Bạn đang đọc Ngầm Mê Muội – Chương 4
Editor: Alo
Beta: Amelie.Vo
Trên bàn dài vang lên không ngừng tiếng hít vào hòa cùng âm thanh ồn ào huyên náo của những người xung quanh.
Thi Tĩnh nghe được một vài nữ sinh ngồi bên cạnh mình thét lên mấy tiếng hâm mộ nho nhỏ chói tai.
Cô gái nhỏ nắm chặt cánh tay bạn trai mình, ánh sáng trong đáy mắt như thể sắp thổi ra được bong bóng màu hồng nhạt.
Nhưng mà những biểu cảm như vậy lại càng thêm thu hút các cô gái trẻ.
Tuy Lục Giai Ân lúc nào cũng tỏ ra bình tĩnh nhưng hiện tại trên mặt cô cũng hiện lên một tầng đỏ nhàn nhạt.
Ánh đèn rọi xuống làn da trắng như tuyết của người con gái, đôi mắt mọng nước, đôi môi ửng đỏ, phải nói là đẹp càng thêm đẹp.
Trên bàn, bởi vì hành động ngoài ý muốn này, mọi người nhất thời không có phản ứng gì, làm cho trò chơi bị chậm vài nhịp.
Kẻ đầu sỏ gây tội lại vẫn giữ nguyên bộ dáng không màng thế sự như cũ, lòng bàn tay nắm lại hướng về phía trước, gõ nhẹ xuống mặt bàn hai tiếng.
Giọng nói anh có phần lười biếng: “Tiếp tục thôi.”
Người tiếp theo là Thi Tĩnh, cô chọn thử thách: yêu cầu cô phải gọi điện cho một người bạn lát nữa đến đón cô về.
“Chuyện nhỏ như con thỏ.” Thi Tĩnh cười cười, rất nhanh quay số gọi cho bạn, liền qua ải thử thách.
Một lúc sau, Lục Giai Ân lại bất hạnh bị quay trúng thêm lần nữa.
Bên cạnh đều là bạn của Tần Hiếu Tắc, hiển nhiên người mà bọn họ thích nhắm tới là anh rồi.
“Yêu cầu cậu dùng ba từ để hình dung người trong lòng của cậu – Tần Hiếu Tắc.
À, không được dùng mấy từ như là đẹp trai hay là chơi thể thao giỏi gì gì đó.”
“Vì sao không được?” Tần Hiếu Tắc nhíu mày.
Người ra đề chớp chớp mắt: “Thì tớ đang cho bạn gái cậu cơ hội để bày tỏ lòng mình đó, không tốt à?”
Lục Giai Ân liếc mắt nhìn Tần Hiếu Tắc một cái, khóe môi giật giật.
“Nhất định phải là lời nói thật lòng nha.” Người ra đề nhắc nhở: “Không được nói anh Tần của chúng tôi cho có lệ đâu đấy.”
Ngay hồi chiều, Trâu Dư cũng hỏi Lục Giai Ân một câu y như thế, chưa gì đến tối lại bị hỏi thêm lần thứ hai.
Lục Giai Ân thở hắt ra, giọng nói vừa dịu dàng lại nhẹ nhàng.
“Vậy thì ‘cậu bé hư’ đi”
Lời vừa dứt, mọi người xung quanh đều sửng sốt.
Trần Huề là người đầu tiên phản ứng lại, cười thật to: “Á ha ha! Không hề có chút cưa cẩm nào luôn.”
“Ha ha ha ha.”
“Đàn ông không hư, phụ nữ không yêu nha.”
“Các người đừng có như vậy được không? Tôi đây tuổi còn nhỏ lắm nha.”
Đề tài này thành công bị Trần Huề đánh lạc hướng.
Mấy nữ sinh bên cạnh Thi Tĩnh ghé sát vào tai bạn trai bọn họ nhỏ giọng nói: “Cô ấy thật thú vị nha, vừa xinh đẹp lại vừa có khí chất.”
Nam sinh kia nghe được phì cười: “Chứ sao nữa, nếu không anh Tần của chúng ta làm sao có thể coi trọng được? Dù sao trong trường cũng có đầy rẫy cô em thích anh ấy.”
Bọn họ cùng nhau cười thật to, không khí trong phòng vừa náo nhiệt vừa vui vẻ.
Lục Giai Ân nghiêng đầu liếc mắt nhìn Tần Hiếu Tắc một cái, ánh mắt tỏ vẻ vô tội.
