Đọc truyện Ngai Vàng Của Hoàng Đế – Chương 12: Chia tay
– Này, có phải thằng nhóc kia vừa gọi giá không?
– Trông nó lạ lắm, hình như mới đến lần đầu.
– Đâu phải, tôi thấy Sabat với Igor của Nanh hổ ngồi cạnh kìa, chắc là hai tên đó bảo mua chứ ai.
– Mẹ, mới hồi chiều thấy bọn hắn hạ được một con quái trung cấp, hóa ra lấy tiền đến đây, mà không mua “hàng” bình thường lại chọn thứ này, đúng là khẩu vị của bọn biến thái.
– Ông đây có háo sắc cũng chưa đến tầm cỡ này, đúng là được mở rộng tầm mắt.
Liên tiếp những lời bàn tán bay thẳng về phía bốn người, cơ bản những người mạo hiểm ở đây quanh năm đụng mặt nhau, lại cùng cấp nên chả cố kị gì, cứ oang oang mà nói. Igor với Sabat xấu hổ đến mức chỉ muốn chui xuống đất, Iris lặng lẽ né mình ngồi cách xa Hoàng mấy ghế liền, nhưng hắn vẫn trơ trơ, tiếp tục hỏi MC trên sân khấu:
– Này, có tính bán nữa không đấy.
Anh chàng bị mắng, lật đật chỉnh lại tư thế, hết nhìn lên trên lại nhìn quan sân khấu, bất đắc dĩ nói:
– Anh bạn trẻ này đã gọi giá bốn trăm mười Kron, có ai trả cao hơn không.
– Cho hắn luôn đi, không có thằng điên nào rước của nợ này về đâu.
– Đã kết cấu chả ra sao mà cái mặt thế kia thì thà mua một con sói 3 đầu về giữ nhà còn hơn, ít ra buổi tối nhìn mặt nó không bị sợ chết.
Đám đông vừa cười đùa vừa mỉa mai, người dẫn trên sân khấu tuy vậy vẫn phải làm đúng phận sự, sau khi chờ một lúc bắt đầu đếm:
– Lần một…. lần hai…. lần ba. Xin chúc mừng khách hàng số ba sáu bốn đã mua thành công.
Giọng anh ta không hào hứng cho lắm mà giống như vừa tống được gánh nặng hơn. Hoàng thỏa mãn ngồi xuống, vài trăm Kron chả phải số tiền lớn, mấy người Nanh hổ hẳn không tiếc với hắn. Màn đóng, người xem lẫn khách hàng lục tục ra về, một nhân viên tiến lại gần nói gì đó với Sabat, chắc là hướng dẫn trả tiền và nhận “hàng”. Trông anh ta không vui lắm, Igor đành phải nói thay:
– Vậy, cậu đã mua cô ta…. tôi đoán mỗi người đều có sở thích khác nhau hử.
– Igor, im lặng đi.
Sabat ngắt lời bạn mình, tuy chưa hiểu vì sao Hoàng đột nhiên lại hứng thú với cô gái xấu xí đó nhưng anh ta không muốn đào bới nó lên làm gì. Bốn người đi theo nhân viên tới sau sân khấu, ở đó các khách hàng đang kiểm tra “hàng” của mình lần chót trước khi giao tiền, có vài người không nhịn được bắt đầu làm bậy lung tung. Họ đi vào một căn phòng nhỏ, nữ Dược sư và một nhân viên khác đã đợi sẵn ở đó, anh ta lên tiếng trước:
– Xin lỗi về sự bất tiện, chẳng qua có một vài khách hàng không muốn nhìn thấy….. các vị hiểu đấy.
Người nhân viên vừa nói vừa đánh mắt sang cô gái bên cạnh, rất rõ ràng với bộ mặt thế này thì khó có ai muốn nhìn lâu cả, trừ Hoàng. Hắn tiến lại gần, vén tóc và xem xét kĩ khuôn mặt bị hỏng…. đây là dấu vết của thuốc ăn mòn, có ai đó đã làm thế này với cô ta, tuy hành động này chỉ mang ý nghĩa kĩ thuật thuần túy nhưng người khác nhìn vào thì rõ ràng thằng này đang sờ mó hăng say. Iris xẵng giọng:
– Nếu đã xong rồi thì trả tiền đi, tôi không muốn ở đây lâu đâu.
– Ờ, Sabat, phiền anh vậy nhé.
