Ngai Vàng Của Hoàng Đế

Chương 20: Thông tin từ người mà ra


Đọc truyện Ngai Vàng Của Hoàng Đế – Chương 20: Thông tin từ người mà ra

Thera vén rèm đi ra, cô ta đã thay một bộ đồ khác, cắt xén nhiều chỗ cả trên lẫn dưới, hở tất cả những gì có thể hở được, nhìn qua rất có cảm giác muốn vào tù. Không ngờ câu đầu tiên Hoàng nói lại là:

– Trong này tối quá, cho sáng lên một tí được không.

Vốn theo lẽ thường khi đàn ông gặp trường hợp này, điều đầu tiên nên là nhào vào đè nghiến cô ta xuống rồi mới tính tới mấy chuyện đàm đạo nhân sinh, sản xuất con người. Nhưng Hoàng nói một câu vô thưởng vô phạt đã phá hỏng hoàn toàn bầu không khí, Thera mất gần nửa phút để nhận ra vị khách hàng không này nói đùa, cô ta đành phải với tay bật công tắc đèn ma pháp, ánh sáng tỏa ra khắp phòng.

Hoàng bây giờ mới thấy hóa ra chỗ này khá tuềnh toàng, chỉ có 3 thứ nổi bật là cái giường đôi bên trong, bàn tiếp khách và một ngăn tủ chứa đồ cá nhân. Có lẽ đây vừa là chỗ ở vừa là nơi tiếp khách của Thera, hắn ngó nghiêng khắp nơi rồi hỏi:

– Thera này, năm nay cô bao nhiêu tuổi rồi?

– Mười tám.

– Mới có mười tám thôi à, thế thì phải gọi tôi một tiếng anh lớn mới đúng.

Hắn vừa nói vừa xoa đầu cô ta, thực ra Hoàng bị tật thích cưng nựng tất cả những người ít tuổi hơn mình, cả nam lẫn nữ, lâu dần thành nghiện. Thera bối rối nói:

– Ngài….

– Gọi tôi là thiếu chủ.

– Thiếu chủ, chúng ta có nên…

Thực sự Thera chả biết xử lý thế nào, bình thường những gã khác khi thấy cô ta ăn mặc bốc lửa như vậy đã nhào vào từ lâu rồi, tên này thì cứ ngồi đó chả làm gì, chả lẽ hắn không thích phụ nữ. Hoàng nhìn ra được vẻ khó xử của đối phương, liền nói:


– Kiếm chỗ nào nằm đi cho thoải mái.

– “Cuối cùng cũng lòi đuôi ra, đàn ông tên nào chả như nhau”

Thera đắc ý nghĩ thầm, sau đó ép người sát rạt vào Hoàng, đẩy hắn ngã ngửa xuống giường, đang tính xem nên quyến rũ thằng này theo kiểu nào thì hắn lại hỏi:

– Này, cô biết lấy ráy tai không?

Thera lại một lần nữa hóa đá, có cảm giác thần kinh của mình đang bị thử thách, không thể hiểu nổi tên mặt trắng này có dụng ý gì, nhưng dù sao hắn ta vẫn là khách. Cô ta lấy một hộp nhỏ chứa mấy thứ như nhíp, gắp và tăm bông, những cô gái ở đây đều tự sống một mình nên mấy thứ lặt vặt này ai cũng có. Hoàng thấy vậy thì nói:

– Lại gần đây nào.

Hoàng kéo tay Thera lên giường, rồi nằm gối đầu cặp đùi săn chắc đó, lăn qua lăn lại mấy vòng cho thoải mái nhất rồi ra hiệu bảo cô ta lấy ráy tai cho mình. Hắn muốn thử trò này từ lâu lắm rồi, có điều dụ thế nào bạn gái cũ cũng không chịu làm, em gái thì đồng ý nhưng sau lần đó suýt tí nữa thủng màng nhĩ, dĩ nhiên nếu muốn và chịu bỏ tiền thì vẫn có người chuyên nghiệp làm cho nhưng cảm giác đó thực sự rất không thoải mái. Hôm nay có tiền từ trên trời rơi xuống, tiêu một tí cũng không tiếc.

