Ngai Vàng Của Hoàng Đế

Chương 39: Đoàn tụ


Đọc truyện Ngai Vàng Của Hoàng Đế – Chương 39: Đoàn tụ

Hoàng lười biếng ngồi ngáp dài trên ghế nhìn Milenia hý hoáy sau bếp, thời gian này hắn đã lập quyết định phải cưỡng bức áp chế cô nàng Dược Sư học nữ công gia chánh. Sau đó Hoàng bỏ công bỏ sức kèm cặp Milenia từng ly từng tý một, chẳng khác gì mẹ chồng dạy con dâu. Tuy về mặt này cô ta kém cỏi cực kỳ nhưng có câu nước chảy đá mòn, làm mãi nó cũng phải quen tay, hiện nay Milenia đã bắt đầu làm được mấy việc thường thức như lau dọn, quét tước, giặt giũ… riêng nấu ăn thì vẫn đang phải học, nhưng ít nhất là không còn chế ra thuốc độc nữa. Hiện tại Hoàng coi như triệt để khoán trắng việc nhà cho nữ Dược Sư, tận tình hưởng thụ chế độ nô lệ thối nát.

– Thiếu chủ, ăn cơm thôi.

Milenia mặc tạp dề bước ra khẽ lay tên chủ nhân đang nằm dài trên ghế dậy, Hoàng dụi mắt vài cái rồi lần mò vào bếp, mắt nhắm mắt mở ngồi xuống một chiếc bàn nhỏ đã bày biện sẵn đủ thứ. Hắn với tay chấm mút mấy cái rồi tự lấy cho mình một phần, vừa ăn vừa nói:

– Đồ xào quá mặn, súp lỏng tèo tèo, miễn cưỡng cũng cho vào bụng được nhưng không khác cám lợn là mấy.

Hoàng dạo gần kiêm luôn công tác đánh giá thực phẩm, lần nào cũng chê bai không thương tiếc. Milenia tuy không hoàn toàn hiểu hết những thứ chủ nhân so sánh, nhưng cũng biết đồ mình làm ra thực sự khó nuốt. Cô ta lẳng lẳng ngồi xuống đối diện hắn, nhỏ nhẹ cắn từng miếng một, trên cơ bản thì nô lệ không được ngồi cùng bàn với chủ, nhưng Hoàng năm lần bảy lượt bắt Milenia phải ăn cùng mình. Khoảng cách giữa hai người vì thế mà kéo lại gần hơn, bắt đầu có một chút quan hệ bình thường.

– Được rồi, tôi phải có việc ra ngoài, ở nhà ngoan nhé.

Hôm nay cũng đến thời điểm đã hẹn trước với Gon, dù thằng nhóc đó có về hay không cũng phải tìm cách lo liệu cho cô bé Băng Nữ. Hoàng cũng đá tính tới việc gửi Lea cho Khadas, dù sao ông ta dư sức nuôi một miệng ăn, cũng chẳng cần đào tạo thêm một cận vệ làm gì. Hắn dặn dò Milenia vài câu rồi đeo chiếc mặt nạ quen thuộc, sau đó đón xe tới khu thành Tây, rất nhanh đã thấy Gon ngồi chờ trước cổng đấu trường, vừa thấy bóng dáng của hắn liền nhảy bổ lên gọi ơi ới:

– Thiếu chủ, thiếu chủ, tôi ở đây.

Có vẻ sau khi chia tay tại hội đấu giá, Gon đã phải vất vả chạy khắp nơi để lo liệu công việc, khuôn mặt cậu ta rám nắng đỏ hỏn, đầu tóc lâu ngày không gội rối xù hôi hám, quần áo bám đầy bụi bặm, hiển nhiên là vừa chưa được nghỉ ngơi. Hoàng nhìn thoáng qua một lúc, ít nhất là thằng nhóc này khá chăm chỉ, hắn lên tiếng:

– Theo ta, ở đây nói chuyện không tiện.


Hai người tấp vào một quán nhỏ ven đường, Hoàng rất từ tốn gọi món ăn nhẹ và một chai nước quả bự. Gon có vẻ rất sốt ruột nhưng không thể che dấu nổi vẻ mệt mỏi, đôi môi hơi run run tính hỏi thì Hoàng liền ngắt lời:

– Đầu tiên hãy ăn chút gì đi đã, ta trông ngươi sắp xỉu tới nơi rồi.

