Ngai Vàng Của Hoàng Đế

Chương 59: Bảo an thủ đô


Đọc truyện Ngai Vàng Của Hoàng Đế – Chương 59: Bảo an thủ đô

Do vị trí đặc thù của thủ đô, nên việc bảo an nơi đây được giao cho từng lực lượng riêng biệt. Toàn bộ khu trung tâm, ngoại trừ nơi ở của quý tộc và hoàng gia đều được chia làm bốn khu vực chính, sau đó giao cho các trưởng khu quản lý riêng biệt. Những người này nhận lệnh trực tiếp từ hoàng gia, được quyền tự quyết hầu hết các vấn đề liên quan tới trị an hằng ngày, có thể so sánh họ với trưởng công an quận cũng không sai.

Ở cái khu màu mỡ béo bở như trung tâm thủ đô, quyền lực của bốn người này không cần hỏi cũng biết là lớn tới mức nào, chỉ tình số tiền được các cửa hiệu tự nguyện “đóng góp” cũng gấp hàng chục lần lương hàng tháng, chưa kể uy tín cộng danh vọng đi theo nữa, làm gì có thằng điên nào muốn cửa hàng của mình bị kiểm tra mấy chục lần trong ngày đâu.

Thực ra các khu trưởng cũng biết cái ghế của mình luôn bị rất nhiều kẻ cơ hội dòm ngó, nên họ luôn làm việc cực kỳ kín kẽ, hay nói đúng hơn là đã nhận tiền thì phải bảo đảm an ninh cho tốt, cảnh tượng trật tự và văn minh ở trung tâm thủ đô mà Hoàng thấy có công rất lớn của những người này.

Cái lẽ dĩ nhiên muôn đời là một người làm quan cả họ được nhờ, và tên Roy này là điển hình của thứ gà cậy gần chuồng chó cậy gần nhà. Hắn may mắn là con trai độc nhất của khu trưởng phía Đông, một tên lưu manh núp bóng người thân điển hình chúng ta có thể gặp ở bất cứ nơi đâu. Tiếng xấu của hắn nổi danh khắp cả khu Đông, những thứ như: ăn quịt, đánh nhau, phá hoại sinh kế người khác… là cái mà Roy thích thú làm hằng ngày.

Đặc biệt tên này cực kì háo sắc,nhưng lại không muốn đi mấy khu vui vẻ như người bình thường, hắn chỉ có hứng thú với các cô gái bình thường ngẫu nhiên gặp ngoài đường mà thôi, nói theo khoa học thì đây là sở thích điển hình của bọn yêu râu xanh.

Roy thường kéo thuộc hạ vào những nơi đông người, sau đó trêu chọc rồi sàm sỡ những con mồi mình thích, thậm chí có vài khi nổi điên lên còn tính bắt cóc họ về nhà nữa. Tất nhiên mọi việc cũng chỉ dám dừng lại ở mức vài cái nắn bóp hoặc dụ dỗ mà thôi, chứ nếu làm quá lên thì lão cha cũng không che dấu nổi, nhưng bao nhiêu đó cũng đủ khiến dân chúng ở đây sợ hãi Roy còn hơn cả ôn dịch, đối với hắn thì đó cũng có thể coi là một loại thành tựu rất đáng tự hào rồi.

– Chú Kat, lần này là do thằng khốn kia khiêu khích trước, chú xem hắn còn đánh cho người của cháu bị thương ra thế này cơ mà.

Lúc này Roy đang đứng ôm miệng kể khổ rất hăng say, bất chấp miệng hắn vẫn còn đầy máu, hai tên thuộc hạ đang đứng cũng rất biết phối hợp trưng ra những chỗ bị thương của đồng bọn đang ngất xỉu, cái này thì rõ ràng là Hoàng đánh thẳng tay nên nhìn qua cũng thấy rất nặng. Nếu chỉ xem kết quả thì có thể nói chính phía Roy mới là những kẻ chịu thiệt, dù sao thì hai tên bất tỉnh thẳng cẳng còn một tên máu me đầy mặt, nhìn qua trông rất dọa người.