Cánh tay Tần Hiếu Tắc vẫn để trên lưng ghế Lục Giai Ân như cũ, anh cúi đầu sát gần bên tai cô.
Hơi thở ấm áp bao bọc lấy vành tai cô, giọng nói trầm thấp hệt như có thứ gì nhẹ nhàng cọ qua cọ lại, thật ngứa.
“Nói anh hư thì thôi đi, còn nói anh là nhóc con, tóm lại là em đang có ý gì?”
Lục Giai Ân nhanh chóng nhìn lướt qua mọi người xung quanh, thấy không có ai chú ý tới mới nhỏ giọng lên án: “Vì anh lưu manh.”
Người này đã quen thói thích làm gì là làm nấy, muốn nói đùa liền không kiêng nể gì nói ngay luôn, thật sự cực kỳ hợp với gương mặt tiêu sái tùy tiện cùng bộ dáng công tử phong lưu của anh.
Rõ ràng là rất hư mà.
Tần Hiếu Tắc mỉm cười, hai ngón tay phải vuốt ve vành tai của Lục Giai Ân, vuốt đến khi nơi ấy dần dần chuyển sang màu đỏ mới chịu dừng tay.
Buổi tụ họp này kéo dài tới tận 9 giờ tối.
Người bạn kia của Thi Tĩnh đến đón rất đúng giờ.
Trước khi đi, Thi Tĩnh một lần nữa quay đầu nhìn về phía Lục Giai Ân: “Lát nữa em sẽ về Học viện Mỹ Thuật chứ? Chị tiện đường có thể đưa em về nè.”
Ký túc xá Học viện Mỹ thuật 11 giờ rưỡi đã đóng cửa, không thể về muộn hơn giờ đấy được.
Tần Hiếu Tắc mở lời thay Lục Giai Ân, khẽ cười: “Để cô ấy đi với tôi.
Các cậu cứ về trước đi.”
Thi Tĩnh gật đầu, nhìn sang Lục Giai Ân cười cười: “Gần đây chị rất ít khi quay lại trường, đoán chừng sắp tới cũng không gặp được nhau.
Vậy nên Giai Ân à, gặp lại em vào dịp hè nhé.”
Lục Giai Ân vui vẻ đồng ý: “Vâng học tỷ, lúc đó gặp lại chị sau.”
Sau khi nói lời tạm biệt với những người khác, Thi Tĩnh đi cùng người bạn tên là An Kỳ rời đi trước.
Trên đường đi, An Kỳ không nhịn được mà nhiều chuyện hỏi: “Lục Giai Ân cũng muốn đi du lịch cùng các cậu à?”
Thi Tĩnh nói: “Ừm”
An Kỳ nhếch môi: “Cô ấy lợi hại thật đó, hồi trước còn nghe nói bố mẹ Lục Giai Ngọc rất thích Tần Hiếu Tắc, ai mà ngờ nửa đường lai nhảy ra một Lục Giai Ân nhở?”
Bọn họ trước đây chỉ biết mỗi mình Lục Giai Ngọc.
Mãi đến tận ba năm trước mới biết Lục Giai Ngọc còn có thêm một cô em họ, chính là Lục Giai Ân.
Bố Lục Giai Ân lúc còn tuổi trẻ nông nổi, từng có thời điểm làm náo loạn cả gia đình một trận xong đòi đoạn tuyệt quan hệ, bỏ nhà ra đi cùng với người bạn gái của mình.
Ai ngờ hai người họ sau đó lại ngoài ý muốn mất sớm, để lại một đứa con gái là Lục Giai Ân.
Lục Giai Ân trước nay đều luôn sống cùng bà ngoại ở thành phố C, mãi đến khi cô thi đậu Học viện Mỹ thuật Bình Thành thì mới cùng Lục gia nhận lại máu mủ.
Trong mắt bọn họ, căn bản Lục Giai Ân chỉ là một người ngoài.
Cứ ngỡ không liên quan nhưng chẳng một ai nghĩ tới cô sẽ trở thành bạn gái Tần Hiếu Tắc.
Thi Tĩnh nhíu mày: “Đừng nói bậy.
Anh cũng không phải không biết Giai Ngọc, cô ấy sao có thể ở bên Tần Hiếu Tắc được.”
“Ừ thì, anh biết cô ấy thích người khác, chỉ là thuận miệng nói thôi mà.” An Kỳ vội vàng bổ sung.
“Lục Giai Ân vừa xinh vừa giỏi, có điều em ấy trông hơi yếu đuối mong manh.
