Bạn đang đọc Ngài Vệ Sĩ Không Xứng Chức – Chương 24
Lý Vinh Quang tạm thời làm trọng tài, ông tuyên bố trận đấu bắt đầu.
Hai người bước đến chính giữa võ đài, đưa tay phải ra đụng nắm đấm với nhau.
Đây được coi là quy định bất thành văn trong các trận đấu đối kháng, các vận động viên có đạo đức nghề nghiệp đều phải chạm tay rồi mới bắt đầu tấn công.
Bình thường các trận đấu MMA gồm ba hiệp, mỗi hiệp năm phút đồng hồ, xen giữa là các quãng nghỉ dài một phút.
Vì đấu giao hữu chắc chắn sẽ không xuất hiện KO nên cả hai bên đều bắt đầu rất cẩn thận để giữ thể lực cũng như xác định khả năng của đối phương.
Hai người trên đài bắt đầu thay đổi động tác trên sàn đấu, liên tục tung ra những cú đấm hay quét chân thăm dò, nhịp độ trận đấu chậm chạp vô cùng.
Có không ít vận động viên khác tới xem đang vây xung quanh võ đài.
Cả hội trường này không có ai căng thẳng như Lý Vinh Quang.
Từ khi Thẩm Kình Vũ giải nghệ năm năm về trước, ông không còn thấy anh trên võ đài nữa.
Ông biết Thẩm Kình Vũ đã bồi dưỡng ba năm ở Thái Lan, nhưng thành quả của ba năm này sẽ như thế nào? Kỹ năng của anh có thuần thục hơn không? Hay năng lực sẽ giảm sút vì lớn tuổi quá rồi?
Lý Vinh Quang vẫn chưa nhìn ra được gì, song ông thấy Thẩm Kình Vũ có vẻ thả lỏng hơn so với hình ảnh của anh trong trí nhớ.
Quá trình dò xét lẫn nhau kéo dài tầm một phút, Lương Long bắt đầu không kiềm chế được nữa nên quyết định vào thế tiến công.
Gã liên tục tung những cú móc và đá chân nhằm ép Thẩm Kình Vũ đến góc lồng đấu.
Thẩm Kình Vũ không chút hoang mang, tránh né là chủ yếu, chỉ có vài lần đỡ đòn lẻ tẻ song vẫn chưa tấn công.
Anh kiểm soát khoảng cách rất tốt, lách né trên sàn rất nhịp nhàng khiến ý định của Lương Long khó mà thành.
“Ồ—!”
Đám người xung quanh võ đài bỗng hét lên đầy kinh ngạc.
Nhịp tấn công của Lương Long tăng lên, sau một cú đá ngang bị Thẩm Kình Vũ tránh, gã không thu chân lại mà dựa theo quán tính để xoay eo, tung thêm một cú đá nữa! Gã đổi chiêu quá trôi chảy, tốc độ cực kỳ nhanh, trong nháy mắt đã đến sát gần Thẩm Kình Vũ.
Trong khoảnh khắc Lương Long xoay người, trong lòng Lý Vinh Quang căng thẳng: Hỏng rồi, cú đá này không tránh được!
Song khi chân Lương Long đáp xuống đất, adrenaline* của khán giá dưới đài vừa tiết ra đã bị nghẹn lại – Gã đá trượt rồi!
(*) Adrenaline hay epinephrine là một hormone do tuyến thượng thận bài tiết nhằm đáp ứng với stress hay các tác nhân gây sợ hãi, tức giận, thích thú
Thẩm Kình Vũ lui về phía sau một bước, cú đá hiểm của đối phương sượt qua cằm của anh, chỉ cần chân của Lương Long dài hơn một phân nữa có lẽ đã trúng rồi, nhưng rốt cuộc anh vẫn tránh được.
Lý Vinh Quang nhìn Thẩm Kình Vũ đầy kinh ngạc, thầm khẳng định: Xem ra thằng nhóc này thật sự không hề lười biếng, kinh nghiệm và nhận thức còn thuần thục hơn năm năm trước nữa!
Phải biết kinh nghiệm trong các trận đấu đối kháng là cực kỳ quan trọng.