Kat đứng im lặng nghe Roy lảm nhảm rất nghiêm túc, nhưng trong lòng cực kỳ khó chịu vì phải dính vào thằng này. Chức khu trưởng không phải cha truyền con nối, sau khi hết nhiệm kì thì trừ khi là Hoàng gia trực tiếp điều người tới, còn không sẽ do cấp phó phía dưới lên thay thế. Cha của Roy vẫn còn làm ít nhất vài năm nữa, do đó hắn mới có thể tự do tác quái như vậy, nhưng lúc này thì nội bộ của bọn họ đã bắt đầu chia phe tính xem nên phò người nào tiếp theo rồi.


Dưới trước của cha Roy có ba phó trưởng khu, có quyền tự quyết tương đương nhau, ngày thường phân chia nhau làm việc theo lịch. Phía dưới nữa là các đội trưởng và nhân viên trực thuộc, tổng cộng có tất cả tám đội trưởng. Bình thường thì bọn họ làm việc rất hợp tác ăn ý, nhưng cứ đến lúc chuẩn bị hết nhiệm kỳ khu trưởng là sẽ chuẩn bị quay sang đấu đá lẫn nhau, tùy thuộc ai thấy ông phó nào có khả năng là sẽ xin theo trước.

Nếu mọi chuyện thuận lợi, sau khi lão đại thuận lợi lên chức, các đội trưởng sẽ được cất nhắc làm phó khu, sự nghiệp cứ thế theo đà mà tiến, thẳng đến khi hết nhiệm kỳ lại quay sang cắn xé nhau tiếp.

Hoàng gia dĩ nhiên biết thừa mấy chuyện này, nhưng họ không những không cấm mà còn ngầm ủng hộ nữa, vì dù sao có cạnh tranh thì sẽ có phát triển, hơn nữa thủ đoạn trên chính trường cũng có thể coi là một loại năng lực của cảnh sát.

Và cũng để tránh trưởng khu mới lên phải khó xử với đồng nghiệp cũ, các phó khu và đội trưởng dưới trướng không được chọn sẽ bị điều sang nơi khác, các khu tuần tự đổi người cho nhau, việc này để bảo đảm là không tên nào có thể ăn dày một chỗ quá lâu được. Cơ hội cho mọi người là như nhau, nhưng tất nhiên là ghế ít đít nhiều nên thể nào cũng có kẻ cả đời giậm chân tại chỗ, và đội trưởng Kat này là người như vậy.

Kat năm nay năm mươi tuổi, làm đội trưởng đã hơn mười lăm năm, coi như cũng thuộc dạng lão làng. Ông ta không có tài ăn nói, giao tiếp lại kém nên thường bị gạt ra khi có đấu đá cuối nhiệm kỳ, thậm chí có vài người cùng thời đã lên làm trưởng khu rồi thăng chức cao hơn từ lâu rồi. Kat cũng biết điều này, tuy ban đầu rất bất mãn nhưng dần dà cũng đành chấp nhận, về sau lấy vợ sinh con thì cũng chẳng còn tâm trí tranh đấu nữa, thành thật làm một đội trưởng bình thường tới khi nghỉ hưu.

Những vụ xích mích này đáng lý là ông ta sẽ để kệ cho cấp dưới làm, chẳng qua hôm nay nổi hứng muốn đích thân đi tuần tra thành ra mới bị dây vào mà thôi, đã thế còn phải xử lý cho thể loại ôn thần như Roy, đúng là quá sức xui xẻo. Kat đằng hắng một tiếng ngắt lời Roy rồi nói:

– Việc này vẫn cần phải có thông tin từ cả hai phía, cậu chờ một chút để tôi hỏi người kia đã.

