Đọc truyện Ngai Vàng Của Hoàng Đế – Chương 44: Đàm phán (2)
Zato thực sự cũng hơi ngạc nhiên khi để sổng mất tên đeo mặt kia, nhưng lão ta cũng không có thời gian để suy nghĩ vì Hasas cũng đang phóng tới. Nhìn thấy kẻ thủ đang vung kiếm bổ thẳng xuống đầu mình, Zato không hề hoảng sợ mà trái lại còn cười khẩy ra vẻ khinh thường. Lão chập hai tay vào nhau, cuốn không khí xung quanh thành một tấm khiên nhỏ, vừa vặn đỡ lấy đòn này.
Hasa vẫn còn đang trong đà tấn công, ngay lập tức xoay kiếm chém ra ba đường sóng nguyên lực siêu lớn, phá tan lớp phòng hộ của Zato, sau đó cầm kiếm bằng cả hai tay, tập trung sức lực toàn thân đâm thẳng xuống. Lúc va chạm với cơ thể lão già Nguyền Sư, nguyên lực ở đầu mũi kiếm phát tán ra xung quanh mạnh tới nỗi cuốn phăng toàn bộ cây cối gần đó lên trời. Nhưng điều kì lạ là Hasa chỉ phí công vô ích, Zato đã biến đâu mất dạng, cứ như bốc hơi vào không khí vậy.
– Ghê thật, nếu thực sự phải đấu với hắn, chưa chắc mình chịu nổi một đòn.
Trong lúc Hasa đang múa may ở phía trên thì Hoàng lại nhàn nhã đứng tít đằng sau, đòn đánh lúc nãy của Zato hoàn toàn không có chút tổn hại gì tới hắn. Từ lúc bắt đầu bước vào điểm hạn, Hoàng đã gài một đống đạo cụ trên đường đi, kể cả khi đấu khẩu với Zato, tay chân vung loạn xạ như khỉ cũng chỉ để đánh lạc hướng. Thành ra đòn tấn công vừa rồi chỉ trúng vào một cái ảo ảnh đơn giản, bản thân hắn thì núp ở chỗ khác, căn bản do Zato cũng đứng quá xa nhất thời không phân biệt được.
Tuy đã được Khadas cho biết tên Lãng khách đạt tới cấp bảy, tuy nhiên khi chứng kiến tận mắt, Hoàng mới cảm nhận hết sức mạnh. Mặc dù chỉ hơn gã cốt đột Pukas lúc tại đấu trường đúng một cấp, nhưng thực tế thì chênh lệch phải hơn gấp đôi, tên Giáp sĩ đó không đời nào có thể phóng ra nguyên lực mạnh tới mức đó. Tuy vậy, hiện giờ Hasa lại bị mất phương hướng, Zato chả biết đã biến đi chỗ quái nào, hiện trường trơ trọi đúng một mình hắn, đang phân vân không biết xử lý thế nào bỗng có tiếng nói cất lên:
– Khỏi cần tìm, ta sẽ sớm cho ngươi thành nguyên liệu bổ sung mà thôi.
Giọng nói khàn khàn của lão già Nguyền sư vang lên làm Hasa hơi sững người, hắn chợt cảm thấy áp lực khủng khiếp ngay sau lưng, ngay lập tức xoay người giơ ngang thanh kiếm dài phòng thủ theo bản năng. Chỉ thấy tối sầm một mảng, Hasa bị vật gì đó quật xuống, thân thể chấn động buộc phải lùi lại mấy bước, nhưng vẫn còn đủ sức duy trì nguyên lực chống đỡ. Đập vào mắt hắn là một cảnh tượng cực kì kinh dị, mấy chục xúc tu từ dưới đất mọc lên đang vung vẩy xung quanh, cái nào cái nấy to tương đương cột nhà, bốc mùi hôi thối khủng khiếp.
