngày nữa sẽ ổn thôi.”
Cô chậm rãi bước xuống giường và tự rót cho mình một ly trà gừng ấm.
Hôm nay, Lục Giai Ân mặc một chiếc váy ngủ rộng thùng thình cùng với làn da trắng trong đến tỏa sáng khiến cho cô trong càng thêm mảnh mai, nhỏ nhắn.
Có lẽ bởi vì cơ thể không được khỏe cho nên sắc mặt của cô hôm nay trông hơi tiều tụy và xanh xao thiếu sức sống hơn so với ngày thường.
Cô lặng lẽ ngồi đó nhẹ nhàng nhấp từng ngụm trà gừng.
Mùi hương nồng đậm của gừng nương theo làn khói trắng phảng phất khắp căn phòng.
Trâu Dư nhìn cô do dự, ấp úng một hồi lâu lại không nhịn được mà nói: “Nếu cậu không khỏe trong người, tại sao không ở lại nhà bạn trai thêm vài ngày nữa? Anh ấy có lẽ sẽ chăm sóc cậu tốt hơn.”
Ở chuyên ngành mà bọn họ đang theo học, lúc học đến năm ba, năm bốn đại học thời gian học sẽ rất thoải mái và tự do, cho dù có liên tiếp mấy ngày không đến trường đi chăng nữa cũng không phải là vấn đề quá nghiêm trọng.
Lục Giai Ân đặt ly xuống, khẽ mỉm cười đáp: “Chỉ là một cơn cảm mạo thông thường thôi mà, không cần phải phiền hà đến người khác.”
Hơn nữa, anh ấy cũng không biết đến việc cơ thể cô có chút không được khỏe.
Trâu Dư mím môi.
Thực ra cô nói như vậy cũng không phải chỉ muốn nhắm vào riêng một chuyện ngày hôm nay, chẳng qua là cô cảm thấy có chút không đáng thay cho cô bạn cùng phòng.
Trong mắt cô, Lục Giai Ân là một cô bạn gái siêu cấp tuyệt vời, không gì có thể sánh được, thế nhưng cô lại chưa từng nhìn thấy người bạn trai thần bí đó của Lục Giai Ân đến thăm hay là đưa đón cô ấy.
Những khi Lục Giai Ân không khỏe, cơ thể suy nhược hay đau đầu dữ dội cũng không hề nhìn thấy bóng dáng người bạn trai của cô ấy xuất hiện.
Cô cũng không mảy may biết được bất kỳ điều gì liên quan đến người bạn trai đầy thần bí đó của Lục Giai Ân, ngoại trừ những lần cô có nghe Lục Giai Ân nhắc đến bạn trai cô ấy có ngoại hình rất cao ráo và anh tuấn.
Trâu Dư vốn dĩ cũng có ý định ra sức tìm kiếm và thuyết giáo người bạn trai đó của cô ấy một phen, nhưng suy đi nghĩ lại thì chuyện đó dù sao cũng là chuyện riêng của hai người bọn họ, người ngoài cuộc như cô cũng không tiện xen vào, nên chỉ có thể im lặng đứng nhìn.
Sau một hồi lâu, cô bất lực thở dài: “Nếu như có cơ hội, nhất định phải ngắm nhìn bạn trai cậu thật kỹ xem xem rốt cuộc anh ấy có thể đẹp đến nhường nào.”
Lục Giai Ân trầm mặc một lúc rồi khẽ nói: “Thực ra cậu đã từng gặp anh ấy rồi.”
“Hả?” Trâu Dư sửng sốt: “Khi nào?”
Lục Giai Ân thành thật trả lời: “Ở sân vận động vào thứ bảy tuần trước.”
Cô nhìn Trâu Dư trợn tròn mắt vì kinh ngạc, cười nói: “Là người mặc áo số một của đại học A.”
Trâu Dư hít một hơi thật sâu, khó tin mà xác nhận thông tin mà cô vừa nghe được: “Chính là nam sinh mặc áo số một chơi bóng như một tia chớp cừ khôi đó?”
Nam sinh mặc áo số một đã hành đội bóng trường chúng ta lên bờ xuống ruộng chỉ sau nửa hiệp đấu đầu tiên đó sao?
Lục Giai Ân gật đầu.
Trâu Dư đăm chiêu, cố gắng nhớ lại tướng mạo của nam sinh áo số một.
“Oh, đúng là đẹp trai thật.”
Như nhớ ra một điều gì đó cô lẩm bẩm, nhíu mày: “Bất quá, cậu nhắc tớ mới để ý, tớ luôn có cảm giác đã gặp người bạn trai đó của cậu ở đâu đó rồi thì phải.”
Lục Giai Ân khẽ ngớ người: “Thật sao?”
“Để tớ xem lại thử.”
Trâu Dư kéo ghế ra ngồi xuống, ngón tay quen thuộc lướt nhanh trên màn hình điện thoại.
“Tìm được rồi!” cô bất ngờ la lên và đưa điện thoại qua cho Lục Giai Ân.
Trên màn hình điện thoại là một tấm ảnh chụp một nhóm người có cả nam và nữ ăn mặc rất sành điệu và thời thượng đang ngồi trên chiếc ghê sô pha với chiếc bánh sinh nhật được bày ở giữa bàn.