Em biết không? Bọn họ đều lén gọi con bé là ‘em gái Đại Ngọc’ á.”
(Lâm Đại Ngọc: nhân vật trong Hồng Lâu Mộng, ở đây ý chỉ người hồng nhan bạc mệnh)
An Kỳ nói, nhịn cười không nổi mà run lên bần bật.
Ngón tay Thi Tĩnh cuốn mấy lọn ở phía đuôi tóc, thuận miệng cười theo, tỏ ra không hứng thú với đề tài này lắm.
An Kỳ thấy thái độ cô như thế thế bèn rất nhanh kết thúc đề tài này, cùng bàn luận sang một bộ phim điện ảnh mới nổi gần đây.
*
Bên kia, Lục Giai Ân cùng Tần Hiếu Tắc trở về căn phòng cách đại học A không xa.
Dù sao cũng là một ngôi trường danh tiếng lâu đời, những nơi nghỉ ngơi xung quanh đại học A quả thực không tồi.
Tuy nhiên, quan trọng là từ nhỏ Tần Hiếu Tắc đã quen với việc có cơm ăn áo mặc, làm sao anh có thể tự bạc đãi chính mình được.
Vì thế, ngay khi vừa lên đại học, anh liền mua ngay một căn nhà to ba phòng gần trường học.
Sau khi ở bên nhau, Lục Giai Ân từng đến nơi này không ít lần, dần dà cũng để lại đây thêm vài bộ quần áo cùng vật dụng vệ sinh cá nhân để phòng ngừa vạn nhất.
Hai người vừa bước vào cửa, lập tức một con mèo màu cam như bay phóng tới, thân mật cọ cọ quanh giày Lục Giai Ân.
Tiếng “meo meo” không ngừng vang lên, dường như nó đang muốn làm nũng với cô.
Lục Giai Ân ngồi xổm xuống rồi vuốt ve cái đầu của chú mèo chào hỏi: “Tứ Tứ, chị lại tới rồi đây.”
Con mèo Gradient này là do Trần Hiếu Tắc trong lúc cao hứng, để làm Lục Giai Ân vui vẻ hơn, đã quyết định mua nó.
Vì chỗ ở của Lục Giai Ân không cho nuôi mèo, thành ra chú mèo này vẫn luôn được nuôi dưỡng ở đây.
Thật ra bản thân Tần Hiếu Tắc không thích mèo cho lắm, thế nên mấy chuyện cho Tứ Tứ ăn uống gì đó đều do một tay dì giúp việc trong nhà lo hết.
Cũng may Tứ Tứ không những ngoan mà còn khá độc lập, ngoại trừ việc nó không hay thân thiện với Tần Hiếu Tắc lắm, thì trong nhà một người một mèo “nước sông không phạm nước giếng”, bọn họ vẫn yên ổn sống chung một năm.
Tần Hiếu Tắc cúi đầu nhìn Lục Giai Ân đang chơi với con mèo, nơi giữa mày nhăn lại rồi thẳng tiến tới phòng tắm.
“Chờ một chút.”
Lục Giai Ân vội vàng bật dậy giữ chặt cánh tay anh, nhanh chóng hỏi: “Anh có thấy tin nhắn em gửi cho anh không?”
Tần Hiếu Tắc phản ứng lại, anh dừng bước quay sang nhìn cô: “Ba ngày?”
Anh tựa như bị chọc giận mà cười lớn: “Em cảm thấy anh sẽ đồng ý sao?”
Lục Giai Ân cắn môi dưới, kiên nhẫn giải thích: “Thực ra em có chút việc riêng của mình mà.
Em đã lỡ hứa với người ta là sẽ tới studio dạy vẽ rồi, giờ để người ta leo cây thì không tốt chút nào á.”
Mỗi năm ở thành phố C, số người thi đậu Học viện Mỹ thuật Bình Thành hầu như đếm trên đầu ngón tay, vậy nên Lục Giai Ân tìm được một công việc bán thời gian tương đối dễ dàng, không những thế mà thù lao cũng không tồi.
“Vậy anh bồi thường tiền hợp đồng cho em là được rồi không phải sao?” Tần Hiếu Tắc tỏ vẻ khó hiểu: “Em thiếu tiền đến vậy? Em dạy lớp học đó người ta trả em bao nhiêu, tôi liền trả bấy nhiêu cho em, chỉ cần em đi theo tôi là được.”