Thera nhẹ nhàng cọ nhẹ vành tai rồi lấy ra một cái nhíp bắt đầu làm việc, Hoàng lim dim thư giãn thoải mái, vừa hưởng thụ vừa hỏi:

– Một đêm như thể này cô kiếm được bao nhiêu?

– Tầm từ năm mươi đến một trăm Kron.

– Ít vậy sao?


– Do em không phải “con ruột” của các mẹ nên tiền kiếm được không nhiều, thỉnh thoảng cũng có vài vị khách cho thêm nhưng họa hoằn lắm.

– “Con”?

Hóa ra ở mấy chỗ thế này, các cô gái được chia làm ba hạng khác nhau: “con cưng”,”con ruột” và “con nuôi”, lần lượt do các “mẹ” quản lý. Mẹ ba mà Hoàng gặp lúc ở dưới có thể nói là sếp trực tiếp của Thera. Tùy vào sắc đẹp cũng như độ nổi tiếng mà các cô gái được xếp vào từng hạng. “Con cưng” gần như là chiêu bài giữ cửa của các chủ viện, nơi tập trung những người tốt nhất, đương nhiên giá để được phục vụ cũng cao ngất ngưởng, bù lại họ có quyền chọn thời gian tiếp khách cũng như đãi ngộ cực cao, thường là đối tượng để bọn nhà giàu thượng lưu mang về làm thiếp hay bao nuôi bên ngoài.

“Con ruột” là các cô gái bình thường, chiếm tỉ lệ cao nhất, là nguồn thu chính trong viện. “Con nuôi” là những người mới vào chưa kiếm được nhiều khách hay có nhan sắc bình thường, những người này tất nhiên phải chịu cảnh chèn ép hoặc kiếm được rất ít. Cứ tầm ba tháng một lần, các mẹ sẽ xem xét và sắp xếp lại thứ tự, việc này để làm mới cho khách hàng cũng như để các cô gái phải cạnh tranh không ngừng.

Hoàng nghe Thera giải thích xong thì thực sự bái phục đại ca nào nghĩ ra hệ thống này, nó giúp quản lý cũng như bảo đảm cho ngành công nghiệp này phát triển cực kì quy củ. Nhưng hắn vẫn còn một thắc mắc nữa, liền hỏi tiếp:

– Nếu nói như vậy thì cô là người của mẹ ba à?

– Vâng ạ.

– Các mẹ có yêu người này bỏ người kia không?

– Tất nhiên những ai kiếm ra nhiều tiền sẽ được quan tâm hơn, nhưng các mẹ đều cố gắn để mọi người đều như nhau. Chung quy bọn em cũng chỉ là công cụ làm tiền của họ thôi mà.

– Vậy à, thế sao lúc tôi nói muốn gặp cô, bà ta có vẻ khó chịu vậy?

Thera nghe vậy thì im lặng, đáng lý cô ta không nói mấy chuyện riêng tư này cho một kẻ mới chỉ vừa quen biết, đã thế còn đang là khách hàng nữa, nhưng không hiểu sao Hoàng tạo ra một cảm giác rất vô hại khiến Thera chẳng đề phòng. Cơ bản các cô gái ở đây rất ít bạn bè hay người thân, hằng ngày nếu không tiếp xúc với đàn ông thì cũng là người cùng nghề, cơ hội tâm sự gần như là không có. Cô ta thởi dài rồi trả lời:


– Chắc do em nhiều lần không đạt nổi chỉ tiêu trong tháng, mẹ ba tính đang đưa qua chỗ hội đấu giá.