Chỉ có trải qua vô số lần thực chiến, vận động viên mới có thể đoán chính xác phạm vi công kích của bản thân lớn đến đâu, phạm vi của đối thủ như thế nào, tấn công như thế nào thì nên né tránh, rồi lúc nào chỉ cần đỡ đòn là đủ.
Như khi nãy Thẩm Kình Vũ tránh được cú đá đầu tiên của Lương Long, anh hoàn toàn có thể đứng tại chỗ hoặc thừa dịp phản công lại, song anh vẫn lùi một bước theo bản năng – ấy là do anh đã dự trù khả năng Lương Long có thể tấn công tiếp nên chừa cho mình một khoảng cách an toàn.
Hiển nhiên Lương Long không ngờ đòn tấn công bất ngờ của mình lại hụt, lúc đáp đất gã đứng không vững, lảo đảo về phía trước một bước.
Gã thầm nghĩ không ổn, mình đang đưa lưng về phía Thẩm Kình Vũ, thế này nhất định sẽ để lộ sơ hở! Gã không quay đầu lại mà lập tức tiến lên hai bước để kéo dài khoảng cách.
Đến khi gã đứng vững, thấy Thẩm Kình Vũ chỉ đứng tại chỗ mà không đuổi theo mới thở phào nhẹ nhõm, sự sợ hãi vẫn tích tụ trong lòng.
Ở ngoài lồng đấu, Lý Vinh Quang nhíu mày, thầm thấy kì lạ.
Vì mới phạm sai lầm nên Lương Long cẩn trọng trở lại, hai người về nhịp đấu ban đầu.
Nhóm người vây xem xung quanh bắt đầu không nhịn được, vài người xì xào bàn tán:
“Sao Thẩm Kình Vũ cứ né tránh thế? Tôi nhớ hồi trước anh ta đánh hăng lắm mà?”
“Hay lâu quá không đấu nên không tìm được cảm giác? Anh ta giải nghệ phải năm năm rồi còn gì.”
Trong những vận động viên này, có người biết Thẩm Kình Vũ, có người thì chưa từng nghe đến tên anh.
Một vận động viên trẻ tuổi hỏi người bên cạnh: “Hồi trước anh Thẩm Kình Vũ giỏi lắm ạ?”
“Từng giỏi bậc nhất trong giới, nhưng cậu cũng biết đấy, đã năm năm rồi…” Đối phương trả lời lấp lửng.
“Dù sao tôi xem video hồi trước của anh ta thì thấy trình độ cũng tạm thôi.”
Đến tận bây giờ, MMA vẫn không phải một môn thể thao thịnh hành, cộng đồng hồi trước còn nhỏ hơn nữa.
Năm năm nay, kỹ thuật và tố chất của vận động viên tăng lên rất nhiều, vì vậy mặc dù các vận động viên trẻ tuổi ngoài mặt vẫn tôn trọng đàn anh nhưng trong lòng vẫn bất giác coi thường.
Mọi người thất thần, chợt tình thế trên sàn đấu thay đổi.
Cuối cùng Thẩm Kình Vũ cũng chủ động tấn công, tốc độ của anh không quá nhanh, mỗi lần chỉ có hai cú móc, một quét chân hoặc ba cú đấm liên tiếp rồi thu lại, như thế một con mãnh thú từ từ đến gần con mồi.
Lương Long bị vây trong nhịp độ này nên cực kỳ khó chịu, muốn chọn thời cơ để đá một cú nhằm kéo dài khoảng cách với Thẩm Kình Vũ, đoạt lại quyền khống chế tốc độ trận đấu.
Nhưng gã vừa đưa chân lên thì Thẩm Kình Vũ như đoán được từ sớm, khẽ lách về phía trước rồi dùng tay kẹp lấy bàn chân không kịp rút lại của gã, bất ngờ vật gã về phía sau!
Đồng tử Lương Long co lại, khán giả vây xem há hốc mồm.
Mọi thứ xảy ra trong chớp mắt, tiếng “rầm” phát ra do Lương Long ngã xuống sàn và tiếng hò reo của mọi người gần như vang lên cùng một lúc!
“Đẹp!” Lý Vinh Quang hưng phấn giơ nắm đấm lên.
Trận đấu vẫn chưa kết thúc, Thẩm Kình Vũ vật Lương Long xuống đất rồi lập tức nhào đến nhằm chế ngự gã.