Hắn nói xong thì rất tự nhiên tự phục vụ bản thân, Gon ngần ngừ một lúc thì cũng đành để dạ dày lên tiếng, gần như cả ngày nay cậu ta phải cố gắng chạy về cho kịp thời gian nên chẳng có gì vào bụng, cả người đang lả đi vì đói, chộp vội lấy vài mẩu bánh rồi ngấu nghiến nhét nó vào mồm. Hoàng kiên nhẫn ngồi chờ, sau hơn mười phút mới quẳng ra vài chục Kron ra bàn rồi nói gọn lỏn:

– Đi thôi.

– Thưa ngài, có thể cho tôi biết hiện giờ Lea đang….

– Yên tâm, ta đã hứa với ngươi thì chắc chắn sẽ làm được, cứ yên lặng nghe lời là đủ.

Gon còn tính hỏi tiếp nhưng Hoàng đã bỏ đi trước, cậu ta đành phải khép nép bước theo sau. Hắn thuê một chiếc xe kéo chạy thẳng tới khu trung tâm, dừng lại trước dãy nhà trọ Lea đang ở, liếc nhìn tên nhóc trước mặt đã gấp đến độ vò đầu bứt tai, cảm thấy hơi buồn cười liền nói:

– Ừm, đi lên tầng hai vào phòng ngoài cùng bên tay phải, chìa khóa đây.

Hắn không có ý định chứng kiến mấy màn nỉ non vô nghĩa nên cứ mặc kệ cho Gon lò dò đầy nghi hoặc bước vào một mình, bản thân thì ngồi dưới sảnh gọi đồ uống chờ đợi. Hơn một giờ đồng hồ sau, ước chừng 2 kẻ trên đó đã tâm sự đủ Hoàng mới đứng dậy bước lên, tuy vậy hắn có vẻ đã đánh giá hơi thấp khả năng khóc lóc của Lea, thành ra lúc bước vào vẫn là cảnh tượng Gon đang ôm cứng lấy cô bé Băng Nữ mắt mũi tèm lem, mặt mũi đỏ gay như tôm luộc. Hoàng đành phải đằng hắng một tiếng lấy lệ rồi nói:

– Thế nào, thỏa mãn rồi chứ, 2 người các ngươi lau nước mũi đi, nhìn mất vệ sinh quá.


Cặp đôi trẻ tuổi ngượng ngùng tách nhau ra, cơ thể vẫn còn run rẩy vì kích động, nhưng cuối cùng Gon vẫn là người lý trí hơn, cậu ta lập bập lên tiếng:

– Thiếu… thiếu chủ, cảm… cảm ơn ngài.

– Mấy lời thừa thãi đó không cần phải nói làm gì, ngươi lo liệu chỗ ở tới đâu rồi?

Gon nghe vậy thì cũng sực nhớ ra lý do mấy ngày hôm nay phải chạy đôn chạy đáo, trả lời:

– Cách thành Roc này nửa ngày đường có một ngôi làng nhỏ chuyên làm đồ thủ công, bình thường không có khách du lịch, tôi dự tính sẽ đưa Lea đến đó sống.

– Ừm, thế cũng tạm được, có kế hoạch gì tiếp theo không?

– Tôi có biết một chút về nghề mộc, nếu nhận làm gia công cho người ở đó chắc không thành vấn đề, Lea có thể mở quán ăn hoặc buôn bán nhỏ tại nhà.

Hoàng nghe xong thì bất chợt quay sang nhìn Lea, cô bé mặt vẫn còn hơi đỏ thấy vậy thì hơi gật đầu, hai người này có vẻ đã thống nhất cả rồi, dù sao người dân thường như bọn họ cũng chỉ cần sống yên ổn qua ngày là được rồi. Hắn lấy trong người ra bản hợp đồng của Lea, trong thời gian qua Hoàng cũng bỏ chút thời gian nghiên cứu thứ này, nếu chủ nhân muốn hoàn toàn có thể giải trừ khế ước và cho nô lệ một cuộc sống tự do, có điều tỉ lệ này gần như không xảy ra, chế độ nô dịch đã ăn khá sâu vào tư tưởng người dân tại đây. Vì vậy khi thấy bản hợp đồng, cả Gon và Lea đều có một nỗi lo lắng theo bản năng.

– Nếu hai người đã chuẩn bị hết rồi thì ta cũng không giữ, vật này bỏ đi thôi.