– Tính vào thẻ hiệp hội đi.
Sabat đưa thẻ của mình cho nhân viên, cũng như lần ở ga Gaokon, anh ta ấn lên nó vài lần trước khi trả lại. Sau đó chìa một tấm giấy chi chít chữ, nói:
– Ai là chủ sở hữu xin kí hoặc lăn tay vào đây ạ.
Hoàng nhận lấy, ấn ngón tay lên chỗ chỉ định, thế là hắn đã chính thức là chủ nhân của nữ Dược sư, nhưng tạm thời chưa thể dẫn cô ta đi theo được.
– Tôi còn có chuyện cần giải quyết, có thể để cô ta ở đây một thời gian chứ?
– Không thành vấn đề, chỗ chúng tôi có thể hỗ trợ bảo quản “hàng” trong vòng tối đa 5 ngày, nếu quá hạn coi như hợp đồng bị hủy. Có vấn đề gì nữa không ạ.
– Ừm, hết rồi, cám ơn.
Nhân viên cúi chào tiễn bọn họ ra khỏi lều, Hoàng cất kĩ bản hợp đồng vào người, Igor nhận lại các túi đồ tại cửa rồi hỏi:
– Chúng ta làm gì tiếp theo nữa đây?
Sabat trầm ngâm một lúc, trả lời:
– Quay trở về hiệp hội đi, Hat chắc lấy được tiền rồi, cũng phải trả cho Ike luôn.
Hoàng đồng ý, hắn cũng còn vài việc phải nhờ. Họ đi ra khỏi chợ, gọi lại xe ngựa ngược đường cũ, vừa đến nơi đã thấy pháp sư Hat mặt đỏ tía tai xông ra, mồm miệng sang sảng:
– Cái vụ mua bán ở hội đấu giá là sao hả, tôi đã bảo bao nhiêu lần là không ai được dùng tiền chung cho mấy việc vớ vẩn cơ mà, thủ phạm là thằng khốn nào trong hai cậu, nói.
– Đội trưởng, anh nghe tôi giải thích đã, thực ra….
– Câm mồm, chuyện này chắc chắn là tác phẩm của tên lùn kia rồi. Igor, lết mông lại đây.
Igor sợ sệt bước tới, còn chưa kịp mở miệng thì một quả cầu lửa cỡ nhỏ đã bắn tới, róc nguyên một mảng tóc trên đầu cháy khét lẹt, gã sợ đến mức đứng chôn chân tại chỗ. Hoàng thấy tình hình không ổn liền vội vã lên tiếng:
– Đừng trách oan bọn họ, là tôi bảo mua đấy.
Hat vẫn chưa hết tức giận, nghe vậy lại tưởng bọn này nhờ người nói đỡ,càng điên tiết tợn:
– Cậu không phải nhận giùm, hôm nay phải nướng chín vài thằng không thì chúng nó lại tưởng đội trưởng này chỉ biết dọa suông.
Vừa nói, tay trái anh ta lại tiếp tục tụ một quả cầu lửa khác. Hoàng lắc đầu, bước đến chắn trước mặt Hat, hờ hững nói:
– Hình như tôi nói anh không hiểu, là tôi bảo bọn họ mua, hay anh muốn thiêu tôi ra tro luôn?
Hat bị lời này của Hoàng làm sững lại, nhìn qua Sabat xong lại liếc qua Igor, một kẻ thì im lặng còn một tên đang run cầm cập, thấy khó có khả năng đồng đội dám bất tuân lệnh mình, đành giả lả:
– Vậy hóa ra là cậu thật à, thế thì thôi vậy. À, Ike, đây là tiền công theo hợp đồng nhé, toàn bộ đều là tiền mặt cả đấy.
Iris nhận một mớ tiền giấy từ tay Hat, liếc qua vài lần sau đó cất đi. Sabat tiến lại nói:
– Tuy chưa chắc đã gặp lại, nhưng tôi mong về sau chúng ta còn cơ hội chiếu đấu cùng nhau.
– Ta thì không có ý định gặp lại các người nữa đâu.
Vẫn lạnh lùng như cũ, Iris quay lưng đi luôn, khi đi ngang qua người Hoàng, cô ta nói nhỏ:
– Khi nào đến đúng thời điểm tôi sẽ tìm tới chỗ anh.
– “Mẹ kiếp, đi thì đi quách nó cho rồi, cứ như là tôi sẽ còn ở đây mà chờ ý”.