Dù gì Lương Long cũng là vận động viên nhà nghề nên rất có kinh nghiệm trong những tình huống như thế này, sau khi ngã xuống gã không hề để ý đến cảm giác đau mà lập tức cong đầu gối và khuỷu tay để phòng thủ, tránh bị Thẩm Kình Vũ tấn công vào điểm yếu hoặc khóa khớp.
Hai người chuyển từ đứng thẳng đánh sang đọ sức dưới sàn, Thẩm Kình Vũ liên tục áp chế Lương Long bằng cân nặng và lực của mình hòng phá vỡ phòng ngự của gã.
Đồng thời, Lương Long cũng dùng hết sức lực từ lúc bú sữa mẹ đến giờ để dây dưa với anh, tìm cách phản công.
Tất cả mọi người xung quanh ngưng thở, tập trung nhìn chằm chằm chuyển động trên võ đài.
Lý Vinh Quang vừa xem tình thế trên sàn đấu vừa nhìn đồng hồ một cách sốt ruột.
Thời gian thăm dò lúc đầu của hai người quá lâu nên bây giờ đã hơn bốn phút trôi qua.
Theo luật đấu mỗi ván chỉ có năm phút, nếu Thẩm Kình Vũ không thể chiếm ưu thế tuyệt đối trong năm phút này thì khi hết giờ vẫn phải dừng lại, sang hiệp hai bắt đầu lại từ đầu.
“Nguy rồi, bị khóa!” Mọi người dưới đài xôn xao, thầm đổ mồ hôi lạnh cho đồng đội của mình.
Lý Vinh Quang lập tức ngẩng đầu, chẳng biết từ bao giờ Thẩm Kình Vũ đã dùng tay phải kẹp cổ Lương Long từ phía sau, đồng thời dùng tay trái để siết chặt tay phải lại, hai cánh tay tạo thành một chiếc khóa kiên cố.
Đây là “Siết cổ” – đòn kinh điển của Nhu thuật Brazil, một khi đã bị khóa kín bằng chiêu này, động mạch cổ của người bị khóa không thể cung cấp máu dẫn đến khó thở, dù dùng sức lớn đến đâu cũng khó tránh thoát nổi.
Chỉ còn năm giây nữa là kết thúc năm phút của hiệp đấu đầu tiên.
Ngay khi Lý Vinh Quang đứng lên chuẩn bị tuyên bố hiệp một kết thúc, đột nhiên Lương Long đập tay liên tục xuống sàn – đây là động tác đầu hàng.
Thẩm Kình Vũ lập tức thả lỏng tay: “Anh có sao không?”
Lương Long chạm vào cổ, lắc đầu ngượng ngập: “Vẫn ổn.”
Thật ra Thẩm Kình Vũ không hề tung đòn chết, nếu gã cố gắng chống cự thì vẫn kéo dài được hết năm phút này bởi Thẩm Kình Vũ sẽ không siết đến hôn mê thật.
Nhưng chuyện này có vẻ mất mặt quá, không bằng thoải mái nhận thua, ít nhất vẫn giữ được phong độ.
Một trận tranh tài như thế này hiển nhiên không làm Lương Long phục, gã đứng dậy hỏi: “Thêm một ván nữa?”
“Được.” Thẩm Kình Vũ đồng ý.
Hôm nay anh lặn lội đến đây tìm cao thủ để tập thực chiến, không đánh đến sức cùng lực kiệt thì anh vẫn chưa muốn về.
Hai người nghỉ một phút rồi bắt đầu ván kế tiếp.
***
Cùng lúc ấy, trong nhà Kỷ Cẩm.
Cậu nằm ì trên giường đến mười giờ mới dậy, vặn eo bẻ cổ đi ra khỏi phòng, nhìn thấy đồ ăn sáng trên bàn thì ngạc nhiên.
“Thẩm Kình Vũ?… Thẩm Kình Vũ!” Cậu gọi mấy tiếng mà không có tiếng đáp lại, lúc này mới nhớ ra Thẩm Kình Vũ đã nói hôm nay anh hẹn người ta ra ngoài tập võ từ trước rồi.
Kỷ Cẩm mất hứng chun mũi, ngồi xuống bàn bắt đầu ăn sáng.
Rảnh rỗi nhàm chán nên cậu lại lấy điện thoại ra tìm video thi đấu hồi xưa của Thẩm Kình Vũ.