Hắn lấy tay chà mạnh bản hợp đồng theo một quy luật nhất định, lập tức một vòng sáng nhỏ hiện ra ngay tại chỗ đóng dấu từ từ xóa mờ nó đi, bản hợp đồng sau đó nát vụn ra thành từng mảnh nhỏ, báo hiệu chủ nhân đã xóa ràng buộc trên người nô lệ, Lea được tự do hoàn toàn. Hoàng lấy tiếp ra một bọc nhỏ, quăng cho Gon rồi nói:

– Đây là mười ngàn Krom tiền mặt, đủ cho ngươi lo liệu mọi chuyện, cực khổ lắm mới đoàn tụ, cố sống cho tốt vào nhé.

Hoàng nói xong liền quay người muốn bước đi, Lea vẫn còn đang mơ hồ chưa hiểu rõ lắm chuyện gì xảy ra, Gon nhanh trí hơn thấy vậy liền chạy ra trước mặt hắn, quỳ xuống rồi nói như khóc:

– Thiếu chủ, ngài giúp tôi quá nhiều rồi, nếu có chuyện gì tôi có thể….

– Khỏi cần, với trình độ hiện tại thì ngươi không còn lợi ích gì cho ta nữa. Dẫn cô bé đi đi.

Hắn ngắt lời Gon xong thì tiến lại xoa đầu Lea, kéo Băng Nữ ra cửa rồi, phẩy tay ra ý đuổi, hai người này lừng chừng một lúc rồi cúi đầu rất thấp chào hắn, sau đó dắt tay nhau đi xuống lầu. Hoàng nhìn theo tới khi bóng lưng cặp đôi trẻ tuổi này biến mất trên đường thì mới thả lỏng tâm tình một chút, coi như mình làm một việc tốt miễn phí vậy, mặc dù ý định ban đầu không phải vậy. Hắn xoay người một vòng cho đỡ mỏi rồi tự nhủ:

– Cũng muộn rồi, quay về thôi. Lần sau không phí thời gian vào ba cái chuyện vớ vẩn này nữa.

Lại nói về Zato, sau màn chào hỏi ở phủ thành chủ, không những phải chịu nhục mà sức mạnh cũng bị hao tổn khá nhiều. Trận hình đó đã gây tổn thương trực tiếp tới lão, khiến nguyên lực bản thân thất thoát một số lớn, trong vòng nửa năm may ra mới có thể phục hồi như cũ. Zato vì thế giận bầm gan tím ruột, thề phải trả thù cho bằng được, đây thuần túy chỉ là lòng kiêu ngạo của Nguyền Sư, những người luôn tự cho mình đứng trên tất cả. Có điều với sức chỉ một mình lão thì không thể đối kháng lại Khadas, nhưng cũng không thể cứ thế mà cho qua được. Zato vì thế cất công đi dò hỏi xung quanh, và cuối cùng cũng tìm ra nhược điểm chí mạng của kẻ thù, lão lẩm bẩm:

– Ta không thể giết ngươi, nhưng sẽ làm ngươi đau khổ còn hơn là chết nữa.

Ở cách thành Roc không xa là hàng chục khu đất tư hữu rộng lớn, nơi những kẻ có tiền thường hay sử dụng để hưởng lạc hoặc nghỉ ngơi. Tại một dinh thự nằm khuất sâu bên trong, Anton – con trai thứ hai của Khadas lúc này mới mở mắt đón chào ngày mới, hắn lồm cồm bò dậy giữa hàng đống chăn nệm dày cộm, khuôn mặt tèm nhèm lộ rõ vẻ mệt mỏi sau một đêm ăn chơi. Anton lười biếng định nhỏm dậy thì bị một cánh tay trắng muốt giữ lại, bên cạnh hắn là hai người đẹp chỉ quấn hờ mảnh vải che ngực. Nếu Hoàng có mặt tại đây thể nào cũng phải khen thằng này biết hưởng thụ, cặp song sinh ở hội đấu giá lúc này đang nằm trên giường, trái phải ôm Anton cứng ngắc, hiển nhiên là đêm qua đã chơi trò ba người. Anton nhẹ nhàng đẩy tay hai cô nàng ra, nhỏm dậy bước ra khỏi phòng:

– Cậu chủ dậy rồi sao, đêm qua ngon giấc không?

Chilat đang ngồi trong sảnh trước phòng thưởng thức vài món ăn nhẹ, thấy học trò ra liền hỏi luôn. Ông ta nhận nhiệm vụ bảo vệ Anton nên lúc nào cũng ở gần hắn ta, tuy không biết tại sao Khadas lại muốn tống cổ đứa con này đi khỏi phủ nhưng Chilat cũng chẳng quan tâm, dù sao bình thường thằng nhóc này cũng chỉ chơi bời mà thôi.


