Đọc truyện Ngai Vàng Của Hoàng Đế – Chương 30: Hội đấu giá (2)
Tuy khách hàng đã vào kín cả tòa nhà nhưng lần đấu giá này vẫn chưa bắt đầu, Hoàng ngồi không ngáp ruồi, buồn chán đến mức sắp ngủ gục. Lại nhìn qua phía bên kia, Gon đang được mấy cô hầu đấm bóp xoa tay duỗi chân rất chi thoải mái, quả thật thấy hơi ganh tị, nhưng đã lỡ giả vờ bí ấn không quan tâm rồi nên đành chịu. Hắn đang định đứng dậy đi ra ngoài cho thoáng thì bỗng nhiên đèn trên trần tắt ngúm, rồi đột ngột chiếu thẳng về hướng sân khấu, nơi đó xuất hiện một người đàn ông mặc áo choàng đen, cầm một cây gậy nạm đá quý trong tay, cất lời:
– Chào mừng quý vị khách quý đã đến đây tham dự cuộc đấu giá lần này.
Giọng của ông ta vang khắp cùng ngõ ngách của khu đấu giá, đi cùng nó là các màn hình ma thuật xung quanh giúp khán giả theo dõi tình hình phía dưới. Đây là một người đàn ông trung niên, tóc bắt đầu ngả hai màu, khuôn mặt góc cạnh cơ thể chắc nịch ẩn sau lớp trang phục. Hoàng đoán người này ít nhất phải đạt tới cấp bảy, hắn cũng biết đây là chủ tịch của hội đấu giá thành Roc, Macxen –quý tộc chính thống hiếm hoi tại đây, một con cáo già cơ hội đến tận lõi.
– Chắc mọi người đều thắc mắt tại sao kì đấu giá này lại diễn ra muộn như vậy. Ồ đó là một bí mật tôi chưa thể nói được, nhưng nếu quý vị kiên nhẫn chờ đợi, món hàng cuối cùng sẽ làm mọi người bất ngờ đấy.
Hoàng tất nhiên biết cái “bất ngờ” mà Macxen nói là gì, tuy chưa biết người chống lưng cho cái hội đấu giá này là ai nhưng chắc chắn kẻ đó phải có quan hệ mật thiết với ông già này, tốt nhất phải cẩn thận che dấu tung tích cho thật khéo.
– Gon.
Anh chàng Thương Thủ đang nằm hưởng thụ bị gọi liền bật dậy ngay, làm mấy cô hầu xung quanh dạt ra hết. Sau một thời gian huấn luyện cộng thêm ăn đòn liên tục, Gon rất có giác ngộ tuân lệnh, gần như là một cái máy biết nghe lệnh. Anh ta đứng thẳng người, nói:
– Thiếu chủ có gì cần tôi làm ạ?
– À, tại ta thấy ngứa mắt quá thôi. Các cô ra ngoài trước đi, nếu cần tôi sẽ gọi.
Bốn cô gái nghe lời, đứng dậy chào rồi lần lượt bước đi, không quên đá mắt với vài cái đầy ngụ ý. Hoàng sau khi dùng dụng cụ quét nhiệt qua một lượt, chắc chắn không có ai theo dõi mới yên tâm. Lúc này trên sàn đã bắt đầu đưa ra những món hàng đầu tiên, khác với chỗ dành cho dân thường, “hàng hóa” tại đây bao gồm từ nguyên liệu, vũ khí, trang sức, những đồ linh tinh có giá trị và cả con người. Thường thì ban tổ chức xếp xen kẽ và tuần tự theo giá trị cũng như số tiền thu vào, đồ xịn luôn ở sau cùng. Macxen đã lui vào trong, có người khác đang thay ông ta chủ trì.
– Món hàng đầu tiên, xin được giới thiệu: đến từ sâu trong rừng rậm vô tận, mười năm mới kết đôi một lần, mỗi lần chỉ nở ra một quả, công dụng hồi xuân, bổ thận, rất thích hợp cho nam giới – Thảo quả bách hợp.
Trước mặt Hoàng có một màn hình lập thể hiển thị rất rõ thứ trên sàn, đây là một loại thảo mộc khá đặc biệt, bình thường bọn chúng mọc chân đi giống động vật, đến mùa sinh sản lại chui xuống đất thụ phấn, nở hoa kết quả như cây. Trong số thông tin mà Milenia viết ra cũng có nói về loại thảo quả bách hợp này, công dụng là hồi phục nguyên lực, chữa thương nhưng giới quý tộc lại thường dùng nó trong phòng ngủ hoặc đi chơi gái, một loại thuốc cường dương chính hiệu. Rất nhanh nó đã được mua với giá năm mươi ba ngàn Kron, dù sao đây cũng chỉ là đồ trung đẳng mà thôi.