“Bạn trai của cậu với đàn chị Thi Tĩnh là bạn bè sao.” Trâu Dư thì thào nói.
Lục Giai Ân xem hết một loạt hình có trong điện thoại, những tấm sau đều là những tấm được chụp tương tự nhau.
Trong bức ảnh là không gian u tối, mờ mịt của quán bar, những cô nàng nữ sinh xinh đẹp và những chàng trai tuấn tú rạng ngời.
Trên chiếc bánh sinh nhật được viết dòng chữ: “Chúc mừng sinh nhật, mong tiểu công chúa của chúng ta sẽ mãi luôn vui vẻ và hạnh phúc!”
Lục Giai Ân chỉ có thể nhận ra được Thi Tĩnh và Tần Hiếu Tắc, vì thế cô cũng không thể xác định chính xác tiểu công chúa được ghi trên chiếc bánh sinh nhật là ai trong số họ.
Trong ảnh, Tần Hiếu Tắc ngồi ngoài cùng ở phía bên trái, trông anh có vẻ thiếu tập trung khi không nhìn thẳng vào máy ảnh như mọi người mà lại nghiêng sang một bên như đang tìm kiếm một thứ gì đó.
Trong ánh sáng mập mờ, u tối của quán bar từng đường nét và biểu cảm của anh được khắc họa càng thêm rõ ràng khiến cả người anh như toát ra một loại khí chất vừa bất cần có phần lười biếng lại vừa có phần lưu manh, vô lại.
Bên dưới phần bình luận, Thi Tĩnh cũng có đăng một dòng bình luận công khai.
“Anh chàng ngồi ngoài cùng ở phía bên trái là hoa đã có chủ, cho nên không cần phải hỏi nữa [Cười sặc sụa]”.
Thời gian dòng bình luận này được gửi đi trong vòng bạn bè là vào khoảng hai giờ sáng thứ năm tuần trước.
Hai người bọn họ đúng thật là sẽ không thể nào có thể thống nhất với nhau trong việc đi du lịch được đâu.
Lục Giai Ân khẽ rủ mắt xuống, cô chợt nhớ đến ánh mắt Thi Tĩnh đã nhìn cô trong buổi gặp mặt lần trước.
Lúc ấy, cô ấy đang thực sự nghĩ gì?
Trâu Dư duỗi người qua ngước nhìn, không khỏi cảm thán một câu: “Bạn trai của cậu cũng được hoan nghênh quá nhỉ.”
Lục Giai Ân trả điện thoại lại cho Trâu Dư, cười khẽ đáp: “Ừm.”
Khoảng thời gian sau đó, Lục Giai Ân vẫn luôn một mực bận bịu ở phòng vẽ và thư viện.
Đọc sách, vẽ tranh, thưởng thức các buổi triển lãm, thời gian cứ thế trôi qua rất nhanh.
Cho đến gần ngày thi cuối học kỳ thì cô bỗng nhận được lời mời của Quý Đường Ninh.
Quý Đường Ninh biết rằng sắp tới cô sẽ đi du lịch cùng với Tần Hiếu Tắc, cho nên mới chủ động mời cô đến ghé thăm nhà cô ấy trước tiên.
Lục Giai Ân rất vui vẻ mà đáp ứng lời mời của cô ấy.
Vào một buổi xế chiều không quá oi bức, Lục Giai Ân mang theo giỏ quà đến nhà Quý Đường Ninh.
Quý Đường Ninh đã sớm chờ cô ở trước cổng, nhìn thấy cô đến liền niềm nở chào đón.
Giang Thừa Thư đang đọc một quyển sách da màu đen trong phòng khách.
Nghe thấy có tiếng động nên ngẩng đầu nhìn qua, vì ở khá xa và cách bởi cặp mắt kính cho nên cũng không thể hiểu rõ anh đang nghĩ gì thông qua đôi mắt.
Lục Giai Ân vừa định lên tiếng chào hỏi liền bị Quý Đường Ninh đang hưng phấn bên cạnh kéo đi.
“Chị Giai Ân, mau đến phòng em chơi đi.”
Phòng của Quý Đường Ninh nằm ở tầng hai, căn phòng được bài trí theo phong cách thập phần nữ tính và đáng yêu của các tiểu cô nương, bên trong còn thoang thoảng một cỗ mùi hương tươi mát.
Trong căn phòng còn có hẳn một tủ đồ dành riêng cho những con búp bê BJD* với đầy đủ các kiểu, kích thước và cả những chiếc hộp rỗng chứa búp bê cũng được trưng bày và sắp xếp một cách ngay ngắn, gọn gàng trong tủ.
(* Mẫu búp bê này mô phỏng theo cơ thể người thật, có các khớp trên cơ thể cho phép người chơi tạo bất kỳ tư thế nào của búp bê: ngồi, đứng, vắt chân tay, múa, thậm chí cả các tư thế như tập yoga… Những khớp này được tạo bởi những khớp hình cầu; và vì thế chúng mới có cái tên chung là Ball Joint Doll)
Trên bệ cửa sổ được đặt vài chậu cây xương rồng, từ cửa sổ nhìn ra là một hồ bơi với không gian rộng rãi, khá độc đáo, xa hơn chút nữa chính là vườn hoa với đa dạng các loài hoa khác nhau, cùng với sắc xanh của những chậu cây cảnh là những khóm hoa mười giờ giản dị nhưng đầy màu sắc rực rỡ đan xen nhau khi kết hợp với màu xanh ngọc của hồ bơi lại hợp nhau, khiến cho không gian xung quanh và cả căn biệt thự càng thêm lung linh và huyền ảo đến lạ thường.
