Ngầm Mê Muội

Chương 67: Kể Chuyện Ngày Xưa


Bạn đang đọc Ngầm Mê Muội – Chương 67: Kể Chuyện Ngày Xưa


Tối hôm đó, lần đầu tiên Lục Giai Ân cảm nhận được Tần Hiếu Tắc không hề giống như những gì anh biểu hiện ra ngoài.

Người uống say sẽ trở nên vô cùng quấn người, cơ thể cũng nặng hơn, cảm giác ngột ngạt như một hòn đá.

Lục Giai Ân bị anh quấn lấy đến khuya mới được ngủ, hiếm khi đồng hồ sinh học không chính xác.

Hôm sau còn thức trễ hơn Tần Hiếu Tắc.

Tần Hiếu Tắc thấy cô thức dậy, cười cô còn thức trễ hơn người uống say như mình.

Lục Giai Ân tạm thời im lặng.

Lúc ăn sáng, cô dè dặt hỏi: “Anh còn nhớ tối qua anh đã làm gì không?”
Tần Hiếu Tắc nhíu mày: “Yêu?”
Lục Giai Ân: “…”
Chút nữa thì sặc.

“Còn gì nữa sao?” Anh cười cợt nhả hỏi.

Lục Giai Ân lắc đầu: “Không có gì.

Cô bỏ một miếng bánh mì vào miệng.

Không nhớ thì thôi.

Cô cũng sẽ không nói cho anh biết, tối qua anh tỏ tình với cô rồi buộc cô nói lời thích anh.

Cô xác định thích Tần Hiếu Tắc từ khi nào?
Lục Giai Ân cảm thấy mình cũng không làm rõ được, giống như phát hiện ra, anh và những người khác không giống nhau.

Trong mấy năm chia tay, không phải không có chàng trai nào khác tỏ ý với cô.

Gần đây nhất, phải kể đến Ứng Huyên.

Sau khi Ứng Huyên tốt nghiệp tại Milan đã từng chính thức tỏ tình với Lục Giai Ân.

Thâm chí anh ấy đã có kế hoạch cho công việc sau này.

Chỉ cần Lục Giai Ân đồng ý, anh ấy sẽ nhận offer của nhà hát ngay, ở lại Italy một năm theo cô.

“Em không cần lo lắng vấn đề yêu xa.

” Ứng Huyên nói rất có lý, kế hoạch ngay ngắn rõ ràng: “Đợi em tốt nghiệp, chúng ta sẽ cùng nhau về nước.



Trước đó, Lục Giai Ân nhận lời mời xem ca kịch với anh ấy, cũng mơ hồ cảm thấy Ứng Huyên có ý với cô.

Ứng Huyên là một chàng trai rất lễ phép và có giáo dục, tính cách cũng rất tốt.

Ở một mức độ nào đó mà nói, anh ấy và Lục Giai Ân có rất nhiều điểm chung.

Cả hai cùng là sinh viên nghệ thuật, tính cách nhã nhặn, không thích tranh giành…
Trước kia Lục Giai Ân đã từng nhìn thấy một quan điểm trong quyển sách nào đó, đại loại có ý nói: “Con người rất dễ thích một người tương tự mình, bởi vì trên bản chất con người là một loài động vật tự luyến.


Nhưng có khả năng Lục Giai Ân hoàn toàn không phải người hay tự luyến.

Cô và Ứng Huyên ở cạnh nhau rất hòa hợp dễ chịu, nhưng thật sự không có cảm giác động lòng.

Sau khi cân nhắc, Lục Giai Ân vẫn từ chối Ứng Huyên.

“Anh không cần vì em mà thay đổi kế hoạch của mình, cứ về nước đi.


Lục Giai Ân nghĩ nếu mình thật sự ở bên Hứa Huyên có khả năng cuộc sống cũng không tệ.

Nhưng như vậy thì không công bằng với Hứa Huyên.

Người tốt như anh ấy, phải nên ở bên một cô gái trong lòng trong mắt chỉ có anh ấy.

truyện được edit và đăng chính chủ tại web trichtinhlau.

com, mọi bản edit ở web khác đều là ăn cắp, hãy đọc tại trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch nhé.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.