Ngài Vệ Sĩ Không Xứng Chức

Chương 54


Bạn đang đọc Ngài Vệ Sĩ Không Xứng Chức – Chương 54


Thẩm Kình Vũ không phải chờ đến một tuần.

Ba ngày sau, anh nhận được tin từ Lý Vinh Quang.

Ông nói Tưởng Thu Lăng đã gọi điện thoại, câu lạc bộ Quyền Bá chấp nhận những điều khoản khác của bọn họ, song lấy thêm một phần tiền thương mại.

Chỉ cần bọn họ đồng ý là có thể đi thẳng đến câu lạc bộ ký hợp đồng.

Nhận được tin tốt ấy, Thẩm Kình Vũ kích động lộn nhào mấy vòng trong phòng khách.

Tiếc rằng Kỷ Cẩm đang đi thu chương trình ở Bắc Kinh, nếu không anh thật sự muốn ôm lấy cậu xoay vài vòng.
Sáng hôm sau, Thẩm Kình Vũ đến câu lạc bộ.
Vì đã bàn xong tất cả chi tiết trong hợp đồng nên Tưởng Thu Lăng không ra mặt.

Uông Hải Dương đưa bản sao hợp đồng có dấu mộc cho Thẩm Kình Vũ, anh ký tên tại chỗ, mỗi người cầm lấy một bản hợp đồng là coi như đã quyết định xong.

Uông Hải Dương đưa tay ra: “Mong chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ.”
Thẩm Kình Vũ bắt tay với ông: “Hợp tác vui vẻ.”
Uông Hải Dương cười: “Đi thôi, để tôi dẫn cậu đi gặp huấn luyện viên Tả Phong Duệ.”
Thẩm Kình Vũ không chờ nổi, lập tức đi theo ông về khu tập.
Hai người đến nơi, một người đàn ông trung niên đã chờ sẵn ở đây, chính là Tả Phong Duệ.

Năm nay Tả Phong Duệ ba mươi tám tuổi, là một vận động viên võ thuật về hưu, cũng là võ sĩ MMA đời đầu có danh tiếng bậc nhất trong nước.

Ông từng tham ra rất nhiều giải đấu quốc tế với đủ mọi hạng, có kinh nghiệm thi đấu phong phú.

Tám năm trước, ông giải nghệ vì bị chấn thương rồi chuyển sang làm huấn luyện viên, đến nay cũng đã dày dạn kinh nghiệm huấn luyện.
Thẩm Kình Vũ thấy Tả Phong Duệ, lễ phép chào ông: “Huấn luyện viên Tả.”
Tả Phong Duệ quan sát anh từ trên xuống dưới, “ừ” một tiếng.
Ông là người nghiêm túc, thận trọng, có lẽ vì từng bị chấn thương trên mặt nên trông có phần hung dữ.

Nhưng Thẩm Kình Vũ không sợ ông: những người làm huấn luyện viên hầu hết đều hòa nhã và kiên nhẫn, nếu không thì trước khi dạy thành công, dù có tám trăm cái mạng cũng đã bị các học trò chọc tức chết rồi.
Uông Hải Dương để hai người gặp mặt nhau rồi đi khỏi.

Sau khi ông rời đi, Tả Phong Duệ cũng không nhiều lời, vào thẳng vào chủ đề: “Thẩm Kình Vũ, về sau tôi sẽ là huấn luyện viên chính của cậu, tôi gọi cậu là Tiểu Vũ được không?”
“Được, huấn luyện viên.”
“Trước hết tôi hỏi vài vấn đề.”
“Mời thầy hỏi.”
Tả Phong Duệ nói từ tốn: “Tôi nghe quản lý Uông nói, trước giải Đỉnh Phong Quyết bọn họ đã cho cậu vài lời đề nghị, mong cậu sẽ sử dụng trò “Cá sấu trở về”.


Nhưng khi tôi xem cậu thi đấu, cậu không hề làm theo.

Tôi muốn biết tại sao.”
Thẩm Kình Vũ trả lời một cách bình tĩnh: “Tôi hiểu lí do của câu lạc bộ, cũng đã cân nhắc kỹ lưỡng về đề nghị ấy.

Nhưng hiện tại tôi không hề “trở về”, mà bắt đầu lại từ đầu.