Hasa còn chưa kịp định thần thì đã có mấy cái xọc tới, hắn nhanh nhẹn búng người lên không, dùng kiếm vạt ngang một đường, cắt sạch chúng ra làm mấy đoạn, nhưng mấy thứ thân mềm này vẫn chưa chết hẳn, từng khúc một tiếp tục ngoe nguẩy bò tới tìm kiếm đối thủ. Hasa thấy vậy liền chuyển thế, đổi tay cầm ngược kiếm, tập trung nguyên lực chém ra mấy cơn lốc sắc lẻm, triệt để xay nhừ đám lùng nhùng đó thành thịt vụn. Tên Lãng khách tiếp tục thừa thế xông lên, toàn thân bao bọc trong một cái kén gió, tất cả thứ gì bị nó lướt qua đều bị cắt nát. Chỉ trong chốc lát Hasa đã tiêu diệt sạch đám xúc tu xung quanh, biến chỗ hắn đứng thành một bãi lầy nhầy nhão nhoẹt, trông cực kì tởm lợm. Zato không biết đứng trốn ở đâu, trông thấy cảnh này cũng phải khẽ than thở:
– Quả nhiên là một Kiếm sĩ gió, tên thành chủ này cũng biết nhìn người đấy.
Trong những cận vệ dưới trướng Khadas, trừ Chilat đã ở bên cạnh Anton không mấy khi ra mặt thì Hasa là kẻ giỏi nhất. Hắn vốn là trẻ mồ côi từ nơi khác đến, từ nhỏ đã sống vất vưởng trong thành, lớn lên một chút thì học lỏm được một vài miếng võ, bắt chước người ta vào đấu trường kiếm ăn. Tuy Hasa lúc đó chỉ thuộc dạng đấu sĩ nửa mùa, nhưng lại có bản năng chiến đấu rất khủng khiếp, chính xác là hắn không sợ chết, lên đài cực kì liều mạng, ai cũng phải tránh đi.
Trong một lần Khadas rảnh rỗi đi đến đấu trường, tự nhiên nổi hứng muốn thu nhận tên lang thang này, lúc đó ông ta chỉ thuần túy là trẻ tuổi sung sức, dư tiền tiêu bậy. Nhưng không ngờ Hasa lại có thiên phú về nguyên tố gió cực mạnh, vì vậy Khadas đã bỏ công đào tạo hắn bài bản, rồi tống theo mấy đoàn mạo hiểm đi thực chiến. Hasa về sau trở thành một Kiếm sư có thể điều khiển gió duy nhất tại thành Roc. Thực ra ra với tài năng như vậy, hắn hoàn toàn có thể phát triểu ở nơi khác tốt hơn, nhưng tên Lãng khách này là kẻ có nguyên tắc, chịu ơn phải trả, do đó chấp nhận ở lại bên cạnh Khadas làm hộ vệ cả đời.
– Khá đấy, ta không ngờ ở chỗ nhà quê này lại có kẻ tài giỏi như vậy. Nếu phải giết ngươi thì cũng thật tiếc, có muốn đổi ý đầu quân cho nhị hoàng tử không?
Zato lại không bíết từ đâu đột ngột xuất hiện, trên tay đang cầm một cây gậy phép màu bạc, khuôn mặt lộ vẻ hứng thú quan sát Hasa. Lão thấy tên Lãng khách có vẻ còn đang phân vân, liền chớp cơ hội nói tiếp:
– Một Kiếm sư có năng lực điều khiển gió chính là thiên tài rất hiếm gặp, tuy ngươi hiện nay cũng hơi lớn tuổi, nhưng nếu chịu tuyên thệ trung thành với nhị hoàng tử, ta dám chắc ngài ấy sẽ có cách giúp ngươi tăng cao sức mạnh, không phải chịu cảnh làm một tên hộ vệ quèn ở chốn khỉ ho cò gáy này nữa.
Lão già Nguyền sư rất thoải mái thuyết phục kẻ thù, căn bản lão không hề ngại Hasa. Tuy Hasa là Kiếm sư cấp bảy, nhưng Zato hoàn toàn nắm chắc có thể đánh bại đối thủ chỉ trong vài đòn, đây không những là chênh lệch cấp độ mà còn cả về thế trận nữa. Zato đã nắm được dòng chảy nguyên lực của tên Lãng khách, hắn gần như chẳng còn chút cơ hội thắng nào cả.