Cậu đã xem khá nhiều rồi, tìm mãi mới thấy một video quay trận đấu sáu năm trước của anh, xác định được mình chưa xem bao giờ mới đặt điện thoại lên bàn, vừa uống cà phê vừa thưởng thức.
Khi Thẩm Kình Vũ trong màn hình vừa ra sân, Kỷ Cẩm vội ấn phím tạm dừng rồi phóng to lên.
Sáu năm trước anh mới chỉ mười tám tuổi, trông không quá khác so với bây giờ, chỉ có khuôn mặt tròn hơn một chút, lộ rõ vẻ ngây thơ.
Kỷ Cẩm càng nhìn càng thấy đáng yêu, chụp màn hình mấy tấm để lưu lại rồi xem tiếp.
Trong trận đấu này, Thẩm Kình Vũ đánh với một cao thủ Nhu thuật, dù anh cũng tập Nhu thuật nhưng thuần thục tấn công bằng quyền cước hơn.
Cả hai bên đều muốn dùng sở trường tránh sở đoản, sau khi bắt đầu, cao thủ Nhu thuật liên tục thử áp sát Thẩm Kình Vũ, vừa kéo vừa ôm nhằm lôi anh xuống sàn giao đấu, còn Thẩm Kình Vũ không ngừng tránh né sự lôi kéo của đối phương để giãn khoảng cách rồi tung nắm đấm.
Dưới con mắt của người không biết quy tắc đấu như Kỷ Cẩm, mọi thứ hiện ra như sau: tên biến thái (cao thủ Nhu thuật) cố gắng quấy rối người đẹp (Thẩm Kình Vũ), người đẹp vừa né tránh vừa đánh tên biến thái một cách tàn bạo.
“Đánh hắn, đánh hắn!” Cách màn hình, Kỷ Cẩm cổ vũ cho Thẩm Kình Vũ sáu năm trước.
Dù biết đây là trận đối kháng nhưng nhìn đối thủ lôi kéo anh như vậy, cậu vẫn giận đến nghiến răng.
Thẩm Kình Vũ sáu năm trước chưa có nhiều kinh nghiệm chiến đấu còn đối thủ thì lão luyện hơn nhiều, cuối cùng anh bị tóm lấy sơ hở, hai người cùng ngã nhào xuống sàn.
Cao thủ Nhu thuật lập tức dùng mọi kỹ xảo dưới đất để khóa họng Thẩm Kình Vũ, bản thân anh cũng nghĩ hết đủ cách để phản kháng lại.
Đoạn này trong mắt Kỷ Cẩm là tôi vặn cánh tay của anh, anh tách đùi tôi, cậu càng xem càng bực nên tua thẳng đến đoạn đứng thẳng đánh phía sau.
Trong hiệp đấu thứ ba, cuối cùng Thẩm Kình Vũ đã thăm dò được hết thực lực của đối phương.
Ngay khi cao thủ Nhu thuật kia định áp sát mình, anh hạ chiêu “Cá sấu quẫy đuôi” một cách trơn tru, hạ đo ván đối thủ ngay tại chỗ!
“Đẹp lắm!” Đây là lần đầu tiên Kỷ Cẩm xem đánh nhau mà thấy hả giận như vậy, chủ yếu không phải vì Thẩm Kình Vũ thắng mà bởi đối thủ của anh bị một cước đá ngất.
Sau khi đối phương ngã xuống, trọng tài tuyên bố Thẩm Kình Vũ giành chiến thắng.
Kỷ Cẩm mong đợi anh lộn nhào mấy cái nữa, nhưng tiếc là lần này anh không làm vậy.
Tắt video, bữa sáng và cà phê đều đã giải quyết xong xuôi, Kỷ Cẩm nhìn điện thoại đến thất thần.
Suy nghĩ trong đầu cậu loạn cào cào, cứ chiếu đi chiếu lại hình ảnh Thẩm Kình Vũ ôm người khác khi thi đấu, rồi đột nhiên người đang ôm Thẩm Kình Vũ biến thành bản thân một cách chẳng thể hiểu nổi.
“Móa!” Kỷ Cẩm vuốt tóc, vội vứt hết những suy nghĩ ngổn ngang ấy đi.