Ở đây bao tiền ăn, ở, quần áo nhưng bù lại khi tiếp khách các cô gái chỉ nhận được một nửa, mỗi tháng đều có hạn mức đặt ra, nếu không hoàn thành thì cộng dồn sang tháng tiếp theo,. Trường hợp của Thera, do cô ta đã mấy tháng liền không đạt chỉ tiêu, dĩ nhiên chẳng ai muốn nuôi báo cô một kẻ vô dụng, ai không đủ sẽ bị bán sang chợ đấu giá nô lệ, coi như lấy tiền đó mà trả nợ. Hoàng hơi ngạc nhiên, cô bé này mặt mũi tuy bình thường nhưng dáng vóc quá ư khêu gợi, nói không kiếm đủ tiền nghe thật vô lý.

– Cô mà không có khách ư, nói thật người mẫu ở chỗ cũ tôi ở chưa chắc có ngực đẹp như của cô đâu.

Hắn vừa khen vừa vung tay lên kiểm chứng hai khối tưng tưng trên đầu. Thera bị sờ mó chỗ nhạy cảm, mặt hơi đỏ lên, nói tiếp:

– Việc này cũng do em mấy tháng trước có xích mích với mẹ ba, từ đó hễ có ai tới là bà ấy đều tìm cách chuyển cho người khác.

– Tất cả các cô vào đây đều là tự nguyện?

– Đâu có người con gái nào thực sự muốn làm nghề này, trừ một vài kẻ muốn lợi dụng để mong được những tên phá của để ý tới thì hầu hết đều không còn chỗ để đi, buộc phải đem thân thể ra để kiếm sống thôi.

– Nói vậy, chắc cũng có người bị ép buộc?

– Cái này em không dám chắc, nhưng thỉnh thoảng cũng có một vài cô gái trẻ bị đàn em của các mẹ bắt phải tiếp khách.

Hoàng hỏi thêm vài câu linh tinh nữa, hắn vốn không tính tới đây tìm hoa tìm bướm gì. Vấn đề là, nếu muốn kiếm một cô gái bị mất tích thì đến mấy chỗ này là thích hợp nhất, bước đầu là phải làm quen ai đó rồi nhờ họ hỏi thăm hộ, bọn buôn người luôn có mạng lưới hỗ trợ nhau, chỉ cần bám vào một mấu sẽ ra toàn bộ. Hắn ước chừng đã đủ thời gian, ngồi nhỏm dậy, nói:

– Thôi muộn rồi, tôi phải về đây.

Mấy chuyện này không thể gấp được, tạm thời hôm đầu tiên chỉ đến thế này thôi. Thera nhìn Hoàng đang tính đi ra, ấp úng nói:

– Thiếu chủ, ngài không định….

Cô ta đánh mắt lên giường, tuy không biết hắn có mục đích gì nhưng ít nhất cũng giúp mình có khách, vả lại tên này nhìn qua cũng không tồi.


– Ồ, tôi quên mất, xin lỗi nhé.

Hoàng nhào lại Thera, kéo cô ta sát mặt mình, nhẹ nhàng nói:

– Nhắm mắt lại đi.

Đoạn, Hoàng đặt một nụ hôn lên môi Thera, lần này hắn dùng của lưỡi ngoái loạn cả lên, cả hai dán vào nhau đến gần một phút, lúc tách ra thì Thera vẫn còn đang mê man. Hoàng xoa đầu cô ta rồi đi khỏi, không quên bỏ lại vài trăm Kron trên bàn.

Lúc xuống thì không thấy mẹ ba đâu, có một nhân viên khác lịch sự tiến đến đưa một tờ giấy ghi giá cho hắn. Hoàng liếc qua rồi đưa luôn, lúc ra tới cửa vẫn thấy khỉ đột đại ca đứng đón khách.

Gọi một chiếc xe về thẳng nhà, lúc này cũng khuya lơ khuya lắc. Milenia hình như viết suốt từ lúc hắn đi, đang nằm gục trên bàn mà ngủ, thức ăn ở kế bên. Hoàng hài lòng vì cô bé đã nghe lời, cúi xuống bế Milenia lên giường rồi đi nghiên cứu đống tài liệu bàn. Hiện giờ các thứ nguyên liệu cơ bản hắn đã tương đối nắm rõ, cũng như một vài công thức chế tạo đơn giản, chủ yếu là giải mấy loại độc cơ bản. Cái cần bây giờ là một thứ gì đó có thể giúp bản thân tăng tiến sức mạnh, ít nhất là phải thêm một kĩ năng giữ mạng nữa.

