Đọc truyện Ngai Vàng Của Hoàng Đế – Chương 8: Cái gì cũng thấy hết rồi
Trong chiến đấu đội trưởng là người dẫn dắt, đặt chiến thuật và ra quyết định cuối cùng, một hành động sai lầm cũng có thể khiến cả đội bị diệt. Lúc này, Hoàng thực sự hối hận vì đã quá chủ quan, không đoán được kẻ thù sẽ làm gì, cuối cùng để con sư dương gần giãy chết còn có thể kéo theo người bên mình. Hắn cơ bản không quan tâm sự sống chết của mấy người Nanh hổ, nhưng nếu họ đã tin tưởng nghe theo hắn mà phải bỏ mạng thì đó là một sự sỉ nhục rất lớn, không thể chấp nhận được.
Lúc Hoàng chạy tới chỗ Ike thì cung thủ tóc trắng đã bất tỉnh, một lỗ như cái bát ăn cơm trên ngực phải cậu ta, máu chảy ròng ròng, vạch đỏ trên đầu chỉ còn một tí xíu mỏng dính cỡ một phần hai mươi. Rất may là hắn sử dụng “Sia” trùng hợp đúng lúc Ike bị luồng dịch của sư dương phá nát người nên vẫn còn kịp cứu mạng, nhưng tình hình hiện tại cũng chả khá hơn là mấy, chỉ thiếu điều tay bắt chuồn chuồn rồi chết mà thôi.
– Chết tiệt, chả lẽ mình không thể làm gì để cứu cậu ta được sao?
– Hoàng. Ike sao rồi.
Hat, Igor và Sabat chạy tới, khi thấy hiện trạng be bét của đồng bọn thì cả ba đều im lặng. Hoàng bỗng nhớ ra lúc nãy Sabat cũng bị thương thổ máu nhưng sau khi dùng thuốc vẫn tiếp tục đánh nhau như chưa có gì xảy ra, hắn gấp gáp hỏi dồn:
– Các anh còn thứ gì giống Sabat uống lúc nãy không, lấy ra đi. Ike sắp không xong rồi.
Chiến binh cao to nhìn đồng đội mình nằm dưới đất rồi sờ vào người, lưỡng lự quay sang ra hiệu hỏi ý kiến hai người còn lại, có điều cả Igor lẫn Hat đều im lặng. Hoàng biết thừa ba người này nghĩ gì, chắc chắn họ có nhưng không muốn phí phạm nó để cứu một Ike sắp chết, nói cho đúng thì cậu ta cũng chỉ là một kẻ được thuê mà thôi, nếu thực sự xảy ra chuyện thì chỉ cần bồi thường một ít tiền cho hiệp hội là được. Nhưng Hoàng không quan tâm, nếu đã do mình chỉ huy thì chỉ cần có một phần trăm cơ hội vẫn phải cứu, hắn nóng nảy hét thẳng vào mặt Sabat:
– Có thì đưa con mẹ nó ra, tôi không nói lại lần nữa đâu.
Sabat giật nảy người, luống cuống không biết phải làm thế nào, nói cho đúng ra thì không cần phải sợ hãi như vậy, nhưng do nghe lệnh từ nãy tới giờ thành ra tâm lý đã hình thành bản năng phục tùng. Vả lại cũng như Hat, Sabat không tin một kẻ không có nguyên lực lại có thể giúp Nanh hổ đánh bại sư dương, vì thế nên anh ta tuy rất không cam lòng nhưng vẫn cắn răng móc ra một lọ dung dịch màu đỏ sậm, nhỏ hơn cái lúc nãy rất nhiều đưa cho hắn.
Hoàng cầm lấy lọ thuốc, không khách sáo mở nắp đổ một hơi hết sạch. Igor thấy vậy thì hộc máu, đó là thuốc chữa thương trung cấp đấy, cả một lần đi săn cũng chỉ đủ tiền mua được một lọ thôi, thế mà hắn dùng cứ như nước rửa mặt vậy. Một lúc sau vết thương Ike có một chút chuyển biến, máu bắt đầu ngừng chảy, vạch đỏ trên đầu cũng nhích lên tầm một phần mười, nhưng cảm giác cậu ta vẫn khó mà qua khỏi. Hoàng lắc đầu, thuốc ở đây tuy cũng có tác dụng khá có điều hiệu quả lại quá chậm, chữa những vết thương bình thường thì không sao chứ mấy cái thuộc dạng thập tử nhất sinh này e không ăn thua.