Lục Giai Ân ngắm nhìn phong cảnh xung quanh hết một lượt không khỏi cảm thán: “Phòng của em khiến cho chị liên tưởng đến cung điện nguy nga, tráng lệ của các nàng công chúa trong câu truyện cổ tích đấy.”
Cô cười mỉm cười, lấy ra một món qua đưa cho Quý Đường Ninh: “Đây là một món đồ thủ công nho nhỏ, chỉ là một chút tấm lòng, mong là em sẽ thích nó.”
Quý Đường Ninh mở túi ra, bên trong túi là một vài bộ quần áo xinh xắn, nhỏ nhắn và rất đáng yêu dành cho búp bê BJD.
Một bộ hán phục, một chiếc váy dạ hội và còn có cả chiếc mũ.
Cô gái nhỏ kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn, trong ánh mắt ngập tràn sự yêu thích, vui vẻ không thôi.
“Chị tự tay may nó sao?”
Lục Giai Ân gật đầu: “Bạn của chị cũng có giúp một tay, nhưng chị không biết em có thích nó hay không.”
Trước kia, Trâu Dư đã từng tham gia vào hội yêu thích búp bê trong một khoảng thời gian, nghe được Lục Giai Ân muốn may quần áo cho búp bê liền hào hứng, nhiệt tình muốn giúp đỡ, cho nên cô mới có thể may kịp những bộ quần áo như thế này.
“Thích, thích lắm! Thật là dễ thương! Chị Giai Ân chị thật là lợi hại!”
Hai mắt Quý Đường Ninh sáng lên, lập tức đưa ra đề nghị: “Vậy bây giờ chúng ta hãy mặc quần áo cho búp bê đi!”
“Được.” Lục Giai Ân vui vẻ đáp ứng.
Mặc quần áo cho búp bê là một công việc khá là mất sức thế nhưng lại rất có cảm giác thành tựu.
Bất tri bất giác, thời gian của cả buổi chiều cứ thế trôi qua lúc nào không hay.
Trong khoảng thời gian đó, Giang Thừa Thư cũng có vào đưa trái cây cho hai người một lần, nhưng đều bị Quý Đường Ninh lấy cớ mau chóng đuổi ra ngoài.
Sau khi đuổi Giang Thừa Thư ra ngoài, Quý Đường Ninh trở lại chỗ ngồi của mình tiếp tục chống cằm quan sát một bên sườn mặt của Lục Giai Ân.
Lục Giai Ân lúc này đang nghiêng người sang một bên để chỉnh sửa lại kiểu tóc cho búp bê, khiến đường nét khuôn mặt cô càng thanh thoát và mềm mại hơn.
“Chị Giai Ân.” Quý Đường Ninh ngơ ngác gọi.
“Hửm?”
Quý Đường Ninh hỏi một cách rất nhỏ: “Chị có sợ ma hay không?”
Nghe được câu hỏi động tác trên tay Lục Giai Ân bỗng nhiên khựng lại, cô ngẩng đầu lên nhìn Quý Đường Ninh.
Cô lắc đầu: “Chị không sợ.”
“Vì sao không sợ chứ?” Quý Đường Ninh khó hiểu: “Chẳng lẽ chị cũng cho rằng nó thực sự không tồn tại trên đời sao?”
Lục Giai Ân nhìn trông có vẻ rất mỏng manh và yếu đuối cần phải có sự bảo bọc, cô còn cho rằng chị ấy cũng sẽ sợ hãi những thứ như thế này giống cô.
Quý Đường Ninh mím môi: “Anh Thừa Thư cũng thường hay nói với em những thứ đó đều là giả và không hề tồn tại, nhưng em vẫn rất sợ nó.”
Lục Giai Ân cẩn thận đặt con búp bê xuống bàn, cân nhắc xem nên nói như thế nào thì đúng.
“Bởi vì chị cho rằng ma quỷ cũng chỉ là một loài sinh vật mà thôi, nó có thể còn phải sợ chị nữa đấy chứ.”
Cô mỉm cười cố gắng tỏ ra tự nhiên và thoải mái nhất mà trêu đùa để cô bé có thể quên đi được đoạn quá khứ tăm tối đã qua ấy.
Quý Đường Ninh sửng sốt, không tự chủ hạ giọng nói nhỏ: “Có thật không?”
“Thật chứ” Lục Giai Ân cúi đầu, cẩn thận từng li từng tí vẽ lại đôi mắt cho búp bê.
Khi ra đường vào ban đêm, có đôi khi con người còn đáng sợ hơn cả ma quỷ.
Cô cùng Quý Đường Ninh mặc đồ và sửa soạn lại cho búp bê đến tối thì được Quý Đường Ninh nhiệt tình giữ lại dùng cơm tối cùng bọn họ.