“Không phải như thế.” Lục Giai Ân rầu rĩ nói: “Em cũng muốn về thăm bà ngoại nữa, em muốn nói chuyện tâm sự với bà.”
“Đi xong rồi về thăm.” Trước sau như một, Tần Hiếu Tắc vẫn luôn bá đạo cứng đầu như thế.
Lục Giai Ân mím môi, tay bất giác nắm chặt thành quyền.
Trọng điểm không nằm ở đó, quan trọng là cô cũng có kế hoạch rồi cuộc sống riêng của mình nữa.
Cô biết Tần Hiếu Tắc trước giờ luôn tùy ý như vậy, mà bản thân cô cũng rất nguyện ý tới thỏa mãn anh.
Thế nhưng, rốt cuộc cô cũng không phải là một món đồ thuộc quyền sở hữu của anh, bởi vậy không thể nào cứ mãi xem anh là trung tâm của mọi chuyện được.
“Em thật sự không thể cùng anh đi chơi lâu như thế.” Lục Giai Ân hít vào một hơi, bình tĩnh nhìn Tần Hiếu Tắc.
Có thể thấy rõ sắc mặt anh lúc này tệ hơn bình thường rất nhiều.
Đôi mắt anh giờ phút này tới nửa ý cười cũng không có.
Sau một lúc lâu, anh chậc lưỡi, phát ra một tiếng cười nhạo.
“Tốt thôi, Lục Giai Ân, em thật bản lĩnh.”
Tần Hiếu Tắc nhìn chằm chằm cô, cơ má hai khẽ giật giật.
“Bảy ngày, anh đi mua vé máy bay cho em.” Anh bỏ lại đúng một câu rồi dứt khoái xoay người rời đi.
Câu nói cuối cùng vừa được nói ra, cũng kết thúc luôn đề tài này.
Lục Giai Ân thấy Tần Hiếu Tắc rời đi liền khẽ thở phào một cái.
Nơi mắt cá chân lại một lần nữa cảm thấy hơi ngứa do bị một nhúm lông cọ cọ.
Lục Giai Ân cúi đầu, bắt gặp Tứ Tứ đang ngẩng đầu nhìn mình bằng đôi mắt to tròn lấp lánh.
“Meo~” nó há miệng kêu lên.
Khóe môi Lục Giai Ân khẽ cong, nói rất nhẹ nhàng: “Không có chuyện gì đâu mà.”
Sau đó, cô cúi người bế Tứ Tứ lên, vừa đi vừa cười.
“Ôi chao, Tứ Tứ nhà chúng ta hình như càng lớn càng nặng nhỉ.”
“Meo~”
Lục Giai Ân ôm Tứ Tứ ngồi trên sô pha, rồi lấy điện thoại ra lướt xem vòng bạn bè trên Wechat. (giống với trang chủ của Facebook)
Đập vào mắt cô là bài đăng của dì Tiền về tin tức trong bệnh viện, vừa cập nhật một phút trước.
Lục Giai Ân suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn quyết định gửi tin nhắn qua.
[Dì Tiền trễ vậy rồi còn chưa ngủ ạ?]
Bên kia rất nhanh liền trả lời: [Vừa có ca phẫu thuật, vừa phải trực ban nữa.]
Chưa đợi cô kịp trả lời lại, bên kia một lần nữa gửi tin nhắn qua.
[Sắp đến ngày tái khám rồi à?]
Lục Giai Ân: [Dạ vâng.
Con định nói với dì rằng con muốn đặt hẹn tái khám trễ hơn một tuần so với ban đầu.
Đến lúc ấy, dì vẫn còn ở bệnh viện chứ ạ?]
Dì Tiền: [Ừm, vẫn còn.
Chắc cỡ tháng 7 mới đi.
Thế nên khi nào con muốn tới cứ gọi trước cho dì là được.]
Lục Giai Ân đồng ý, sau đó cùng dì Tiền tâm sự vài ba câu rồi kết thúc cuộc hội thoại.
Vừa tắt di động, cô liền dựa người lên sô pha khẽ nhắm mi mắt lại.
Bảy ngày cũng không phải là không được.
Dì Tiền cũng đã nói không sao, vậy thì để ngày mai nói một tiếng với bên studio và bà ngoại nữa là được.
“Lục Giai Ân.” Từ trong phòng tắm bỗng vang lên tiếng gọi của Tần Hiếu Tắc.
“Lấy quần áo giúp anh.”
Lục Giai Ân “ừm” một tiếng rồi đi tới phòng ngủ chính lấy ra một bộ quần áo mới.