Một lát sau, cậu lại nhớ đến hình ảnh Thẩm Kình Vũ chào hỏi với khán giả khi vào sân cùng nụ cười sau khi thắng trận của anh.
Dù ngoại hình không thay đổi nhiều nhưng Kỷ Cẩm vẫn cảm thấy Thẩm Kình Vũ mười tám tuổi và hai tư tuổi rất khác nhau.
Lúc mười tám Thẩm Kình Vũ phấn chấn hơn nhiều, dù chỉ đi lại hay giơ tay thì vẫn tràn đầy lòng tự tin và sức sống, nhưng khi hai mươi tư, ấn tượng anh mang đến cho người khác là sự nội liễm và kiềm chế.
Vì chuyện câu lạc bộ ngầm kia sao? Hay bởi nguyên nhân nào khác? Từ khi giải nghệ, Thẩm Kình Vũ vượt qua năm năm qua như thế nào?
Kỷ Cẩm cầm điện thoại, mở khung trò chuyện với Thẩm Kình Vũ, nghĩ một lúc rồi viết: “Anh đang ở đâu đấy?”.
Nhưng cậu không gửi, xóa hết đi để đổi thành: “Bao giờ anh về?”.
Vẫn không gửi, tiếp tục xóa rồi gõ lại: “Chơi vui không? Quay một đoạn video cho tôi xem với?”
Cậu sửa một hồi lâu, cuối cùng quyết định không nhắn một tin nào cả, quẳng điện thoại đi, bản thân khó chịu một cách chẳng giải thích được.
***
Trong sân vận động, Thẩm Kình Vũ đã đánh xong ba hiệp với Lương Long.
Từ hiệp đấu thứ hai, Thẩm Kình Vũ không thu mình nữa.
Mới hai phút trôi qua, Lương Long tung một cú đá nhằm vào đùi trái của anh, Thẩm Kình Vũ tránh được, đồng thời quét qua chân trụ của đối phương khiến gã ngã xuống đất.
Đến hiệp thứ ba, thể lực của cả hai bên đều giảm, Lương Long bị Thẩm Kình Vũ ép đến góc lồng đấu, mất ý chí và khả năng chống cự bèn chủ động nhận thua.
Sau khi đánh xong, hai người ôm một cái để bày tỏ sự tôn trọng với đối phương.
Lương Long thua liền ba hiệp nên không còn sức hay tâm trạng nói chuyện nữa, chỉ giơ ngón tay cái với Thẩm Kình Vũ để biểu lộ sự khâm phục của mình.
Dưới đài, ánh mắt của vận động viên vừa nói lời coi nhẹ Thẩm Kình Vũ thay đổi.
Năm năm trôi qua, kỹ thuật của anh thành thục hơn nhiều mà tố chất cũng được nâng cao, có lẽ người trong quá khứ vẫn không ngừng tiến bộ, không hề bị đánh bại bởi thời gian.
Thẩm Kình Vũ quay lại bên người Lý Vinh Quang, được ông ném cho một chai nước suối.
Anh kẹp chai nước dưới nách, vừa tháo găng đấm bốc vừa hỏi: “Huấn luyện viên, tôi đánh được không?”
Lý Vinh Quang lầm bầm: “Cũng tạm.”
Thẩm Kình Vũ coi đây là lời khích lệ, vặn nắp chai ra tu mấy hớp.
“Cách đánh của cậu dè dặt hơn nhiều.” Lý Vinh Quang hỏi.
“Sao, ở Thái Lan có người chỉ bảo à?”
Lúc bắt đầu tốc độ của Thẩm Kình Vũ quá chậm, ông cho rằng dạo gần đây anh ít đánh thực chiến nên phải tốn thời gian tìm lại cảm giác.
Sự thật đúng là như vậy, nhưng sau đó Lý Vinh Quang nhận ra phong cách của anh đã thay đổi hoàn toàn, anh trở nên vững vàng hơn nhiều.
Thẩm Kình Vũ lắc đầu.
“Không có.
Mấy năm qua tôi không có ai chỉ dạy cả, chỉ tự tìm người đánh cùng ở vài phòng tập rồi suy nghĩ linh tinh thôi.”
“Thế cậu nghĩ được gì rồi?”
Thẩm Kình Vũ cười: “Ngộ ra học cách thu quan trọng hơn thả nhiều.”