Nhưng nếu có thể thuyết phục một Kiếm sư gió chịu đầu quân cho nhị hoàng tử, địa vị của Zato sẽ được nâng cao lên rất nhiều. Đây đang là giai đoạn chủ nhân tích lũy lực lượng, có thêm một nhân tài như Hasa sẽ là nguồn tăng cường rất cần thiết. Đối với những kẻ thường dân, đề nghị này cực kì có sức hút. Có thể đầu quân cho người trong hoàng gia chính là vốn tích lũy siêu lời, nếu về sau chủ nhân có thể lên ngôi, bản thân cầm chắc sẽ được phong làm quý tộc, có trung thành tới mấy cũng khó mà cưỡng lại được, huống chỉ là đối với một tên hộ vệ. Thấy đối phương vẫn im lặng, lão bèn nói thẳng:
– Tên nhóc con vô dụng kia chắc chắn phải chết, sau đó sẽ tới cha của hắn. Hiện tại ngươi chỉ cần giết chết thằng khốn đeo mặt nạ kia là đủ, ta sẽ có cách giới thiệu ngươi tới chỗ nhị hoàng…
Zato còn chưa nói hết câu thì đã có một bóng kiếm đâm thẳng tới lão. Hasa nãy giờ đứng yên thủ thế, nhân lúc kẻ thù đang lảm nhảm, thình lình chém một đòn cực nhanh, lực mạnh tới mức rạch trên mặt đất mấy rãnh sâu hoắm. Zato bị bất ngờ, nhưng vẫn kịp gọi lên sáu, bảy cái xúc tu để bảo vệ bản thân, khuôn mặt ngập tràn khó hiểu. Lão hét lên:
– Ngươi bị điên à, ta đã có ý tốt muốn giúp. Chẳng lã ngươi muốn chôn vùi cả đời mình tại đây sao?
Đáp lại Zato chỉ là hằng hà sa số bóng kiếm phủ kín mặt đất, như một tấm lưới đan bao vây lão vào giữa. Đây là một trong những tuyệt kỹ thành danh của các Kiếm sư điều khiển gió, họ kết hợp nguyên lực trong người hòa cùng dòng khí lưu xung quanh, liên tục chém ra những nhát cắt cực mỏng mắt người khó nhìn thấy được. Chúng sắc tới mức có thể xẻ đá tẽ sắt như thái đậu phụ, nếu là các chiến sĩ dưới cấp sáu thì ngay cả cơ hội để chạy trốn cũng không có.
Lúc này Zato y hệt cá trong rọ, chỉ cần lão nhúc nhích một bước là sẽ thành thịt băm ngay. Hasa đứng yên, đôi mắt đỏ ngầu toát lên ánh nhìn lạnh lẽo khủng khiếp, đủ để dọa chết người bình thường. Nhưng lão già Nguyền sư lại hoàn toàn thờ ơ, thậm chí còn dùng ngón tay gẩy gẩy lên một lưỡi dao bên cạnh, cất giọng mỉa mai:
– Ta cho ngươi cơ hội cuối cùng, đầu hàng và đi theo nhị hoàng tử… hoặc biến thành nguyên liệu luyện thuốc.
Zato vừa nói dứt lời thì có một luồng máu phọt lên, Hasa đã phát động toàn bộ lưới dao gió chém xuống. Toàn thân Zato phút chốc bị tới mấy trăm nhát chém ngang dọc, hoàn toàn đem lão thành một cái bọc máu. Chân,tay, nội tạng… văng tung tóe khắp nơi, thậm chí còn không có cái nào được toàn vẹn, khung cảnh hết sức buồn nôn. Toàn bộ chỉ diễn ra trong vòng chưa tới vài giây, phút chốc chỉ còn lại mình tên Lãng khách lãnh đạm đứng đó.
Tuy đã chính mắt nhìn thấy kẻ thù bị cắt nát như tương, nhưng Hasa vẫn rất cẩn thận tiến tới xem xét. Hắn khá chắc chắn lão ta còn chưa chết, cùng lắm chỉ bị thương mà thôi, dù sao chủ nhân cũng có lệnh phải tìm cách moi ra cho được cách giải lời nguyền cho Anton. Tên lãng khách nắm chặt vũ khí, tiến từng bước một. Tại chỗ mà Zato vừa đứng, có một hố rất sâu khoan thẳng xuống lòng đất, có lẽ lão đã trốn qua đường này rồi, cảnh tượng máu me lúc nãy chỉ là giả mà thôi. Hasa đã đoán trước được điều này nên cũng không quá thất vọng, định bụng quay lại tái hợp với Hoàng, hỏi xem nên làm gì tiếp theo.