– Dành cho những chiến sĩ thực thụ hay quý tộc đam mê cổ vật, một món vũ khí thất truyền của tộc người lùn, một cây rìu chiến làm từ thép đen. Chúng tôi vẫn chưa đặt tên, vinh dự này dành cho chủ nhân tương lai của nó. Mới quý vị bắt đầu.
Một thanh rìu màu xám xịt được đưa ra, lần này khách hàng có vẻ hào hứng hơn. Thép đen là một loại quặng hiếm chỉ có trong phạm vi thú tộc, là món hàng buôn lậu có giá trên trời, chất lượng cực tốt. Về phần quảng cáo vũ khí thất truyền gì gì đó thì hơi khó kiểm chứng, dù gì đây cũng là một mặt hàng tốt, giá trị sử dụng cũng như cất giữ cao. Hoàng chỉ nhìn sơ qua nhưng không có ý mua. Cuối cùng nó được bán với giá bốn trăm hai mươi ngàn Kron, một con số khá đáng kể.
– Và đây, dành cho những ai đang kiếm tình lữ ngoan ngoãn biết nghe lời. Chúng tôi mang tới một cặp chị em song sinh người lai, về phần họ thuộc bộ tộc nào thì xin dành cho quý vị tự khám phá.
Hai người con gái có suốt tóc như thác bạc được đưa lên sân khấu, khuôn mặt thon dài đi cùng sống mũi thuôn và làn da trắng mịn như tuyết, nhìn chỉ muốn cắn ngay lấy một miếng. Hoàng cũng phải công nhận là hai người này rất tuyệt, một vẻ đẹp tinh khiết, chưa kể họ còn là người lai, hình như nó đang là mốt. Giá lên nhanh như bão, ba trăm rồi năm trăm rồi tới gần con số triệu, Hoàng biết nó còn lâu mới dừng, vì vậy muốn phá đám một tý, hắn hét vào chiếc loa đặc chế cho phòng khách quý:
– Hai triệu rưỡi.
Số tiền này thậm chí còn vượt qua cả tài sản Hoàng hiện có, nhưng hắn biết rằng sẽ có một tên nhà giàu háo sắc nào đó hét cao hơn. Quả nhiên, một giọng nói từ lô bốn cất lên:
– Hai triệu bảy.
– Hai triệu chín.
– Ba triệu rưỡi.
Tên này có vẻ quyết tâm mua cặp chị em này cho bằng được, Hoàng thấy giá đã đẩy lên đủ cao liền im lặng. Tưởng chừng như mọi việc đã ngã ngũ thì một có giọng nói khác vang lên:
– Bốn triệu.
Tất cả hội trường lập tức đổ dồn về kẻ vừa tuyên bố, nó phát ra từ căn phòng số một, bốn triệu tuy chưa phải con số lớn nhưng ít ai muốn bỏ ra để mua những món “hàng” lúc đầu, cuối cùng thì tên kia cũng đành buông bỏ. Đấu giá vẫn tiếp tục nhưng không có thêm thứ gì nổi bật, điều này cũng không có gì lạ vì hôm đầu tiên đều chỉ là mấy màn da lông bên ngoài, trừ bọn nhà giàu mới nổi đến khoe mẽ thì mọi người đều giữ tiền rất chắc. Đến gần tối, kiện hàng sau chót cũng lên sàn:
– Sau đây là món cuối của ngày hôm này, nếu các vị đang tìm kiếm thứ gì đó để tặng vợ hoặc người tình thì đây chính là vật hoàn hảo. Xin trân trọng giới thiệu, dây chuyền chữ thập làm từ ngọc trắng chuyển màu hoàn toàn tự nhiên, do đích thân nghệ nhân cấp tám chế tác. Đây vốn là đồ gia truyền thất lạc của một gia tộc lâu đời tại thủ đô, cơ hội cực kì hiếm có đấy.
– Ồ, thứ này cũng được đấy.
Hoàng có một chút hứng thú với mặt hàng này, vốn hắn cũng định kiếm thứ gì đó làm quà tặng cho Milenia ở nhà, cái dây chuyền này vừa vặn rất thích hợp. Ngọc trắng chuyển màu hay còn gọi là ngọc bảy vị vì có thể nấu chảy ra thành ăn, nó do một loại than khoáng kết tụ thành, thường được dùng để làm đồ trang sức vì có thể chuyển màu tùy thuộc ý thích người đeo. Thứ này khá hiếm và người chế tác cũng phải có tay nghề cao, tuy vậy nếu đủ tiền thì vẫn không thành vấn đề. Vì đây là món cuối nên mọi người khá thờ ơ, chỉ mới lên tám mươi ngàn, Hoàng muốn mua vì vậy cũng ra giá:
– Một trăm ngàn.