Hoàng vắt óc lục trong bộ nhớ xem có công thức nào để dùng, nhưng bản thân là một Giả kim thuật vô địch thế giới, mấy đồ tác dụng tức thời đều là loại chất lượng cực cao, tra tài liệu để chuyển đổi tương đương không ra. Hắn đoán trừ khi có một Đại Dược Sư cấp chín ở đây, không thì đừng mong mỏi làm gì. Bỗng hắn sực nhớ ra một thứ, có lẽ khả thi.

Không chậm trễ Hoàng liền lập tức lấy giấy viết ra công thức, sau đó đối chiếu với những nguyên liệu Milenia viết ra, tiến hành chuyển đổi, cuối cùng cũng nở nụ cười mãn nguyện. Loại thuốc Hoàng muốn làm ra có một cái tên cực kì tức cười, đó là “Mara rảnh rỗi”.

Nguyên lai Ngai Vàng Của Hoàng Đế là một trò chơi không đặt nặng vấn đề cày cuốc, kể cả một người mới cũng chỉ cần mất vài tháng để đạt cấp độ tối đa, quá trình đó chủ yếu để làm quen nhân vật cũng như tích lũy kinh nghiệm. Nhưng với số tham gia quá lớn, thể nào cũng có vài tên đầu óc không bình thường.

Trò chơi có một cơ chế không cho nhân vật lên quá ba mươi cấp độ một ngày, tránh tình trạng có quá nhiều tài khoản ảo lập ra rồi để đó. Nhưng có một người khẳng định rằng hắn có thể lên quá ba mươi cấp trong một ngày, lập tức gạch đá bay vào như mưa, ai cũng chửi thằng này bị khùng. Thậm chí trong cơn hưng phấn, một quản lý còn đi vào thách thức nếu hắn làm được, sẽ báo cáo để công ty tặng cho một đồ vật bất kì. Kết quả tên đó, vốn là một Giả kim thuật sư, đã làm ra một loại thuốc giúp tăng lập tức một cấp độ, qua mặt được giới hạn của hệ thống, sự kiện này ồn ào tới nỗi nhà sản xuất phải đứng ra giải quyết, trở thành giai thoại nổi tiếng. Để ghi nhận việc này, thuốc được đặt theo tên người đã chế ra nó, Mara, nhưng cộng đồng thì lại gọi là “Mara rảnh rỗi”

“Mara rảnh rỗi”, tên cũng như nghĩa, đích thực là thứ chỉ có người dư thời gian mới làm nổi. Nó được chế tạo từ hơn một trăm loại nguyên liệu khác nhau, tuy toàn đồ dễ kiếm nhưng chỉ riêng việc đi gom cho đủ cũng mệt chết người, chưa kể số lượng, quy trình và thứ tự cho vào trước sau. Có mấy người đã thử làm và cuối cùng đều đi đến một kết luận, kẻ sáng tạo ra thứ này không rảnh quá hóa rồ thì cũng bị tưng tửng. Đây thuần túy chỉ là thứ vô ích vì chỉ giúp ta lên một cấp độ, dùng được duy nhất một lần. Trong game, “Mara rảnh rỗi” thường là bạn bè đánh đố nhau cho vui, nhưng đối với Hoàng lúc này nó chính là cứu tinh tuyệt vời. Thêm một cấp độ đồng nghĩa có thêm kĩ năng, mạng sống sẽ càng được bảo đảm.

Nhìn đống danh sách nguyên liệu sau khi chuyển đổi dài dằng dặc, Hoàng cũng thấy muốn phát bệnh. Ngày mai lại phải nhờ Mil đi thu gom hộ, tính sơ sơ qua vụ này không có chục ngàn Kron không xong. Hắn uể oải ném cây bút lên bàn, vươn vai ngáp dài.

– “Kệ xác nó, mai tính”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.