Tôi đã không phải bản thân mình năm năm trước nên không muốn sử dụng chiêu trò ấy.”
Trên thực tế, từ lúc bắt đầu anh đã không thích đề nghị ấy, song không từ chối rõ ràng vì anh chỉ biết thi đấu, ngoài chuyên môn ấy ra anh nghĩ có lẽ mình nên nghe theo ý kiến của huấn luyện viên và câu lạc bộ.

Nhưng sau khi đứng trên võ đài, càng đánh, anh càng kích động và kiên định hơn với quyết tâm của mình.
— Anh đã chờ năm năm, không lẽ chỉ để trở lại quá khứ? Chẳng lẽ coi như đã uổng phí ngần ấy thời gian? Đương nhiên là không!
— Vậy thì cút mẹ đi cá sấu trở về!
“Ồ?” Tả Phong Duệ nhíu mày, quan sát Thẩm Kình Vũ một lần nữa.

“Nếu cậu nói vậy thì tôi có một câu hỏi khác.

Cậu cảm thấy bản thân mình là tuyển thủ có cá tính mạnh, luôn đặt suy nghĩ bản thân lên đầu hay là tuyển thủ nghe lời, tin tưởng hoàn toàn vào huấn luyện viên?”
Câu hỏi này vô cùng sắc bén, nhất là khi Tả Phong Duệ là huấn luyện viên chính của Thẩm Kình Vũ.

Nếu anh trả lời không tốt, anh sẽ làm mất lòng huấn luyện viên ngay ngày đầu ký kết.
Thẩm Kình Vũ suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Tôi cực kỳ tôn trọng cũng như rất muốn được huấn luyện viên chỉ dẫn.

Nhưng nếu tôi có mâu thuẫn với huấn luyện viên khi đứng trên võ đài, tôi sẽ làm theo suy nghĩ của mình.”
Tả Phong Duệ không tỏ rõ ý kiến, nheo mắt lại nhìn anh chằm chằm.

Thẩm Kình Vũ không hề nao núng trước ánh mắt ấy.
Một lát sau, cuối cùng Tả Phong Duệ cũng nở một nụ cười, bước lên vỗ vai anh: “Được lắm.

Chiến đấu cần đầu óc, nhưng còn cần sự táo bạo hơn.

Tôi rất tán thành với việc cậu coi mình là trung tâm vũ trụ ở trên võ đài, nhưng ở dưới, tốt nhất cậu đừng lấy cá tính ra làm cái cớ để lười biếng với tôi.”
Thẩm Kình Vũ không hề nói “Sẽ không”, mà nói “Không bao giờ!” một cách vô cùng kiên định.
Thái độ của anh làm Tả Phong Duệ cực kì hài lòng, bèn nói: “Vậy cậu đi thay đồ tập đi.

Tôi cần hiểu năng lực cụ thể của cậu rồi mới lập ra kế hoạch tập luyện được.”
Chẳng mấy nhiều thời gian để Thẩm Kình Vũ thay quần tập, găng tay đấm bốc và mũ bảo hộ đứng trên võ đài, huấn luyện viên tập luyện của anh cũng đã tới.
Vì mục đích chính là xác nhận khả năng của Thẩm Kình Vũ nên Tả Phong Duệ yêu cầu hai người đánh như thế nào, hai người bèn đánh như vậy, ông đứng bên cạnh vừa quan sát vừa ghi chép.


Thẩm Kình Vũ giỏi Tán thủ và Muay Thái, tốc độ, sự nhạy bén và khả năng khống chế khoảng cách đều rất xuất sắc, Tả Phong Duệ ghi xuống dưới bản ghi chép của mình: Tập trung tăng độ chính xác của đòn tấn công, điều chỉnh nhịp hô hấp, tính ổn định đòn tay.
Một tiếng sau, ông đã khảo sát được hầu hết các hạng mục trong kỹ thuật đứng thẳng nên để Thẩm Kình Vũ xuống uống nước, nghỉ ngơi cho lại sức.

