Ngài Vương Kết Hôn Nhé!

Chương 125: Xảy Ra Chuyện Lớn


Đọc truyện Ngài Vương Kết Hôn Nhé! – Chương 125: Xảy Ra Chuyện Lớn


Ngày hôm sau, Thẩm Lạc Ngưng đích thân dẫn An An lên đến tận lớp học mới.
Bạn bè ở lớp mới thấy An An điều vô cùng nhiệt tình chào đón nên Thẩm Lạc Ngưng yên tâm ra về.
Chiều đến đón cậu nhóc thì An An bảo sắp tới trường sẽ tổ chức cắm trại nên muốn xin phép Thẩm Lạc Ngưng cho mình đi.

Cậu rất thích các bạn trong lớp học mới này.
“Con muốn đi sao?”
“Dạ”
An An muốn tiếp xúc nhiều hơn với bạn mới, ngoài ra cậu muốn ra ngoài trải nghiệm đời sống một chút.
“Được, trở về soạn đồ một chút”
Thẩm Lạc Ngưng cười nói, đối với cô mà nói, sự vui vẻ của An An luôn là trên hết.
Trở về đăng kí cho An An chuyến đi cắm trại ngày mai, cô giáo liền đưa thông tin và địa điểm bọn trẻ sẽ cắm trại cho phụ huynh biết.
An An vui vẻ cả đêm, háo hức đến chẳng ngủ được…..
“Phải thật cẩn thận.

Bảo vệ an toàn của bản thân”
Đưa An An đến cổng trường tụ họp với bạn bè và thầy cô, trước khi về Thẩm Lạc Ngưng dặn dò cậu nhóc vài câu.
Cô đứng đợi chiếc xe buýt nhỏ chở đám nhóc đi thật xa rồi mới xoay người quay về xe rời đi.
Tại Công Viên Winter, đám nhóc vừa xuống xe liền vui vẻ nhìn ngó cảnh vật xung quanh.
“Các em mau qua đây, chúng ta học dựng lều cắm trại”

Các cô giáo trông coi đi đầu hàng dẫn đường cho các em nhỏ.
Đám nhóc nhanh chóng tập trung thành một hàng nối đuôi nhau theo sau.
An An cũng phối hợp đi theo sau các bạn.
Dựng lều liền mất khoảng ba mươi phút, tất cả những chiếc lều nhỏ nhỏ mọc lên như những cây nấm.
Sau khi dựng lều, các cô giáo chủ trì tạo ra những hoạt động nhỏ cho đám nhóc cùng nhau tương tác, chơi đùa với nhau.
“Cô ơi, em muốn đi vệ sinh”
An An cất giọng non nớt, tiến tới kéo kéo vạt áo của cô giáo chủ nhiệm.
“Được, Tiểu Khanh đến, cô dẫn em đi”
Cô giáo chủ nhiệm bàn giao đám nhóc lại cho một cô khác rồi xoay người nắm tay An An dẫn cậu bé hướng về nhà vệ sinh đi tới.
“Có cần cô vào cùng em không?”
Cô giáo chủ nhiệm khom lưng ngồi xuống nhìn nhìn An An hỏi thăm.
“Không…không cần ạ”
Cậu nhóc tuy mới sáu tuổi nhưng đã biết ngại ngùng, trừ ba mẹ, cậu không muốn để người khác nhìn thấy cơ thể mình, đặc biệt là cô giáo.
“Vậy em vào trong đi.

Cô đứng ở đây đợi em”
Cô giáo chủ nhiệm véo má An An cười nói.
Cậu nhóc An An liền quay người đi vào trong giải quyết nỗi buồn của mình.
15 phút sau, An An vẫn chưa quay trở ra.

Cô giáo chủ nhiệm liền quay người vào trong kiểm tra.
“Tiểu Khanh, em xong chưa?”
Không có tiếng trả lời nào đáp lại.
Cô giáo chủ nhiệm bắt đầu thấy không đúng liền nhanh chân vào trong, mở từng cánh cửa phòng ra kiểm tra.
Không thấy An An đâu cả.
Sự hoảng loạn bắt đầu ùa đến trong lòng cô giáo chủ nhiệm.
“Alo, là mẹ của cháu Vương Đình Khanh đúng không ạ?”
“Đúng vậy, có chuyện gì sao?”
Thẩm Lạc Ngưng nhanh chóng bắt máy, cất giọng trả lời.
“Cháu bé bỗng nhiên mất tích không rõ tại công viên Winter, nhà trường đã phong toả các lối ra vào.