– “Không thể cứ ở mãi chỗ này được, có trời biết lại có thêm con quái vật nào như sư dương xuất hiện hay không”.
Hắn thầm nghĩ rồi quay qua mấy người Nanh hổ, bắt đầu phân công nhiệm vụ:
– Chúng ta phải đưa Ike về điểm tập kết trước đã, Hat đi với tôi mang cậu ta về, Igor với Sabat ở lại đây thu hoạch tất cả những gì có thể của con súc sinh kia, làm càng nhanh càng tốt.
Tuy chia người như vậy rất có thể sẽ gặp nguy hiểm, nhưng hắn không muốn một con quái vật mình mất công đánh cả ngày trời cứ khơi khơi nằm đó cho kẻ khác chiếm lấy, và chắc chắn ba người này cũng vậy. Sabat và Igor gật đầu rồi nhanh chóng tiến lại gần chỗ sư dương, Hat cũng móc ra một cái hộp hình vuông ném lên người Ike, cả người cung thủ tóc trắng lập tức được bao phủ trong một màng dịch mỏng trong suốt lơ lửng cách mặt đất. Thấy Hoàng có vẻ lạ lẫm, Hat giải thích:
– Đây là dụng cụ khi cần phải di chuyển người bị thương, tốc độ nhanh hơn lại bảo đảm an toàn nữa, tránh va chạm không cần thiết.
– Vậy tôi với anh đi bằng gì?
Hoàng thắc mắc, chả lẽ bây giờ lại lội bộ ra ngoài, nếu thế thì chờ lúc hắn đến nơi chắc Ike cũng tắt thở luôn. Hat không nói gì, chỉ lẳng lặng niệm phép, dưới chân liền có mấy luồng gió lốc nhỏ cuốn quanh từ từ nâng cơ thể lên khỏi mặt đất, Hat búng tay thêm một lần nữa, chiếc lồng chứa Ike bắt đầu di chuyển, cùng lúc đó cả hai người cũng bắt đầu phóng đi rất nhanh. Hoàng hơi bất ngờ, thế này cũng phải ngang ngửa xe ô tô chạy trên đường lớn, không ngờ ma thuật ở đây cũng ứng dụng vào nhiều việc như vậy.
Trong lúc di chuyển Hoàng để ý lồng bảo hộ Ike khá chắc chắn, căn bản mấy thứ vớ vẩn không làm tổn hại được, chắc nó cũng tương tự với các đòn tấn công vật lý hoặc phép thuật nhưng khi sử dụng “sơ cứu” thì vẫn có tác dụng, hắn đoán các kĩ năng của mình không thuộc thế giới này nên không bị ngăn trở, coi như cũng là điều tốt.
Gần một giờ sau, ba người đã đứng trước căn nhà nhỏ ở bìa rừng, Hoàng bây giờ mới có thể kiểm tra kĩ càng Ike, tuy đã uống thuốc nhưng tình hình vẫn rất tệ, mặt cậu ta tím đen như bị trúng độc, hơi thở khó khăn, tay chân có dấu hiệu co quắp. Hắn thấy lạ, nghĩ thầm trong đầu:
– “Phân tích”
– Đối tượng: Ike
– Cấp độ: Không rõ
– Trạng thái: “ăn mòn”, “xuất huyết”, “trúng độc”
– Chết tiệt thật, dịch nhầy kia có độc, thảo nào uống thuốc vào chỉ cầm máu chứ không lành được.