Ông hỏi: “Trong tài liệu về cậu có viết cậu từng học Nhu thuật Brazil một năm? Còn học gì khác không?”
Thẩm Kình Vũ lắc đầu: “Không.”
“À…”
Tả Phong Duệ đã xem video trận đấu của Thẩm Kình Vũ, nhưng nếu đụng phải người giỏi vật lộn, anh sẽ cố hết sức phòng ngừa việc phải đối phó với đối thủ trên mặt đất, chỉ khi gặp những tay mơ trong kỹ năng ấy mới dùng các chiêu vật lộn.

Bởi vậy, dựa vào tư liệu quá khứ rất khó để phán đoán được trình độ Nhu thuật của anh.
“Ở đây chúng ta có một huấn luyện viên Nhu thuật.” Tả Phong Duệ nói.

“Cậu nghỉ xong thì thay đồ tập võ đi, đánh vài trận theo quy tắc của Nhu thuật, tôi xem trình độ thế nào.”
Thẩm Kình Vũ “ồ” một tiếng.
Hai mươi phút sau, Thẩm Kình Vũ đã thay quần áo và ổn định nhịp thở trở lại sân tập vật lộn, huấn luyện viên Nhu thuật cũng tới.

Hai người cúi chào nhau theo quy tắc rồi bắt đầu trận đấu.
Không lâu sau–
“Hia!” Thẩm Kình Vũ bị huấn luyện viên ném xuống đất.
“Bộp bộp bộp.” Thẩm Kình Vũ bị khóa cổ, đập xuống sàn nhận thua.
“Hia!” Thẩm Kình Vũ lại ngã.
“Hia!”…
Vì khảo sát năng lực vật lộn nên Thẩm Kình Vũ không thể sử dụng quyền cước, phải tuân theo quy tắc của Nhu thuật.

Đối phương lại là cao thủ chuyên về môn võ ấy, điều này khiến người đã quen với các đòn đánh kịch liệt trong võ thuật tổng hợp như anh cảm thấy mình là một con hổ bị nhổ mất răng, vô cùng khó chịu.
Liên tục đánh rồi thua, Thẩm Kình Vũ như bị khơi dậy ý chí, bò dậy, phủi mông chuẩn bị tái chiến.

Tả Phong Duệ lắc đầu kêu dừng: “Thôi, không cần đánh nữa, tôi biết rồi.”
Thẩm Kình Vũ đành thu tay lại, chào huấn luyện viên Nhu thuật.

Đối phương rời khỏi sân, anh trở lại bên cạnh Tả Phong Duệ.

“Khả năng vật lộn của cậu chẳng ra gì.” Ông nói không chút nể nang.
“Tôi biết.” Thẩm Kình Vũ thản nhiên thừa nhận, thậm chí còn cười.

“Chẳng phải chờ huấn luyện viên giúp tôi tập sao?”
Quy tắc của võ thuật tổng hợp rất thoáng, tất cả mọi kỹ thuật đều có thể sử dụng trên võ đài.

Vì vậy, nó cũng yêu cầu rất cao ở vận động viên, các võ sĩ muốn có thành tích tốt phải đạt đến trình độ gần như toàn năng.

Mà các môn võ có thể chia thành hai trường phái chính: theo hệ đứng thẳng hoặc hệ mặt đất.

Nếu hệ đứng thẳng là hai tuyển thủ đứng trên võ đài tung ra những nắm đấm, cú đá để đánh bại đối phương như những môn quyền Anh, Muay Thái, Tán thủ, Karate thì ở hệ mặt đất, các võ sĩ sẽ cố gắng chế ngự đối thủ trên sàn đấu, khiến đối phương mất năng lực phản kháng với Nhu đạo, Sambo, đấu vật.
Nhìn các giải đấu hệ mặt đất có vẻ rất mờ ám, hai thằng con trai ôm lấy nhau uốn tới éo lui, có người còn gọi trêu các võ sĩ xuất thân từ Nhu thuật là “gay”, các giải đấu vật lộn là “phim gay quy mô lớn”.

Nhưng dưới bề ngoài dễ làm người ta mất cảnh giác của “bộ phim gay” ấy, các kỹ thuật vật lộn có lực sát thương vô cùng lớn.
Một khi bị tấn công bởi các đòn Nhu thuật như “Khóa tam giác”, “Khóa chém”, “Khóa chữ thập”, “Khóa mãng xà”, người bị khống chế chắc chắn sẽ nhận thua trong vòng mười giây.