Sau khi kết thúc bữa tối, Giang Thừa Thư chủ động đề nghị đưa Lục Giai Ân về trường học.
Dự báo thời tiết báo rằng đêm nay trời sẽ có mưa, bên ngoài những cơn gió đang dần nổi lên, khiến cho không khí mùa hạ vào ban đêm tăng thêm vài phần mát mẻ.
Trong xe chỉ có hai người, bầu không khí vốn dĩ đã có chút trầm mặc, nay lại càng trầm mặc thêm.
Lục Giai Ân cũng không quá quen với việc ở một mình cùng với Giang Thừa Thư.
Ngoài việc không quá quen đó ra, thì cũng bởi vì tâm tư Giang Thừa Thư quá kín đáo và phức tạp.
Cho nên, ở một phương diện nào đó giữa bọn họ cũng có một số điểm giống nhau.
Lục Giai Ân ấn hạ cửa sổ trên xe xuống để gió có thể luồn vào.
“Lục tiểu thư.” Giang Thừa Thư bỗng nhiên lên tiếng phá tan bầu không khí có chút ngượng ngùng
Lục Giai Ân giật mình, nét mặt lộ ra ý cười: “Không cần phải khách sáo như vậy, cứ gọi tên em là được rồi.”
Giang Thừa Thư gật đầu đồng ý, rồi tiếp tục lời muốn nói: “Thực ra anh rất cảm ơn em hôm nay đã đến chơi cùng với Đường Ninh.”
“Đường Ninh thật sự rất yêu mến em, cũng đã rất lâu rồi cô ấy không kết bạn cùng ai khác nữa.”
Đa số những người bạn cùng trang lứa của Quý Đường Ninh đều đã trưởng thành và chín chắn hết rồi nên bọn họ rất miễn cưỡng mỗi khi đi cùng với cô ấy bởi vì tính tình và tâm trí còn khá trẻ con và ngây thơ của cô ấy.
Tuy nhiên, thỉnh thoảng cũng sẽ có người nguyện ý đi chơi cùng cô ấy nhưng tất cả cũng bởi vì gia thế giàu có của cô ấy mà thôi.
Tuy rằng, phản ứng của Quý Đường Ninh có chút chậm chạp hơn so với những người khác, nhưng cô cũng không phải là một kẻ ngốc mặc người khác đùa bỡn, thời gian tiếp xúc với họ lâu dần cũng khiến cho cô dần dần nhận thức được sự toan tính và ghét bỏ của họ dành cho mình.
Cũng vì điều đó mà cô cũng dần khép lại lòng mình và không bằng lòng bước ra cánh cửa an toàn của chính mình để kết giao thêm với bất kỳ ai nữa.
Giang Thừa Thư cũng không nghĩ rằng Quý Đường Ninh có thể yêu mến Lục Giai Ân đến như vậy.
Nhìn thấy hai người các cô ở cùng nhau có thể vui vẻ đến thế, anh cũng cảm thấy an ủi và nhẹ nhõm được phần nào.
“Không cần phải cảm ơn em đâu, em cũng rất thích ở cùng với Đường Ninh.” Lục Giai Ân mỉm cười.
“Thực ra, tối nay anh vẫn còn chuyện muốn nhờ em, anh biết chuyện này có chút quá phân đối với em, nhưng…” Giang Thừa Thư nói một cách lịch sự.
Lục Giai Ân: “Anh nói đi.”
“Nếu như sau này Đường Ninh có đến tìm em, em có thể đừng từ chối cô ấy quá nhiều được không, nếu như có thời gian thì xin hãy tán gẫu với cô ấy vài câu.”
Lục Giai Ân ngẩn người.
“Xin lỗi, anh biết yêu cầu này có chút quá đáng…” Giang Thừa Thư thở dài.
“Có thể.” Lục Giai Ân chấp nhận.
Cô suy nghĩ thêm một chút rồi bổ sung: “Chỉ là sắp tới em sẽ đến thành phố H để du lịch cùng với Hiếu Tắc một thời gian nên chắc phải chờ đến lúc khai giảng mới có thể đi cùng cô ấy.”
Giang Thừa Thư thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Không sao, chỉ cần em đừng ghét bỏ hay xa lánh Đường Ninh là được rồi.”
“Sẽ không đâu, anh yên tâm.”
Ngữ khí của Lục Giai Ân vẫn luôn mềm mại và ôn nhu như thế, nhưng không hiểu sao khi nghe được sự đảm bảo ấy lại mang đến cho người nghe một loại cảm giác tin tưởng và yên lòng khó có thể giải thích được đến vậy.
Giang Thừa Thư cảm kích nhìn cô: “Cảm ơn em.”
Anh dừng lại: “Nếu như trong tương lai em cần sự giúp đỡ thì cứ đến tìm anh.”
Lục Giai Ân cũng không từ chối mà gật đầu đáp ứng.
Cô cho rằng có lẽ trong tương lai cô sẽ cần đến sự giúp đỡ của Giang Thừa Thư.
Vào ngày nghỉ chính thức của Học viện Bình Thành, Lục Giai Ân được Tần Hiếu Tắc mang theo hành lý của cả hai người đến đón.