Hoàng thực sự đau đầu, hắn không lường trước việc này, tuy “Sia” có thể chữa trị tất cả các vết thương rất tốnt nhưng lại bó tay trong việc hóa giải trạng thái bất lợi, nếu còn đủ năng lượng thì có thể hồi phục cho Ike khỏe lại rồi từ từ kiếm hiệu thuốc, có điều khi sử dụng “Sia” thì phải đến mười hai giờ sau mới có thể dùng lại. Hắn suy nghĩ một lúc rồi chợt nhớ ra gì đó, đặt tay lên vết thương Ike, nói thầm:
– “Sơ cứu”
– Phát hiện trạng thái bất lợi trên người mục tiêu, có muốn chữa trị hay không, tỉ lệ thành công một phần trăm.
Được rồi, may là mình vẫn còn nhớ vụ này, “sơ cứu” tuy cái gì cũng dở nhưng đúng như tính năng được thiết kế cho người chơi mới, nó có thể chữa trị gần như tất cả các loại trạng thái ban đầu với một tỉ lệ nhất định, vấn đề là quá thấp nên ai cũng dùng thuốc cho nhanh.
Hoàng tuy đã tìm ra cách giải quyết nhưng lại nảy sinh vấn đề mới: lấy năng lượng đâu ra cho đủ để đốt vào cái một phần trăm kia, đúng là trêu ngươi mà, đang lúc không biết phải làm sao thì Hat lên tiếng.
– Này, chúng ta nên đưa cậu ta vào bên trong chứ?
Hoàng sực nhớ ra ở đây có thuốc trị thương, hẳn cũng phải có thứ gì đó phục hồi năng lượng, nếu không pháp sư sẽ rất bất lợi đối với chiến sĩ. Hắn quay sang Hat, dò hỏi:
– Anh biết thứ gì có thể giúp hồi phục nguyên lực không?
Pháp sư của Nanh hổ có dự cảm không lành, theo bản năng lui lại mấy bước sở tay vào ngực, Hoàng nắm ngay lấy cơ hội này bước tới giằng từ trong túi áo Hat ra một lọ thủy tinh sơn đen kịt, chỉ bé bằng ngón tay út. Hat hốt hoảng tính lấy lại thì bị hắn gạt phắt ra, nói luôn:
– Sao, anh muốn lấy lại à?
– Không không, tôi đâu có ý đó, chẳng qua là…
– Yên tâm đi, lọ thuốc này coi như tính công, con sư dương kia tôi sẽ không đòi chia phần đâu.
Hat không biết phải nói gì, đúng là hắn có một lọ hồi nguyên, vốn chỉ dùng vào dịp khẩn cấp, do lúc nãy khi chiến đấu gậy phép bị vỡ nên mới không lấy ra, nào ngờ bây giờ lại bị cướp trắng trợn như vậy.
Hoàng mở nắp, một mùi hắc như bạc hà xông lên mũi, thuốc nước có màu xanh lá cây, tuy chắc chắn đây là đồ xịn nhưng hắn vẫn cẩn thận hỏi lại:
– Này, tôi uống cái này vào sẽ không có vấn đề gì chứ.
– Yên tâm, đối với một người không có nguyên lực, thuốc này chỉ như nước lã mà thôi, thế nên….
Ý của Hat rõ ràng là: “cậu vốn là phế vật rồi thì còn cần nó làm gì”, nhưng anh ta không dám nói. Hoàng chả thèm quan tâm, ngửa cố uống một hơi hết phân nửa, sau đó bắt đầu chờ đợi. Một lúc sau vẫn chả thấy có gì xảy ra, hắn hơi nghi ngờ nhưng vẫn kiểm tra bảng trạng thái, quả nhiên “nguyên lực” ở thế giới này tương đương năng lượng trong game, cột năng lượng của hắn đã đầy đủ trở lại. Vì không biết lọ thuốc này hồi phục chính xác được bao nhiêu nên phải uống tới nửa bình, kể ra cũng hơi phí phạm. Hắn nói với Hat:
– Tôi phải đưa Ike vào bên trong làm mấy việc, anh đứng ngoài này chờ đi.
– Cậu có thể chữa thương nữa à?
– Đó không phải là cái anh cần quan tâm, đứng ngoài này và chờ, được chứ?
– Được rồi, theo ý cậu vậy.