Sau thời gian ấy thì không cần– người bị khóa cổ đã ngất, người bị khóa khớp đã trật, muốn đập sàn cũng không thể đập nữa rồi.
Kỹ năng đứng thẳng của Thẩm Kình Vũ vô cùng xuất sắc, nhưng khả năng vật lộn của anh đúng là rất bình thường.

Vốn Nhu thuật không phổ biến trong nước, cả Trung Quốc cũng chỉ có khoảng mười lăm người lên được đai đen, anh hoàn toàn không có cơ hội tiếp xúc với những người giỏi hơn để học hỏi.

Hơn nữa những đối thủ anh gặp trước kia không đủ khả năng vật anh xuống đất, chỉ đứng thẳng cũng có thể kết thúc trận đấu rồi.
Nhưng về sau, đối thủ của anh sẽ ngày càng mạnh hơn, nếu anh không thể nâng cao khả năng phòng ngự cũng như kỹ năng vật lộn, một khi bị cao thủ vật lộn khống chế trên võ đài, trừ việc ôm hận hô lên “Thả tôi ra! Tôi còn một nghìn đòn đánh chưa sử dụng này!” thì chẳng làm được gì khác.
Nếu anh hướng đến việc trở thành vận động viên vô địch thế giới, thì cần hiểu rất rõ điều ấy– ưu điểm có thể vượt trội, nhưng nhược điểm không thể quá yếu được.
“Tôi nắm được tình hình của cậu rồi.” Tả Phong Duệ đóng quyển sổ huấn luyện của mình lại.

“Tối hôm nay tôi sẽ soạn kế hoạch huấn luyện cho cậu, tiếp tục nâng cao kỹ năng đứng thẳng, bù đắp lại thiếu sót trong kỹ năng vật lộn.

Bắt đầu từ mai cậu sẽ tập theo kế hoạch chính thức đấy.”
“Không thành vấn đề!”
***
Bắc Kinh.
Kỷ Cẩm bước ra khỏi trường quay ghi hình kỳ thứ tư của “Bí mật nhỏ về tình yêu”, Túc An và trợ lý mới Tiểu Lục đang chờ bên ngoài.
Cậu nhìn qua hai người đang ngái ngủ, nói: “Đi thôi, về nghỉ.”
Túc An vỗ mặt để bản thân tỉnh lại một chút, Tiểu Lục ngáp một cái rồi gật đầu.
Bãi đỗ xe cách trường quay một con đường.

Đêm hôm khuya khoắt, bên ngoài gần như không có ai.

Ba người cùng đi qua đường, đang chuẩn bị lên xe thì đột nhiên có một chiếc xe khác xông tới từ phía sau, hướng về phía bọn họ!
“Aaaa!” Người đang lao đến hét lên.
“Aaaa!” Tiểu Lục bị dọa sợ, cũng hét theo.
Kỷ Cẩm đang mở cửa xe nên không thấy người đang xông tới, chưa kịp phản ứng đã bị va vào từ sau lưng, đập thẳng vào cửa xe.
“Kỷ Cẩm, em yêu anh!!!”
“Ký tên đi!!”
Có năm, sáu người chạy đến, người điên cuồng nhất – chính là người đã va vào Kỷ Cẩm – thậm chí còn không nói lời nào, ôm chặt lấy cậu.

Mấy người kia vẫn tương đối kiềm chế, song vừa thấy thần tượng bị người khác ôm, không biết là muốn bước lên để ngăn lại hay cũng muốn thừa cơ sỗ sàng mà ào ào tiến lên.

Trong nháy mắt, Kỷ Cẩm bị bọn họ vây xung quanh.
Cậu đau đến mức đổ mồ hôi lạnh.

Cái va khi nãy khiến bàn tay đang mở cửa xe của cậu bị trật, nhưng cậu còn không có cơ hội kiểm tra vết thương của mình.


Trong lúc hỗn loạn, có người giẫm lên chân, người khác kéo quần áo của cậu, cậu bị vây chặt giữa chiếc xe và bọn họ ấy, không tránh thoát nổi.
“Bỏ ra! Bỏ ra!” Kỷ Cẩm sầm mặt đẩy người đang túm lấy mình.
Túc An phản ứng nhanh nhất, nhanh chóng xông vào giúp cậu.