Điểm đến du lịch lần đầu tiên sau khi tốt nghiệp của Tần Hiếu Tắc cũng là ở thành phố H
Cùng đi với họ, ngoài Thi Tĩnh và Trần Huề đã quen biết trước đó ra còn có thêm hai nam, một nữ.
Một trong số họ là Lý Hạc vẫn còn độc thân, hai người còn lại là Đặng Húc và bạn gái của cậu ta Tiêu Tiêu.
Lý Hạc và Đặng Húc là bạn bè thâm giao nhiều năm của Tần Hiếu Tắc, Lục Giai Ân cũng đã có vài lần nhìn thấy bọn họ đi chơi cùng nhau, nên cũng không tính là xa lạ.
Sau khi một nhóm bảy người bọn họ đặt chân đến thành phố H, họ liền thuê hai chiếc xe ô tô và chạy thẳng đến Homestay đã thuê bên cạnh ven biển.
Trên con đường đi đến căn homestay, hai bên đường được trồng những cây cọ có lộng to lớn và chắc khỏe.
Những tia nắng màu vàng nhiệt tình, hớn hở xuyên qua lớp kính trên cửa xe ô tô mà soi sáng, chiếu rọi thẳng lên từng người bọn họ, những làn gió biển thoang thoảng mang theo hương hoa nhàn nhạt lẫn sự ẩm ướt đặc trưng nhè nhẹ lướt qua từng người.
Những hàng cây dừa nối tiếp nhau ngả nghiêng như chào đón mọi người mỗi khi xe chạy qua, phía trước dần dần hiện ra khung cảnh của một vùng cát trắng trải dài theo đường bờ biển kéo dài xa xôi.
Căn biệt thự homestay đã được Thi Tĩnh sắp xếp và đặt chỗ ổn thỏa trước đó, biệt thự gồm có hai tầng lầu và năm phòng gian phòng.
Khi bước xuống xe, từng luồng gió mạnh cuốn theo cả hơi ẩm và sự nóng nực từ ngoài khơi phả vào mặt như nhắc nhở mọi người mùa hè đang đến thế chỗ cho mùa xuân.
Ngoài ra còn có cái nắng như thiêu đốt và tia cực tím mãnh liệt, gay gắt cũng nhiệt tình chào đón và nhắc nhở mọi người không kém.
Ba cô gái sớm đã đeo kính râm và đứng nép vào bóng mát ở trước cổng biệt thự để tránh đi cái nắng khắc nghiệt mà nhìn bốn người đàn ông xách hành lý của từng người vào.
Ngày đầu tiên ở thành phố H, việc chỉnh đốn hành lý và thu xếp lại giờ giấc nghỉ ngơi của mọi người cũng đã tiêu tốn phần lớn thời gian.
Ngày hôm sau, Tần Hiếu Tắc liền đi lặn cùng với những người khác.
Lục Giai Ân khéo léo từ chối đi chơi cùng anh và mọi người, cô đội mũ che nắng đi ra ngoài một mình với giá vẽ vác trên đôi vai nhỏ bé.
Lục Giai Ân hôm nay mặc một chiếc váy maxi dài với gam màu xanh ngọc nhẹ nhàng, cô chọn một bóng râm dưới tán cây cạnh bờ biển để bắt đầu công việc vẽ phác thảo khung cảnh xung quanh mình.
Nơi cô chọn có phong cảnh khá đẹp và phù hợp để vẽ cảnh thực, trên bờ biển cũng không có quá nhiều người đi lại.
Bầu trời trong xanh không một gợn mây, màu xanh biếc của bầu trời, màu xanh của nước biển như hòa lẫn vào nhau tạo nên một màu sắc kỳ ảo, bên tai truyền đến từng tiếng sóng vỗ rì rào cùng với những cơn gió thổi lồng lộng mát lạnh, những ánh nắng chói chang của mùa hè tỏa ra soi sáng mọi thứ xung quanh.
Mặt biển cùng với bãi cát trắng trong nắng càng trở nên lấp lánh và lung linh hơn.
Tất cả như một bức tranh tuyệt đẹp đầy thơ mộng tạo nên một cảm giác thoải mái, bình yên đến lạ thường.
Lục Giai Ân vẫn luôn mong muốn được sống cho bản thân và tận hưởng loại cảm giác yên bình, hòa mình vào thiên nhiên như thế này.
Thời gian cứ thế trôi qua, Lục Giai Ân lấy ra hộp thức ăn cô đã tự mình chuẩn bị và mang theo trước đó.
Bữa trưa rất nhanh đã được cô giải quyết một cách tùy tiện, mãi cho đến khi mặt trời lặn, bầu trời đã chập tối cô mới bắt đầu thu dọn dụng cụ trở về.
Về đến biệt thự, cô bắt gặp Tần Hiếu Tắc đang chuẩn bị ra ngoài tìm cô.
Nhìn thấy cô, Tần Hiếu Tắc trưng ra bộ mặt không cảm xúc, không biết anh đang nghĩ gì.
Anh không nói gì, lặng lẽ choàng qua bờ vai Lục Giai Ân, ngón tay thuận thế luồng xuống xương quai xanh mân mê phần xương nhô lên của cô.
“Hiếu Tắc.”
Lục Giai Ân ngẩng đầu lên nhìn vào mắt anh, nhẹ giọng hỏi: “Ngày mai anh có dự định làm gì không? Em đi cùng với anh.”