– Cũng tạm được, hôm nay có gì vui không thầy?

– Còn tùy cậu muốn làm gì thôi, có vài người muốn tổ chức dạ vũ, nếu cậu thích chúng ta sẽ đến đó.

Có thể nói cuộc sống của Anton khá có tính nhất quán, hắn thức dậy vào gần tảng trưa, sau khi tắm gội điểm tâm xong là bắt đầu đi đến những nơi như sòng bạc, rạp hát hoặc những nơi tụ tập các thể loại thanh niên lắm tiền như bản thân, sau đó là quần thảo cùng nhau tới khuya, cuối cùng là vùi đầu lên giường hưởng thụ. Anton không có hoài bão hay chí hướng gì lớn lao, bản thân hắn vốn đã không được thông minh, tư chất trên mọi phương diện vô cùng kém, vì vậy rất an phận làm một tên quần là áo lượt ăn chơi rồi ngồi chờ chết. Chilat cũng rất muốn giúp nhưng học trò cơ bản là gỗ mục không thể làm được gì, ông ta cũng già mà không có con cái gì, cuối đời xem Anton như người thân, tận tình chăm sóc, dù sao thằng nhóc cũng rất nghe lời mình, thế cũng xem như là mãn nguyện.

Anton lơ đễnh gật đầu rồi bước vào buồng tắm, có vài nữ hầu đứng đợi sẵn đang giúp hắn cởi y phục, một lát sau tất cả cùng khỏa thân ngâm mình trong nước. Một hồi lâu sau Anton mới bước ra, cầm vài lát bánh lên nhấm nháp, lười biếng nói:

– Con cảm thấy không có hứng lắm, chúng ta đi dạo một chút vậy.

Khu đất thuộc quyền sở hữu của Khadas rộng mênh mông như vài cái công viên cỡ bự, ông ta cũng chỉ ở trong ngôi biệt thự kia vài tuần trong năm, phần lớn thời gian nó để phục vụ cho Anton. Hắn hiện giờ đang đứng trên một đài hóng gió, tận hưởng không khí trong lành tại nơi đây, Chilat thì đứng tít đằng xa bảo vệ. Trong khi hắn đang suy nghĩ xem tối nay sẽ chơi trò gì thì cảm thấy mặt mày hơi xâm xẩy, trước mặt đột nhiên tối sầm lại. Từ khoảng không phía trước, một lão già trùm áo choàng đen xuất hiện cứ như ma quỷ, Anton sợ hãi muốn kêu lên nhưng không làm cách nào mở mồm ra được, lão ta từ từ tiến lại nhìn hắn và khinh bỉ nói:

– Hóa ra là một tên phế vật, hôm nay coi như ngươi xui xẻo, có trách thì trách cha mình ấy.

Zato không biết từ đâu nào lần ra được nơi này, lão ta kín đáo tiếp cận và rất dễ dàng lọt qua lớp hộ vệ phía trước, Khadas trăm tính ngàn tính cũng không thể ngờ có người lại muốn nhắm tới đứa con trai vô dụng của mình, vì thế từ trước đến giờ chỉ bố trì một mình Chilat bên cạnh Anton. Zato thong thả tạo ra một chất dịch nhầy xám xịt bám lên tay, sau đó từ từ điều khiển nó chui thẳng vào người Anton qua đường miệng. Khuôn mặt con trai thành chủ biến dạng một cách cực kì ghê tởm, da dẻ nổi hàng loạt mụn mủ hôi thối, cặp mắt trương lên như muốn lồi ra ngoài, hắn đau đớn muốn chết nhưng không thể nào hét lên nổi vì cổ họng chỉ toàn dịch nhầy. Zato hành hạ con mồi tầm hơn hai mươi phút mới buông tha, lạ lùng một chỗ là Chilat hoàn toàn không biết gì.

– Ngươi chưa chết ngay được đâu, hãy xem lão cha yêu quý sẽ làm gì để cứu con trai mình.

Zato sau khi xong việc rất nhanh chóng biến mất, trả lại khung cảnh xung quanh như ban đầu, trời xanh thăm thẳm như chưa từng có chuyện gì xảy ra, chỉ khác là Anton đang vặn vẹo người, đôi mắt chỉ toàn lòng trắng đứng đó như một cái xác chết. Lúc Chilat phát hiện ra thì đã là vô ích, hiện trường chỉ còn lưu lại một mẩu giấy nhỏ do Zato cố tình để lại.

– “Lấy vật đổi mạng”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.