Trước khi chưa đủ sức mạnh Hoàng sẽ không tùy tiện lộ con bài tẩy của mình ra, có thể phép thuật Đại Mục Sư của hắn ở thế giới này không là gì nhưng vẫn phải cẩn thận. Bế thốc Ike lên, tiến vào nhà, tùy tiện dọn lấy một chỗ thoáng đãng đặt xuống bắt đầu quy trình giải độc.
– Phát hiện trạng thái bất lợi trên người mục tiêu, có muốn chữa trị hay không, tỉ lệ thành công một phần trăm.
– Có
Sau khi xác nhận, chưa đầy nửa giây sau đã có tiếng thông báo.
– Chữa trị thất bại.
Hoàng thở dài, một phần trăm quả nhiên là khó khăn, sẽ tốn thời gian đây, hắn tiếp tục đặt tay lên ngực Ike và dùng “sơ cứu”. Bảng thông báo liên tục hiện ra, sau một hồi lâu lặp lại tiến trình đến mức muốn ngủ gục, cuối cùng giọng nói cũng thay đổi.
– Chữa trị thành công.
Hoàng ngáp dài, tốn mất hai phần ba năng lương chỉ để giải độc, quá là vô dụng, hắn mở nắp tu nốt số thuốc còn lại. Trong lúc chờ đợi một cách buồng chán, lại thấy Ike dính máu khắp người, tự nhiên muốn dọn sạch đi một chút, tiện thể tí nữa cũng biết được công hiệu thực sự của “Sia”, nghĩ vậy hắn bắt đầu tìm cách cởi áo cậu ta ra. Mày mò, sò soạng một lúc bỗng cảm giác không đúng.
– Quái lạ, sao ngực tên này lại to và mềm như vậy nhỉ. Hay là…
Hắn cởi phăng hết lớp áo phía trên của Ike, một cảnh tượng cực kì bổ mắt hiện ra, hai cái bánh bao trắng nõn rung rinh không ngừng, da dẻ hồng hào đầy sức sống. Hoàng nghĩ thầm.
– Quả nhiên là con gái. Thảo nào lúc mình bế lại thấy nhẹ tênh.
Chỉ hơi ngắm nghía một lúc, Hoàng lại tiếp tục công việc, cơ bản hắn không phải kẻ háo sắc cũng không phải lần đầu nhìn thấy cơ thể con gái, tuy sống khá khép kín và lười nhác nhưng ít nhiều gì cũng từng có bạn gái và đã “phá giới” từ lâu lắm rồi, vả lại điều quan trọng nhất đối với hắn khi còn một game thủ chuyên nghiệp là đánh bại mọi đối thủ chứ không phải chuyện tình cảm nên về sau hắn khá thờ ơ với phụ nữ.
Sau khi lau sạch máu, Hoàng chăm chú quan sát rồi niệm:
– “Sia”
Miệng vết thương nhanh chóng khép lại với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được, sau đó da non mọc lên, các vết cắt xung quanh cũng mở dần đi, thanh máu vọt lên mức ba phần tư, thần sắc Ike dần dần bình thường. toàn bộ vùng bị tổn hại trở lại hoàn hảo như chưa có gì xảy ra,
– Quả nhiên kĩ năng của mình có hiệu quả gấp nhiều lần thuốc chữa trị, quá tốt rồi.
Việc còn lại chỉ là chờ anh chàng…. hay nói đúng hơn là cô nàng này tỉnh lại. Hoàng cẩn thận lấy một mảnh vải phủ lên người cô ta rồi ngồi dựa vào tường im lặng. Tầm mười phút sau, Ike cục cựa, mở mắt ra, cảm thấy cơ thể dễ chịu hơn rất nhiều, vết thương cũng không còn đau nữa nhưng lại cảm thấy có gì đó không đúng, nhìn xuống thì thấy thân trên của mình đang chỉ có mỗi một mảnh vải phủ lên, cô ta hơi hốt hoảng ngó quanh, đúng lúc thấy Hoàng đang ngồi đối diện, ngập ngừng lên tiếng:
– Là ngươi làm đó sao?
Hoàng tỉnh bơ liếc sang, hờ hững trả lời:
– Đúng, là tôi chữa cho cô đấy. À mà, mấy cái lời kịch thì khỏi cần nói, có cái gì nhìn được thì tôi đã nhìn hết cả rồi.