Tần Hiếu Tắc khẽ liếc nhìn cô: “Không vẽ tranh nữa?”
Lục Giai Ân “Vâng” đáp: “Trước tiên không vẽ nữa.”
Tần Hiếu Tắc khẽ nhếch khóe môi cười như không cười, ngữ khí vẫn còn một chút cứng rắn.
“Lướt sóng, có biết chơi không?”
Lục Giai Ân im lặng trong chốc lát rồi lắc lắc đầu: “Em không biết.”
Cô biết bản thân cô ở phương diện vận động và chơi các môn thể thao vẫn còn thiếu sót rất nhiều, không giống như anh lặn, lướt sóng, trượt tuyết, hay đua xe tất cả anh đều rất am hiểu và tường tận.
“Em có thể đến xem anh và mọi người chơi được không?” Lục Giai Ân chớp chớp đôi mắt nhìn anh.
Tần Hiếu Tắc không đáp mà lặng lẽ nhìn cô rồi đột nhiên khẽ bật cười.
Dưới sự kinh ngạc của Lục Giai Ân, anh cúi người nhắm ngay đôi môi của cô mà hôn thật mạnh.
“Thành giao, trước hết tối nay phải giao nộp phí xem.”
Sáng hôm sau, Lục Giai Ân và Tần Hiếu Tắc cùng nhau ra ngoài.
Năm người khác sớm đã đứng đợi bọn họ ở cạnh bờ biển.
“Chỉ còn đợi hai người thôi đấy.” Đặng Húc cầm ô che nắng mỉm cười tiến lên chào hỏi.
Tiêu Tiêu mặc một bộ bikini màu đỏ lười biếng nằm trên ghế tắm nắng vừa nghe thấy tiếng liền nâng người lên vẫy tay chào hai người bọn họ.
“Trần Huề và Lý Hạc đã ra biển trước rồi.” Thi Tĩnh khẽ hất đầu về phía ngoài khơi.
Hôm nay Thi Tĩnh mặc một bộ áo tắm màu đen một mảnh xẻ cao hông đầy sexy với cổ áo chữ V khéo léo khoe được vóc dáng cân đối của cô.
So sánh với hai cô gái còn lại trong nhóm, Lục Giai Ân mặc một bộ áo tắm trông khá bảo thủ với sắc xanh nhẹ nhàng và thanh thoát càng tôn lên làn da trắng nõn không tì vết của cô.
Sau khi chào hỏi lẫn nhau, Tần Hiếu Tắc cùng với Thi Tĩnh và Đặng Húc mang theo ván trượt của mỗi người đi ra ngoài biển.
Lục Giai Ân ngồi xuống bên cạnh Tiêu Tiêu, lẳng lặng nhìn ba người bọn họ khuất dần.
Tần Hiếu Tắc đang mặc một bộ đồ bơi lướt sóng liền thân màu đen ôm sát cơ thể khiến bờ vai rộng lớn và cơ bắp cuồn cuộn bị siết chặt và lộ ra không sót một thứ gì.
Anh đứng ở bên bờ biển bắt đầu khởi động những bài tập cơ bản thư giãn gân cốt trước khi đi xuống biển.
Tư thái của anh phóng khoáng, không chút nề hà và gò bó, biểu cảm rất thoải mái, tự do và tự tại.
Thân ảnh cao to và đồ sộ trong bộ đồ lướt sóng màu đen cứ nhấp nhô thoắt ẩn thoắt hiện tựa như một chú chim tự do bay lượn trên chính bầu trời của nó.
“Bạn trai của cô thật sự rất là tài giỏi nha.” Tiêu Tiêu nhìn Lục Giai Ân nở nụ cười đầy ý vị thâm thường.
Lục Giai Ân gật đầu tán đồng: “Đúng vậy, anh ấy chơi thể thao rất giỏi.”
Tiêu Tiêu bỗng nhiên bật cười khúc khích.
Lục Giai Ân bị tiếng cười không rõ nguyên nhân của cô làm cho bối rối và mờ mịt.
Tiêu Tiêu lắc lắc chiếc kính trong tay mình, ánh mắt và vẻ mặt ánh lên sự trêu chọc.
“Ý tôi là phòng ở đây cách âm không được tốt cho lắm.”
Cô ấy vừa dứt lời, khuôn mặt Lục Giai Ân bỗng chốc nóng bừng bừng.
Cô cảm thấy da đầu trong nháy mắt trở nên tê dại, cô chỉ ước rằng ngay lúc này có ngay một cái lỗ để có thể chui xuống.
“Yên tâm đi.” Tiêu Tiêu cố gắng không bật cười: “Đặng Húc đã ngủ rồi.”
Lục Giai Ân: “…”
Vẫn còn cảm thấy rất xấu hổ.
“Được rồi, không đùa với cô nữa, tôi thực sự chẳng nghe được gì cả.” Tiêu Tiêu thu lại ý cười trêu chọc ngước nhìn Lục Giai Ân.
Sắc mặc Lục Giai Ân vẫn còn đỏ ửng, mái tóc dài mềm mại, nhu thuận buông xõa trên vai, phần ót lại mịn màng và đầy đặn khiến cô trông càng thêm dịu dàng.