Hiện tại mời chị đến một chuyến”
Cô giáo chủ nhiệm bình tĩnh thông báo tình hình cho Thẩm Lạc Ngưng biết.
Bên phía Thẩm Lạc Ngưng nghe tin thì trời đất như quay cuồng, cô mất thăng bằng lùi về sau một bước.

“Tôi đến ngay”
An An….An An của cô mất tích rồi.
Tay chân Thẩm Lạc Ngưng bắt đầu run rầy, cô lao ra ngoài lái xe như điên chạy thẳng đến Quân Khu tìm Vương Đình Hi trước.
Trời chẳng biết lúc nào đã chuyển sang không khí âm u.

Mưa từng giọt bắt đầu rơi xuống.
Thẩm Lạc Ngưng lái xe đến Quân Khu, mở cửa xe ra ngoài.

Từng đợt mưa lạnh ngắt cứ tạt thẳng vào mặt cô khiến Thẩm Lạc Ngưng càng thêm tỉnh táo.
Vương Đình Hi nghe được điện thoại của Thẩm Lạc Ngưng liền gấp rút chạy ra.
Đập vào mắt anh là bộ dạng ướt sũng như chuột lột của Thẩm Lạc Ngưng.
“Anh ơi, con mất tích rồi”
Thẩm Lạc Ngưng mắt thấy Vương Đình Hi chạy tới liền báo tin cho anh biết.

Bao nhiêu cố gắng kìm nén nảy giờ liền tuôn trào khi thấy anh.
Vương Đình Hi nghe vậy thì sa sầm mặt.

Anh không nói lời nào kéo cô vào trong khu nhà ở tập thể thay một bộ quần áo khô ráo rồi mới lái xe chở cô đến công viên Winter.
Thẩm Lạc Ngưng khóc xong thì đã trấn tĩnh hơn.

Cô nghiêng đầu nhìn vẻ mặt hiện tại của Vương Đình Hi.
Đôi mài Vương Đình Hi cau lại, môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng.
Từ lúc Thẩm Lạc Ngưng báo tin đến giờ, Vương Đình Hi không hề mở miệng nói một lời, tuy anh không nói nhưng cô biết, anh đang giữ sự bình tĩnh, cố gắng kìm chế cảm xúc của mình nhờ sự im lặng.
Ngoài trời vẫn đang mưa tầm tã, trong lòng của đôi vợ chồng trẻ cũng chẳng tốt hơn là bao…..

Đến nơi, Thẩm Lạc Ngưng thấy vì sự cố lần này mà nhiều phụ huynh đã đến đón con mình về.
Thẩm Lạc Ngưng nhìn khung cảnh trước mắt mà khoé mắt bắt đầu cay cay, An An của cô….
Vương Đình Hi nắm lấy tay Thẩm Lạc Ngưng trấn an, kéo cô đi vào trong xem tình hình.
“Tôi thật sự rất xin lỗi về sự cố lần này….”
Cô giáo chủ nhiệm đã vô cùng hoảng sợ….
“Bình tĩnh, kể lại mọi chuyện”
Vương Đình Hi híp mắt lại, cất giọng.
Cô giáo chủ nhiệm nhanh chóng tường thuật lại toàn bộ mọi chuyện.
“Cô nói, An An vào trong đi vệ sinh, tận 15 phút vẫn chưa ra nên vào trong kiểm tra, nhưng không thấy?”
Vương Đình Hi thấp giọng hỏi.
“Đúng vậy”
Cô giáo chủ nhiệm gật đầu lia lịa đáp.
“Lúc cô đứng đợi, không thấy có gì kì lạ sao?”
Vương Đình Hi lại tiếp tục hỏi, nhất định phải có một vấn đề nào đó ở đây, một cậu nhóc 6 tuổi sao có thể như không khí mà biến mất trong nhà vệ sinh như vậy?
“Không….đúng rồi.

Lúc đó có một bác lao công đẩy một thùng chưa rác thật to vào trong dọn dẹp”
Cô giáo chủ nhiệm giờ mới nhớ ra vấn đề xảy ra lúc nảy..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.