Kat nói xong liền quay lưng tính lủi đi, ông ta quyết định quẳng vụ này cho thuộc hạ làm, bản thân thì tránh đi không dây vào, cứ để trưởng khu giải quyết cho thằng nhóc Roy này đi. Nhưng còn chưa đi được mấy bước đã phải đứng lại:


– Chú Kat, tình hình chẳng rõ như ban ngày rồi còn gì, hắn cố tình hành hung chúng tôi, thương tích này đâu thể giả được.

Roy vừa nói vừa chỉ thay về phía hai tên đồng bọn đang nằm sóng soài trên sàn, lúc này mấy chỗ bị thương của chúng đang sưng vù lên như bong bóng thổi hơi. Kat thấy thằng này cứ nhảy dựng lên như thế đành phải giải thích:

– Mặc dù hiện trường là thế nhưng theo thủ tục vẫn phải hỏi từ cả hai phía, đây chỉ là thủ tục mà thôi, còn cách xử lý về sau thì tùy vào người có trách nhiệm giải quyết.

Ý tứ của Kat rất rõ ràng: “chờ ta hỏi cho có lệ rồi dẫn về, lúc đấy hai cha con ngươi muốn làm gì thì làm”, dù sao mấy việc đánh nhau này đối với Roy gần như là cơm bữa, với mấy thứ nhỏ nhu hạt cát này thì cha hắn có hàng trăm cách xử lý ổn thỏa cả công lẫn tư. Nhưng Roy cứ như bị chạm nọc, nhất quyết một hai không chịu:

– Cần gì phải phiền phức như vậy, cứ sang đó trực tiếp còng đầu thằng đó lại, nếu hắn dám chống cự thì người của chú cũng có quyền trấn áp mà.

Kat nghe Roy cướp lời ra lệnh cho mình thì cảm thấy rất khó chịu, dù sao ông ta làm đội trưởng cũng nhiều năm rồi, còn chưa mất tư cách đến độ sợ một thằng nhóc. Kat quyết định lờ hẳn đi, lạnh lùng bước sang chỗ khác mặc xác mọi chuyện, Roy thấy vậy thì hốt hoảng gọi với theo:

– Chú Kat, chú Kat, chờ đã…

Hoàng đứng gần đó chứng kiến hết màn này, tuy hắn không nghe được bọn họ nói chuyện gì, nhưng qua thái độ cũng có thể đoán được là thằng kia đang sử dụng quyền gọi điện thoại cho người thân, chuyện này thì ở đâu cũng có chẳng có gì lạ. Nhưng sau khi người đàn ông có dáng vẻ như đội trưởng kia bỏ đi, lại có hai người khác tiến lại chỗ Hoàng với thái độ không thân thiện cho lắm, lên giọng:


– Chúng tôi nghi ngờ anh có hành vi cố ý muốn hành hung thường dân, phiền anh đi về trụ sở giải quyết.

Vừa nói họ vừa lấy ra một chiếc vòng khóa, nhìn qua cũng biết đây là dụng cụ khóa nguyên lực. Hoàng cảm thấy hơi bất ngờ, tuy nói là gọi điện thoại cho người thân thành công thì cũng không quá đáng thế này chứ, trực tiếp chụp cho mình cái mũ hành hung, tội này có vẻ nặng phết đấy. Nhìn sang bên kia thì Roy đang nhếch mép cười thầm, có vẻ hắn đã dụ dỗ được vài nhân viên khác chịu làm rồi, trong khi đó Kat thì kệ xác, dù sao việc cũng chả liên quan tới ông ta.

– Hừm, các anh hình như hơi vội vàng quá thì phải.

– Có nhân chứng nói anh đã ra tay nặng với mấy người bên kia, vết thương trên người bọn họ vẫn còn rất mới kia.

– Này này, lúc đó ngoại trừ tôi và bọn chúng ra thì làm gì còn có ai khác, rõ ràng là bọn khốn đó vừa ăn cướp vừa la làng còn gì.