Có thể nhìn ra được từ nhỏ cô đã là một người luôn rất nhu thuận, nghe lời và học tập chăm chỉ.
“Này, trong hai người, cô và Tần Hiếu Tắc ai là người theo đuổi trước vậy?” Tiêu Tiêu thắc mắc.
Mái tóc của cô bị làn gió biển ấm áp thổi bay, lất phất vài cọng không chịu theo quy tắc mà dán vào mặt cô.
Lục Giai Ân không để tâm đến mái tóc bay rối bời của mình, cô ngước nhìn và tìm kiếm thân ảnh màu đen phía xa xa của Tần Hiếu Tắc.
“Anh ấy đã tỏ tình với tôi.” Cô bày tỏ.
Nhưng đó cũng không hẳn là một lời tỏ tình, anh ấy chỉ đơn giản nói với cô “Làm bạn gái anh nhé” mà thôi.
“Tôi cũng nghĩ vậy.” Tiêu Tiêu đeo kính râm vào và đứng lên.
Cô cúi đầu nhìn xuống Lục Giai Ân hỏi: “Tôi cũng sẽ ra ngoài kia chơi cùng bọn họ một chút, cô có muốn đi cùng tôi hay không?”
Sau khi nghe Lục Giai Ân khéo léo từ chối, cô mỉm cười đánh giá Lục Giai Ân.
“Được, với thân hình nhỏ bé này của cô cũng không biết cô có thể chịu được hay không nữa.”
Tiêu Tiêu vừa rời đi thì chỉ còn Lục Giai Ân là người cuối cùng trong nhóm ở lại trên bờ mà không ra ngoài biển vui chơi.
Cô yên tĩnh ngồi nơi đó, lặng lẽ dõi theo bóng dáng của sáu người ngoài biển đang chơi đến vui vẻ.
Thi Tĩnh, Trần Huề và Tần Hiếu Tắc cùng một nhóm, ba người còn lại cùng nhóm.
Khi lướt sóng, hai người đàn ông vẫn luôn thay phiên nhau giúp Thi Tĩnh đẩy ván lướt sóng, ba người bọn họ trò chuyện, cười nói rất vui vẻ, bầu không khí nhìn qua rất sôi nổi và hòa hợp.
Lặng lẽ dõi theo bọn họ thật lâu, Lục Giai Ân khẽ mím môi quyết định gửi tin nhắn cho bác sĩ Tiền.
[Dì Tiền, cháu có thể học lướt sóng được không?]
Bác sĩ Tiền ung dung gửi tin nhắn phản hồi.
[Tốt nhất không nên học, quan trọng nhất vẫn là sức khỏe.]
Câu trả lời đúng như những gì cô đoán.
Lục Giai Ân vươn tay ấn nhẹ vào ngực trái của mình.
Đôi khi cô tự hỏi rằng nếu như hôm đó cô không phát hiện ra bất kỳ điểm bất thường nào rồi lại lo lắng đi khám bệnh thì có thể hay không cô cũng có thể vui chơi, làm bất cứ điều gì bản thân muốn làm như bao người khác hay không.
Cô không muốn lại phải đón nhận những ánh mắt soi xét, đánh giá như thể cô là người ngoài hành tinh nữa.
Sau khi đến học ở Bình Thành cô cũng không hề nói cho bất kỳ ai khác biết về bệnh tình của mình.
Trong đó có gia đình của chú và cả Tần Hiếu Tắc cô cũng không tiết lộ bệnh tình của mình cho họ biết.
Đêm đến, mọi người bắt đầu tụ họp lại với nhau để nhóm lửa nướng thịt ngoài trời.
Theo như kế hoạch đã phân công trước đó, cánh đàn ông sớm đã mua nguyên liệu nấu ăn, những món tráng miệng và đồ uống vào buổi chiều, trong khi đó phái nữ thì ở lại biệt thự và cùng nhau chuẩn bị nấu ăn.
Chiếc bàn dài được bọn họ mang ra ngoài trời, bảy chiếc ghế được sắp xếp ngay ngắn chỉnh tề, phía trước bàn đặt sẵn một chiếc lò nướng được chủ nhân của căn biệt thự cho mượn.
Sắc trời dần tối, tiếng sóng biển rì rào vọng lại từ phía xa xa, trong sân ngọn đèn màu cam ấm áp đã được thắp sáng lên, những bông hoa giấy và hoa bảo thạch Ba Tư đua nhau nở rộ trong sân vườn, trong không khí ngập tràn hương hoa lẫn mùi hương đậm đà, thơm nồng của thịt nướng
Những người đàn ông phụ trách hầu hết các công việc nướng thịt, các đĩa thịt nướng được bưng lên hết đĩa này lại đến đĩa khác.
Những món thịt nướng Lục Giai Ân chỉ ăn qua loa vài miếng, nhưng những chiếc bánh ga tô và trái cây cô ngược lại ăn không ít.
Lý Hạc ngồi nướng thịt bên cạnh khẽ liếc nhìn qua Lục Giai Ân vẫn đang chăm chú và cặm cụi nướng cánh gà của cô.
“Thật không ngờ cậu và Lục Giai Ân ở bên nhau cũng đã được hai năm rồi.”