Lác đác cũng vài tiếng hô nhưng sau khi Hoàng nâng hẳn lên năm trăm ngàn thì không có ai theo nữa, một phần vì thứ này chưa giá trị tới mức phải đoạt lấy bằng được, vấn đề trọng yếu hơn là nếu một ai đó trong phòng khách quý đã muốn mua, nhường được thì nên nhường, biết đâu sẽ tạo thêm mối làm ăn.
– Tám trăm ngàn.
Tiếng hô phát ra từ khu số bốn, là kẻ lúc nãy bị phá đám đẩy giá rồi không mua được hai chị em lúc nãy. Hoàng nhớ khá rõ tên này đã mua ba hay bốn thì gì đó rồi thì phải, tất cả đều rất thuận lợi, có cảm giác hắn đang trả thù mình vụ lúc nãy. Hoàng liền thử tăng giá:
– Chín trăm.
– Một triệu.
Rõ ràng gã khỉ gió này quyết tâm muốn tranh tới cùng, một triệu coi như đã vượt qua số tiền lớn nhất có thể của chiếc dây chuyền này rồi. Hoàng hơi khó chịu, vốn hắn cũng chẳng thích giành giật mấy thứ vô nghĩa này làm gì, nhưng nếu đã đến hội đấu giá mà không biểu lộ ra một chút tài lực kinh tế, về sau sẽ rất khó cạnh tranh với người khác, vì vậy Hoàng kiên quyết nâng lên:
– Một triệu bảy trăm ngàn.
Tổng số tiền mà Hoàng có trên người rơi vào khoảng hai triệu mốt Kron, thường thì khi đã có xác nhận cuối cùng, hội đấu giá sẽ ngay lập tức làm khế ước hoặc hợp đồng rồi lấy tiền luôn, nhưng đối với những vị khách quý, họ có thể để sau khi kết thúc hết đợt rồi mới phải trả, đó thuộc về vấn đề uy tín và mặt mũi, vì thế Hoàng không lo lắm. Trái lại, ở trong phòng số bốn hiện có một người đỏ mặt tía tai chửi bới:
– Thằng khốn này, hắn muốn phá ta à.
Một vị công tử khá gầy gò đang đứng đập bàn đá ghế, mắt nhìn trừng trừng về căn phòng của Hoàng, xung quanh là mấy cô hầu đứng im lặng và một người mặc áo đen thêu hoa ngồi nhẩn nha uống rượu. Người này có tên đầy đủ là Ramus Anton, con thứ hai của ngài thành chủ Ramus Khadas, nói về anh chàng này thì cũng khá nhiều chuyện hay ho. Anton tuy cũng có thể tính là quý tộc nhưng khác với các bạn bè cùng lứa khác. Không có năng khiếu võ thuật, nguyên lực tăng tiến vô cùng yếu, lười biếng, chỉ số thông minh ở mức trung bình kém… nói chung là một tên ăn hại từ đầu tới chân. Tuy Khadas đã rất cố gắng tìm mọi cách để con mình khá hơn nhưng vô dụng, dù vậy Anton cũng không phải chịu ghẻ lạnh gì, tiền của cha để lại đủ để hắn ăn chơi phung phí cả đời. Anton còn một ông anh cùng cha khác mẹ nữa, người này thì hoàn toàn ngược lại, là một thiên tài thực sự, hiện đang học tại thủ đô, tương lai chắc chắn sẽ kế thừa cha mình lên làm thành chủ.
Anton cũng biết mình kém cỏi nên chưa từng có ý nghĩ muốn tranh đoạt quyền lợi với anh, mục tiêu của hắn rất đơn giản, lấy tiền của cha rồi ăn chơi thỏa thích tới hết đời. Khadas cũng không tiếc gì với đứa con này, muốn gì đều cho nấy, coi như là đền bù một chút vậy. Anton vô cùng háo sắc, rất thích sưu tập các cô gái đẹp về giữ trong nhà, nhất ở mấy dịp đấu giá thế này lại càng không thể thiếu. Lúc nãy hắn đã vừa ý cặp chị em người lai kia, nếu không phải Hoàng chen vào phá giá thì đã mua được rồi, nên lần này quyết tâm phá cho bõ tức. Anton tiếp tục hét lớn:
– Một triệu chín.