Tiếng nước từ vòi hoa sen trong phòng tắm rơi tí tách, hơi nước bốc lên làm toàn bộ tấm kính thủy tinh chuyển sau màu trắng đục.
Lục Giai Ân vừa đẩy cửa đi vào, để quần áo sạch lên trên giá treo rồi gõ gõ cửa kính ý bảo cô đã đem đồ tới rồi.
Đang chuẩn bị đi ra ngoài, cánh cửa phòng tắm vòi hoa sen đột nhiên mở ra.
Cánh tay ướt nhẹp vươn ra rất nhanh, sau đó người đàn ông dùng sức tóm lấy Lục Giai Ân mỏng manh kéo lại.
Lục Giai Ân sửng sốt, ngay lập tức thân hình cứng rắn của Tần Hiếu Tắc đập ngay vào mắt cô.
Sức lực của cô so với anh thật đúng là không đáng nhắc tới.
Chưa đầy một giây, cả người Lục Giai Ân bị Tần Hiếu Tắc lôi vào trong phòng tắm, anh như thể một tay bắt gà.
Áo len vì bị ngấm nước mà trở nên nặng hơn rất nhiều.
Lục Giai Ân ngước mắt nhìn anh, nhìn thấy đôi mắt ẩm ướt của anh.
Nơi giữa lông mày anh hơi nhíu lại, trong đôi mắt phản chiếu bóng người trắng nõn.
Giọt nước trên tóc men theo khuôn mặt anh, từng giọt từng giọt chảy xuống.
Cô biết rõ anh vẫn còn cảm thấy rất bất mãn với chuyện kia, vì thế khẽ gọi: “Hiếu Tắc…”
Âm cuối bị chặn lại bởi một nụ hôn ướt át nóng bỏng.
Không như chiếc hôn ban chiều, nụ hôn lúc này sâu hơn, xâm nhập thẳng vào răng môi, lưu luyến không ngừng.
Quần áo ướt sũng bị ném sang một bên, Lục Giai Ân bây giờ đang nằm trọn trong một vòng tay ấm nóng.
Bả vai cô bị ép có chút đau, nước không ngừng chảy xuống từ trán cho tới lông mi, ánh mắt cô ngấn lệ còn làn da như bị hấp mà nóng lên trông thấy.
Thế giới dần trở nên mông lung hơn, khi thì ẩm ướt lúc lại nóng rực.
Cánh tay mảnh khảnh của Lục Giai Ân chống ở trên cửa kính, cố tìm kiếm hơi mát bên ngoài để cảm thấy thoải mái hơn.
Trong ánh sáng còn sót lại, thấp thoáng hình dáng của bộ đồ ngủ màu đen đặt phía xa xa trên giá treo.
Còn trên người, nửa mảnh vải cũng không có, nhưng “áo mưa nhỏ” chắc chắn không thể quên.
Rõ ràng là cố ý.
Lục Giai Ân thở hổn hển, cô sắp chịu không nổi động tác vừa nhanh vừa mạnh của Tần Hiếu Tắc.
Cô khẽ rên một tiếng, ôm cổ người đàn ông nhỏ giọng nói: “Anh nhẹ một chút.”
Tần Hiếu Tắc nghe thấy liền dừng lại, ánh mắt anh nhìn ngắm khuôn mặt sạch sẽ của người con gái.
Lục Giai Ân có đôi mắt rất đẹp, khóe mắt sâu, con ngươi đen láy trông rất dịu dàng.
Đôi hàng mi lúc này đọng vài giọt nước tựa sương mai.
Trong làn hơi ẩm, đôi mắt cô cũng phủ một tầng mờ mịt, sắc mặt trông mềm mại yếu đuối hơn ngày thường rất nhiều.
Như một gốc cây bị gió táp mưa sa quật ngã, như bị bão tố làm oằn mình.
“Chọc tôi giận như thế, em còn muốn nhẹ nhàng?” Tần Hiếu Tắc hạ giọng, mang theo hàm ý chất vấn.
“Nằm mơ!”
Ánh đèn trên đỉnh đầu anh chốc chốc lại lắc lư qua lại, Lục Giai Ân có thể cảm nhận được động tác của anh đang dần chậm lại.
Lòng bàn tay cô mơn man dọc theo sau gáy Tần Hiếu Tắc, rồi cô nhẹ nhàng hôn lên sườn mặt anh như một sự khen thưởng dành cho anh..