Nhưng bỗng nhiên, mặt đất dưới chân hắn đột nhiên rung chuyển dữ dội, Hasa nhất thời không đứng vững được, phải cắm kiếm xuống lấy điểm tựa. Hắn cảm thấy mình đang bị nhấc bổng lên trời, ngay lập tức búng người liên tiếp mấy cái nhảy ngược ra phía sau. Một thân hình cực lớn đang ầm ầm tẽ đất ngoi lên, Hasa còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã thấy hai móng vuốt khổng lồ ép tới, tống hắn văng đi cả chục mét. Tên kiếm sư chật vật đứng dậy, sau khi cố gắng ngước nhìn thứ đã tấn công mình, hắn chợt cảm thấy sống lưng lạnh toát:
– “Thằn lằn đất? Tại sao nó lại xuất hiện ở đây được?”
Trước mặt Hasa là một con bò sát to như xe container, trên đầu có bờm tám cạnh, bốn chân lực lưỡng kềnh cành, toàn thân nó bọc trong lớp vẩy dày cộm màu xám nhạt. Đây là một con thằn lằn đất trưởng thành, quái thú cấp tám biến dị, nỗi kinh hoàng với bất cứ đoàn mạo hiểm nào. Loài này tuy khá ôn hòa, rất ít khi chủ động tấn công, nhưng nếu bị xâm phạm lãnh thổ, chúng sẽ lập tức nổi điên truy lùng rồi xé xác kẻ đó ra bã. Điều khủng khiếp nhất nhất là ở chỗ những con thằn lằn này sở hữu khả năng phòng thủ rất dã man, chiếc vỏ kia có thể kháng gần như toàn bộ những đòn tấn công vật lý hoặc phép thuật dưới cấp bảy. Thằn lằn đất chỉ sống ở các sa mạc hoang vu không người, chẳng hiểu sao lại tòi ra một con ở chỗ này, và nó còn đang có vẻ rất điên tiết.
Con thằn lằn đất lúc này đã trồi hết cả người lên, miệng gầm gừ không ngớt, nhìn về phía tên Lãng khách đầy địch ý, rất rõ ràng nó đã coi kẻ trước mặt là kẻ thù đến phá tổ, vấn đề tiếp theo thì không cần phải bàn nữa. Tuy Hasa chưa biết tại sao thứ quái vật này lại xuất hiện, nhưng lúc này thì cũng không phải thời gian để điều tra, phải lo giữ mạng trước đã. Hắn nhanh chóng giơ ngang thanh kiếm chuyển về thế thủ, vài luồng sóng nguyên lực vô tình phát ra xung quanh, việc này vô tình càng khiến nó nổi điên hơn nữa.
Con thằn lằn đập đuôi xuống đất, tạo ra chấn động y như bom nổ, sau đó lao thẳng về phía trước, hai chân trước vồ lấy kẻ địch, móng vuốt của loài này cũng cứng tương đương vẩy của nó, không có áo giáp hoặc nguyên lực đủ mạnh thì chỉ cần trúng một phát cũng đủ nát thây. Hasa rất đơn giản lách sang bên cạnh, mũi chân nhẹ nhàng đạp lên người con thằn lằn lấy điểm tựa để bay xa hơn, nó thấy vậy tức tối quay đầu muốn đớp gọn tên Lãng khách, nhưng lại một lần chỉ nữa vào khoảng không. Tuy là quái vật cấp tám nhưng trí thông mình của loài này rất kém, chúng không có khả năng tấn công tầm xa, hầu hết chỉ biết ủi bừa, thành ra những mẫu chiến sĩ nhanh nhẹn như Hasa vẫn có thể tránh né được.
Mặc dù vậy, tên Lãng khách vẫn không có cách nào để làm bị thương con thằn lằn này, lớp vẩy của nó đúng là quá biến thái. Chém, đâm, bổ hay dùng nguyên lực tấn công đều vô dụng, Hasa chỉ còn cách né tránh chờ thời cơ. Với thân hình to đùng của mình, con thằn lằn đất chiếm ưu thế hoàn toàn, Hasa phải liên tục sử dụng nguyên lực để tạo gió tăng tốc cho bản thân, nếu cứ tiếp diễn thế này, sớm muộn gì cũng kiệt sức mà chết. Hắn vừa tránh né vừa quan sát, cố gắng tìm ra nhược điểm nào đó để khai thác. Có điều đối thủ thì không dễ thương như vậy, nó điên cuồng ủi ầm ầm như một cái xe tăng, Hasa cuối cùng cũng không thể duy trì tỉnh táo mà tránh né mãi, bị húc cho một cái trời giáng vào hông, hắn nén đau chém ra mười mấy nhát đao gió liên tục, tất cả đều biến mất trên lớp vẩy kia, nhưng điều kỳ lạ là con thằn lằn đất đột nhiên dừng tấn công, ngửa đầu rú lên đau đớn.