Cho đến hiện tại, Lý Hạc vẫn không cách nào có thể tin được.
“Tớ nhớ rằng trước kia cậu có từng nói rằng tuyệt đối sẽ không yêu đương cùng với những người làm trong giới nghệ thuật giống như mẹ cậu.”
Tần Hiếu Tắc khẽ nhếch khóe miệng không đáp lời mà vẫn tiếp tục nướng thịt.
Những cái cánh gà dần chín tỏa ra hương ngào ngạt nức mũi cùng với âm thành “xì, xèo” khi nướng thịt trên vỉ.
“Chuyện này thì có là gì chứ, Tần Ca của chúng ta chính là muốn cho mọi người một cơ hội được vả vào khuôn mặt điển trai đó đấy.” Trần Huề vừa phết gia vị lên cánh gà của mình vừa nói với ngữ khí lơ đễnh không để tâm.
“Cút đi.” Tần Hiếu Tắc giơ chân đá ngay vào người Trần Huề.
Trần Huề khẽ nhích người qua một bên né cú đã của anh, cợt nhả, hí hửng giải thích: “Vốn dĩ lúc đầu là như vậy mà, người ta xinh đẹp, dịu dàng không nói, nhưng những người có mắt đều nhìn ra được quan trọng nhất vẫn là do cô ấy yêu cậu, nếu không thì cậu nghĩ có mấy người con gái có thể chịu được việc bị người yêu của mình lạnh nhạt hơn nửa tháng trời còn có thể không để tâm mà vẫn quan tâm và chiều ý cậu chứ hả?”
Trần Huề “chậc, chậc” hai tiếng khẽ cảm thán: “Quả thật là so với ba mẹ cậu còn tận tâm hơn.”
Nghe Trần Huề than vãn, Tần Hiếu Tắc cũng chợt nhớ đến chuyện năm đó mình bị gãy xương phải nhập viện.
Khi đó, Lục Giai Ân chỉ mới là sinh viên năm nhất, suốt cả tháng trời cô đều phải ngồi tàu điện ngầm rất lâu đến bệnh viện để chăm sóc anh sau giờ học.
Lý Hạc gật đầu tán đồng: “Đúng vậy, lúc đầu quả thật có chút ngỡ ngàng.”
Tần Hiếu Tắc khẽ nhướng mi, ngoảnh đầu nhìn về Lục Giai Ân.
“Bất quá tớ cũng không nghĩ rằng cậu sẽ như vậy…”
Giọng của Trần Huề vẫn văng vẳng bên tai nhưng anh cũng không nghe được cậu ta đang nói gì mà chỉ ngơ ngác nhìn Lục Giai Ân chăm chú.
Lục Giai Ân ngồi trên một chiếc ghế màu trắng cùng màu sắc với chiếc váy voan mà cô đang mặc, lối trang điểm tự nhiên, mái tóc đen bồng bềnh bay nhè nhẹ trong gió khẽ lướt qua bờ vai và cánh tay khiến cô như một nàng tiên nữ đi lạc nơi chốn nhân gian.
Không biết cô đang nghĩ đến điều gì mà cũng đang thất thần, lặng lẽ nhìn về phía bên này, thần sắc dưới ánh đèn vàng ấm áp càng thêm ôn nhu và dịu dàng như nước, vẻ đẹp của cô càng mang lại cho người khác một loại cảm giác mong manh, cô độc hơn trong ánh trăng mông lung mờ ảo.
Bắt gặp ánh mắt của anh cũng đang nhìn mình chằm chằm, cô bỗng nhiên hồi thần trở lại.
Khóe miệng anh khẽ nhếch tạo ra một nụ cười nhàn nhạt.
Những ngôi sao lộng lẫy và lấp lánh thắp sáng cả một bầu trời đêm, từng cơn gió ấm áp xen lẫn một chút vị muối biển mằn mặn, tiếng xào xạc của lá cây khi đung đưa trong gió, những màn sương mù lượn lờ bao phủ nơi xa xa, mùi hương của những loài hoa nhiệt đới nhè nhẹ, hòa cùng với những khóm hoa ẩn mình trong làn sương ở khu vườn, kèm theo mùi mặn mòi đặc trưng và nóng bỏng của đại dương phảng phất trong không khí.
Dưới ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng khiến ngọn đèn vàng càng trở nên ấm áp hơn bao giờ hết.
Trong làn hơi ẩm của biển khơi, giữa bầu không khí náo nhiệt và sôi nổi của buổi họp mặt, cô khẽ nở nụ cười với anh từ phía xa.
Tần Hiếu Tắc bỗng nhiên nhớ lại khoảnh khắc anh vừa mới tỉnh lại trong bệnh viện liền nhìn thấy Lục Giai Ân ngồi bên cạnh với một đôi mắt đỏ hoe.
Trái tim bất chợt như có một vật nào đó đập thật mạnh vào.
Trong đầu, trong lồng ngực cuồn cuộn và ngổn ngang những cảm xúc anh không cách nào có thể lý giải được, khiến cho con tim đập ngày càng mãnh liệt hơn.
Vì sao mà anh có thể ở bên cạnh Lục Giai Ân lâu đến như vậy?
“Cô ấy không thể không có anh bên cạnh” Tần Hiếu Tắc nghĩ..