Đây đã là cực hạn mà Anton có thể móc ra, hắn nãy giờ cũng mua khá nhiều rồi, tiền đem theo không còn mấy. Tuy Khadas cưng chiều con cái nhưng không có nghĩa là muốn tiêu phung phí thế nào cũng được, lần này coi như phải về sớm, cha thể nào cũng căn nhằn, càng nghĩ lại càng tức.
– Hai triệu hai.
Hoàng thản nhiên tăng giá lên cao nữa, hắn thừa biết đối thủ chỉ là cung giương hết cỡ, chẳng thể nào bỏ thêm mấy triệu cho một món đồ như thế này nữa.Anton máu nóng dồn lên đầu, đang tính bất chấp gọi bừa thì một giọng nói vang lên:
– Cậu chủ, tôi nghĩ chúng ta nên bỏ qua sợi dây chuyền này đi.
Người mặc áo đen nãy giờ ngồi im giờ mới lên tiếng, đây là một ông lão khá lớn tuổi, tóc gần như bạc hết, là thầy cũng như cận vệ riêng cho Anton – Chilat.
– Thầy, tên đó cố tình muốn giành, nếu nhịn thì lần sau làm sao con dám tới đấu giá nữa.
Từ nhỏ Anton đã yếu đuối vô dụng, mặc dù làm đủ cách vẫn không khá hơn nên Khadas đã đặc biệt để quản gia của mình đi theo chăm sóc cho con, Chilat không những là thầy mà còn kiêm luôn công việc bảo vệ, quân sư và che dấu tội lỗi nếu cần thiết. Anton gần như coi ông lão này như người thân sau cha và anh, chưa bao giờ dám cãi lại điều gì, cũng do từ bé hắn đã giống như một ông vua con tại thành Roc, việc bị người khác hớt tay trên đến hai lần quả thật quá mất mặt.
– Cậu chủ, ngài Khadas sẽ không vừa ý nếu cậu làm khách quý mất hứng đâu.
Chilat tuy sống gần hết đời tại đây nhưng trước đó từng theo một đội buôn đi khắp nửa lục địa, kinh nghiệm phong phú. Từ lần Hoàng đột nhiên nhảy vào tranh hai chị em sinh đôi và tự nhiên có một người đứng ra nâng giá quá cao, ông ta đã thấy có gì không ổn, đây có thể là một hành động lấy lòng của thành chủ nhắm vào người đó. Tuy Chilat không biết đó là ai nhưng ông ta lại biết Khadas đang có mặt tại lần đấu giá này, chắc chắn đó không phải trùng hợp, chưa kể người ở phòng số một sau lần đó cũng không mua thêm bất kì thứ gì, càng khẳng định thêm phỏng đoán này.
– Vậy… chẳng lẽ cứ mặc như vậy sao.
Anton khó chịu hỏi, dù sao vẫn chưa dám làm phật ý cha mình, đầu óc hắn đơn giản, không nghĩ được mấy chuyện lắt léo trong buôn bán và chính trị, chỉ biết nếu cha đã không thích thì đừng đụng vào. Chilat thấy học trò mình buồn bã như vậy đành nói:
– Tất nhiên nếu có tai nạn hoặc việc ngoài ý muốn xảy ra, chủ nhân cũng đâu thể trách phạt cậu được đúng không nào.
Chilat ở bên cạnh Anton từ lúc hắn còn bé tý, ông ta vốn từng chịu ơn Khadas nên đã nán lại và làm quản gia tại phủ thành chủ, về sau lãnh luôn trách nhiệm là thầy của cả hai người con Khadas. Vốn ông ta cũng không có người thân nên dồn toàn tâm vào học trò, tuy Anton hơi ngu ngốc nhưng lại rất tôn trọng Chilat, điều rất hiếm có đối với những tên quý tộc cùng lứa, vì vậy ông ta đặc biệt thiên vị thằng nhóc này, kể cả có phải làm trái ý Khadas. Dù sao nếu làm khéo cũng khó có ai biết, coi như chỉ là một vụ việc ẩu đả, xung đột bình thường mà thôi.
Lúc này người chủ trì đã tuyên bố sợi dây chuyền ngọc trắng chuyển màu thuộc về Hoàng, người trả giá sau cùng. Vị thành chủ Khadas nghe thế cũng thở phào nhẹ nhõm, thằng ranh con kia không biết tại sao tự nhiên dừng lại, nhưng như thế cũng tốt, khỏi mất công mình phải đứng ra giải quyết, nếu liên tục hai lần có thể khiến tên “học trò” Đại Dược Sư kia sinh nghi. Ông ta duỗi thẳng người, quay sang nói với mẹ cả.
– Cô tiếp nhận cặp chị em đó hộ tôi, sau đó tìm cách tặng lại cho hắn.