– “Hử, mình đánh trúng được nó sao.”
Hasa lúc này đã có thời gian để thở, cắn răng lấy ra một lọ thuốc hồi phục đổ ngay vào miệng, đồng thời chăm chú quan sát. Một dòng máu xanh lè đang chảy ra, đúng ngay chỗ tiếp giáp nhỏ xíu giữa hai chiếc vẩy của con thằn lằn. Dù sao nó cũng là sinh vật sống, cơ thể phát triển tất nhiên không đồng đều, ngẫu nhiên có vài chiếc bộ phận bị hở. Đòn đánh bừa của Hasa lúc nãy vô tình lại trúng ngay cái khớp đó, làm tổn thương được thứ quái vật này. Tuy vậy tổn hại cũng không lớn, cùng lắm chỉ là trầy da một chút mà thôi, nhưng đã đủ mở ra con đường tấn công cho tên Lãng khách.
Con thằn lằn đất tiếp tục ủi đất lao tới, lần này Hasa đã có kinh nghiệm. Hắn chỉ chăm chăm nhắm đúng chỗ vẩy bị hở đó mà phóng đao gió vào, mặc dù sát thương chẳng đáng bao nhiêu nhưng mưa dầm thấm lâu. Sau một hồi tung ra vài chục đòn trúng đích, cả mảng lưng phía trên của con bò sát này đã bị nhuộm xanh bởi máu. Động tác cũng bắt đầu chậm lại, nhưng bao nhiêu đó vẫn chưa đủ để hạ gục nó, trong khi Hasa đã phải dùng tới quá nửa số nguyên lực trong người. Hắn thậm chí không có thời gian để dùng thuốc bổ sung, toàn thân mệt mỏi rã rời. Rồi cuối cùng điều gì đến cũng phải đến, trong một lần nhảy lên né đòn, Hasa đã không thể điều khiển gió để lướt đi, hắn mất đà rồi cứ thể rơi thẳng xuống, đúng lúc con quái vật đang há sẵn miệng chờ đợi:
– “Nguy to.”
Trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, sống chết chỉ tính bằng từng giây, Hasa ngay lập tức lấy kiếm cắt ngang, dẫn phát nguyên lực tràn ra ngoài như thác lũ. Hắn xoay tròn trên không trung như bông vụ, hàng ngàn lưỡi đao gió tập trung lại thành một tấm khiên nhiều lớp, mạnh mẽ cắt xuống đối thủ bên dưới. Đây là tuyệt kỹ cứu mạng của Lãng khách, dùng ấn thuật trút một hơi ra hết toàn bộ nguyên lực trong cơ thể. Hasa cố gắng lái sang phía đã bị thương của con thằn lằn, hướng toàn bộ đao gió vào cái khe hẹp, hầu hết chúng đều bị đánh bật ra, chỉ có vài cái lọt được vào trong, điên cuồng khoét thẳng vào thịt con bò sát này.
Lần này nó bị thương nặng thực sự, nhưng sức một mình Hasa vẫn là không đủ, chỉ thấy một tiếng rống đinh tao nhức óc vang lên, thân hình tên Lãng khách bị đánh văng ra ngoài, thanh kiếm gãy thành mấy đoạn, tay trái bị cắt cụt ngủn, máu thổ ồng ộc qua khóe miệng. Đối diện với hắn, con thằn lằn đất tuy bị chém đến lòi cả xương, nhưng chắc chắn vẫn dư sức để nghiền nát kẻ thù. Hasa lắc đầu, nhìn thứ khổng lồ kia đang lừng lững tiến tới, trong lòng triệt để buông xuôi, cam chịu nhắm mắt chờ chết:
– “Chủ nhân, tôi không thể trả ơn cho ngài được nữa rồi.”