Lý Vinh Quang nhìn anh đầy kinh ngạc.
Trước kia phong cách của Thẩm Kình Vũ theo hướng dữ dội, ỷ tuổi trẻ có sức mạnh nên vừa ra sân đã dùng hết toàn lực để tấn công, chẳng bao giờ suy nghĩ mấy hiệp sau không còn thể lực thì phải làm thế nào.
Lần khoa trương nhất, anh mới đánh đến hiệp thứ hai đã tung ra một trăm năm mươi cú đấm, trong đó chỉ có ba mươi đòn hiệu quả.
Ông đã nói về chuyện này với Thẩm Kình Vũ rất nhiều lần nhưng vẫn không thể rèn được cho thằng nhóc vắt mũi chưa sạch mà ngạo mạn này.
Lý Vinh Quang vốn lo mấy năm nay Thẩm Kình Vũ không có ai quản thúc sẽ trở nên lỗ mãng hơn, nhưng không ngờ thực tế thì ngược lại.
“Được rồi, cậu…” Lý Vinh Quang vỗ vai anh, đột nhiên sống mũi cay cay nên vội to tiếng quát Thẩm Kình Vũ để che giấu sự yếu mềm của bản thân.
“Tên nhóc thối, cậu biết hồi đấy cậu hồ đồ như thế nào rồi chứ gì? Cậu đánh được đến đó là do may mắn, không gặp phải đối thủ quá mạnh đấy biết chưa? Tôi nói cho cậu biết, mấy năm qua người tập võ thuật tổng hợp ngày càng nhiều, cao thủ xuất hiện vô số.
Đừng nói ra nước ngoài, bây giờ cậu có giành được thành tích trong nước hay không cũng không nói trước được đâu!”
“Vâng, đánh thử là biết mà.” Giọng điệu của Thẩm Kình Vũ không hề có ý phản bác hay hăm dọa mà chỉ trần thuật một cách bình tĩnh.
“Dù sao trừ thứ này ra–” Anh khom lưng nhặt chiếc găng tay mới đặt xuống đất để uống nước lên, nghiêm túc dùng khăn lau mồ hôi dính trên đó, nhỏ giọng.
“Tôi cũng chẳng còn gì nữa.”
Lý Vinh Quang sững người.
Mấy giây sau, ông đập một cái vào gáy Thẩm Kình Vũ: “Không có cái đầu, còn trẻ mà bày đặt thâm trầm cái gì? Nếu ông đây mà trở lại tuổi của cậu thì ông có cả thế giới rồi đấy!”
Thẩm Kình Vũ bị ông đập mà lảo đảo, còn bị nước bọt của ông văng lên người nên chẳng giữ được bình tĩnh nữa.
Hồi trước người suốt ngày nói anh hai tư tuổi đã già lắm rồi là Lý Vinh Quang, bây giờ người đòi có cả thế giới vẫn là Lý Vinh Quang… Huấn luyện viên có thể có lý một chút được không?
“Đánh thật tốt cho tôi!” Lý Vinh Quang không nhìn nổi anh như vậy.
“Đừng để tôi phải lo lắng nữa! Đến lúc tìm đối tượng rồi thì tìm nhanh lên, cần tiền thì tiết kiệm luôn, đừng có sống một cách mơ hồ! Tôi nói cho cậu biết, yêu đương có ảnh hưởng đến việc luyện tập của cậu đâu mà! Bao giờ vợ cậu ngồi dưới đài cổ vũ thì cậu mới có thêm sức đánh nhau được!”
Thẩm Kình Vũ nhủ nhầm, có lẽ gần đây Lý Vinh Quang còn kiêm cả chức chủ nhiệm giục kết hôn nữa, suốt ngày chỉ chăm chú vào chuyện yêu đương của người khác.
Sao ông không nghĩ một chút chứ, anh như bây giờ thì ai thèm để ý?
“Vâng vâng vâng!” Thẩm Kình Vũ không muốn bị phun nước bọt tiếp nữa bèn đồng ý ngoài miệng.
“Chờ đến khi tôi đánh giải vô địch thế giới thì sẽ tìm một đối tượng dọa chết chú luôn!”
“Ha, tôi nhớ rồi đấy, để tôi chống mắt nhìn xem!”.