Nhưng cô là một cô gái vóc dáng gầy gò, không thể làm được gì khi đối đầu với năm, sáu fan cuồng như vậy.

Còn Tiểu Lục bị dọa sợ thì lập tức quay lưng chạy trốn.
“Tiểu Lục? Cậu chạy đi đâu đấy!!”
Tiểu Lục bị Túc An quát to như vậy thì sực tỉnh lại, vội quay về giúp bọn họ.

Lái xe đang ngồi bên trong cũng xuống, mấy người chung sức gạt fan đã mất khống chế ra để cứu Kỷ Cẩm.
Kỷ Cẩm cuống quýt lên xe, Tiểu Lục và Túc An cũng nối gót rồi khóa chặt cửa xe lại.

Tài xế vừa ngồi vào ghế lái, lập tức giẫm mạnh vào chân ga, phóng ra khỏi bãi đỗ xe để thoát thân.

Mấy fan phía sau đuổi theo, dần không chạy kịp rồi bị bỏ lại.
“Mẹ nó chứ, đúng là điên rồi!” Túc An nhìn đám người bị bỏ xa trong kính chiếu hậu, bực dọc chửi tục.

Những lần trước thu xong chương trình cũng đã khuya, chưa từng xảy ra chuyện như vậy nên bọn họ có phần lơ là, sơ suất, nhưng ai ngờ được những fan cuồng đó có thể moi được địa chỉ trường quay và thời gian ghi hình, còn nằm vùng ở đây đến tận nửa đêm cơ chứ?
Cô ổn định tâm trạng sợ hãi của mình rồi quay sang xem Kỷ Cẩm, bấy giờ mới nhận ra đối phương đang sầm mặt, ôm lấy cổ tay.
Túc An vội la lên: “Tay em sao thế? Bị thương rồi à?”
Kỷ Cẩm không lên tiếng, nhìn Tiểu Lục một cách lạnh lùng.
Tiểu Lục cũng biết hành động khi nãy của mình quá tệ hại nên không dám thở mạnh, cúi gằm đầu sẵn sàng ăn mắng.

Nhưng Kỷ Cẩm không hề buông lời mắng mỏ.

So với tức giận, hiện tại cậu chỉ cảm thấy mệt mỏi và hoang đường, thêm cả nỗi nhớ nhung đến phát điên dành cho một người khác.
“Em muốn về Thượng Hải!” Cậu gằn từng chữ.

“Chuyến bay sớm nhất lúc nào?”
Tiểu Lục sững sờ, nhìn Túc An với ánh mắt cầu cứu.
Túc An vốn đang định khiển trách cậu ta, nghe câu nói ấy của Kỷ Cẩm mà bối rối: “A Cẩm, mười một giờ trưa mai chúng ta sẽ bay về…”
“Bây giờ em muốn về! Ngay bây giờ! Lập tức! Ngay lập tức!”
Tiểu Lục bị câu nhấn mạnh của cậu dọa sợ, nhanh chóng lấy điện thoại ra tra.
“Nhanh lên!” Kỷ Cẩm nhìn chằm chằm vào động tác của cậu ta, liên tục thúc giục.
Tiểu Lục bị nhìn như vậy thì suýt khóc, điện thoại cũng cầm không nổi: “Anh, không, không có chuyến sớm hơn…”
Bây giờ đã là ba giờ sáng.

Tìm chuyến bay đêm đã khó, thay đổi đột ngột như vậy càng không thể tìm nổi vé.
Kỷ Cẩm thở dồn dập: “Thế thì tàu hỏa, hoặc xe khách! Bây giờ tôi phải về nhà!”
Tiểu Lục toát mồ hôi hột, không biết phải làm thế nào.

Tàu cao tốc không có chuyến vào thời điểm khuya khoắt như vậy, mà xe khách từ Bắc Kinh về Thượng Hải cần mười bốn, mười lăm tiếng, so ra thì chỉ có tìm cách tìm chuyến bay càng sớm càng tốt.
Túc An cũng ngạc nhiên nhìn Kỷ Cẩm, từ bao giờ cậu trở nên nhớ nhà như vậy?.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.