– Đúng sai thế nào cứ về trụ sở sẽ rõ, mong anh hợp tác.

Hai nhân viên này nói xong thì tiến lại gần muốn tròng chiếc vòng lên cổ Hoàng, đến nước này thì không thể đánh nhau tiếp nữa rồi, nhưng Milenia còn chưa thấy về, mình không thể bỏ mặc cô ta ở lại một mình được. Hoàng hơi lưỡng lự không biết xử lý thế nào cho đúng, hắn hơi mất tập trung quơ tay đụng trúng hai người nhân viên, còn chưa kịp lên tiếng xin lỗi thì họ đã hét lên:

– Nghi phạm có hành vi bạo lực muốn chống đối, chuyển sang phương án trấn áp.

Hoàng còn chưa hiểu mô tê ất giáp gì thì đã thấy cây côn trên tay họ đập xuống, hắn chỉ kịp nhảy lùi lại theo cảm giác. Những người này được huấn luyện bài bản nên sức mạnh hơn hẳn bọn du côn lúc nãy, cây cột sắt phía sau lưng Hoàng bị họ đập trúng lõm hẳn vào trong, hắn nhìn thấy thế thì trợn mắt lè lưỡi:


– “Mẹ nó, bị cái thứ này chạm vào người thì không nát thây cũng gãy xương.”

Hoàng thừa hiểu đây chỉ là màn kịch do tên kia bày ra, hai người này hẳn là cố tình muốn đánh mình, coi như là không chết cũng đủ trút giận cho gã rồi, đến nước này thì đành phải tự lo thôi. Hắn lăn một vòng tránh ra xa, cúi người xuống thủ thế, sẵn sàng chiến đấu, ít nhất là phải bảo vệ bản thân trước đã rồi tính gì thì tính.

Hai nhân viên thấy “nghi phạm” có thể tránh được thì cũng hơi ngạc nhiên, họ cứ nghĩ tên này chỉ là dân thường không biết gì. Tuy vậy bảo an thủ đô đều là người đã qua đào tạo kỹ càng, hai người lập tức chia ra nhau lao tới, côn của họ cắt chéo thành hình chữ X vây “nghi phạm” vào giữa. Hoàng né được một bên thì để hổng phía còn lại, luống ca luống cuống từ từ bị dồn vào góc, dù sao hắn cũng chưa có kinh nghiệm một chọi nhiều, huốn chi đối phương còn là dân chuyên nghiệp nữa.

Mắt thấy xương sườn sắp bị đập nát tới nơi, Hoàng lập tức đẩy hai tay ra trước, thầm thì:

– “Kirie Elodon”

Một luồng sáng bạc lóe lên bao trùm lấy hai bàn tay của Hoàng, chặn đứng hoàn toàn thế công của hai nhân viên nọ, hắn nhân cơ hội họ bị hổng mất một nhịp, nhanh nhẹn co chân nhảy lùi về sau mấy bước, âm thầm tính toán xem có nên lấy đồ chơi ra để đập nhau tới bến luôn hay không.

Tiếng động của cuộc đụng độ nhỏ này đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, Kat và mấy nhân viên bảo an còn lại ngay lập tức chạy tới xem xét. Sau khi thấy đồng đội của mình đang có hành động chiến đấu, bọn họ đồng loạt rút côn ra bao vây vòng ngoài lấy “nghi phạm”, sẵn sàng lao vào nếu tình hình xấu đi. Hoàng có cảm tưởng mình y như một con cá trong rọ, hắn nắm chặt tay suy tính:

– “Coi bộ kỳ này không nghiêm túc không xong, giờ thì mình đúng là thành chống người thi hành công vụ rồi”.

Trong lúc hai bên còn đang gầm ghè nhau, thì Milenia không biết từ đâu đã quay lại, nhìn thấy Hoàng đang bị bảo an thủ đô bao vây như chuột thì hốt hoảng đi nhanh lại, nói lớn:

– Ngừng tay.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.