Hoàng nhủ thầm trong bụng như vậy nhưng ngoài mặt vẫn bình thường. Igor sau một trận bị dọa hết hồn cũng bình tình trở lại, nhìn bóng lưng Iris bước đi khỏi, thở ra một hơi khoan khoái:
– Cuối cùng cũng xong hết việc rồi, tối nay chúng ta xả dàn một trận cho đã đi.
– Cậu lúc nào về cũng chỉ chơi chơi thôi, đúng là không có tương lai.
– Hôm nay có khách quý mà, phá lệ một lần đi.
– Thôi được rồi, đúng là đồ cơ hội, hôm nay tôi đãi.
– Hâm mộ anh nhất luôn đó.
Hat thở dài, tên Igor này đúng là loại ruột để ngoài da, chả bao giờ ngậm miệng được, nhưng dù sao coi như có cớ để tiếp tục mời Hoàng theo cùng, anh ta còn một chuyện quan trọng muốn bàn. Bốn người đi ra khỏi hiệp hội, gọi xe đến một quán ăn nhỏ gần trung tâm, Igor vừa bước vào là mồm năm miệng mười gọi đủ các thứ. Hoàng không tham gia, chỉ ngồi yên lặng tủm tỉm quan sát. Sau vài tuần rượu, Hat lên tiếng:
– Hoàng, cậu có kế hoạch gì ở thành này không?
Hắn không trả lời vội mà hỏi vặn lại:
– Khoan nói tới tôi vội, các anh thì sao?
– Chắc là bọn tôi sẽ dùng tiền kiếm được lần này bổ sung trang bị, nghỉ ngơi một thời gian và tiếp tục nhận nhiệm vụ, nhưng sẽ ở cấp cao hơn. Cuộc đời của một đoàn mạo hiểm đều là vậy.
– Các anh mời tôi đến đây, không đơn thuần chỉ là chiêu đãi đúng không? Có chuyện gì thì cứ nói đi.
Cơ bản Hat còn muốn lòng vòng nhưng tên này lại đi thẳng vào vấn đề luôn, chả còn cách nào khác, hít một hơn, nói:
– Tôi muốn cậu thay tôi làm đội trưởng Nanh hổ.
Igor đang nhuồm nhoằm ăn nghe thế thì nghẹn ứ hự, giật giật như trúng gió, Sabat không đến độ như vậy nhưng cũng đờ ra. Hoàng ngược lại bình tĩnh như không, mìm cười nói:
– Anh không sợ một kẻ không rõ lai lịch, không có nguyên lực sẽ phá tan nát tâm huyết của mình à?
– Nói thật ra thì một người đã có khả năng chỉ huy chúng tôi hạ quái vật như sư dương đã đủ để bù vào tất cả những thứ khác rồi. Hôm đó nếu không có cậu thì cả đội đã mất mạng, thế nên dù có chuyện gì xảy tôi cũng dám thử.
Thực ra trong lòng Hat nghĩ tên này không thể nào lại không có nguyên lực, chắc chắn hắn đã dùng một loại bí kĩ gì đó ẩn đi, người như vậy chẳng lý nào lại có ý xấu với một đội mạo hiểm bé nhỏ. Sabat đột nhiên lên tiếng:
– Tôi ủng hộ quyết định của Hat.
Igor cố gắng nuốt trọng đám lùng bùng trong miệng, ú ớ:
– Tô….. tôi cũng có ý kiến như Sabat.
Hoàng nhìn ba người này, ánh mắt đầy hi vọng hướng chằm chằm vào mình, cười cười không đáp. Thực ra trong lòng hắn hiểu rõ việc nhường lại chức đội trưởng chẳng qua chỉ là một kiểu nói danh nghĩa, trên thực tế người nhận nhiệm vụ và chịu trách nhiệm vẫn là Hat, hắn chỉ đóng vai trò đi theo chỉ dẫn, đối với bọn họ không có gì bất lợi, chưa kể lần đi săn vừa rồi lợi ích thu lại quá lớn, rất đáng để thử. Có điều hắn tạm thời không có ý định rời khỏi thành, nhẹ nhàng nói:
– Cám ơn ý tốt của các anh, nhưng tôi vẫn còn rất nhiều việc phải chuẩn bị, không tiện đi cùng được. Nếu các anh có gặp chuyện gì đó khó giải quyết tôi vẫn sẽ cố gắng giúp trong mức có thể.
Hat hơi thất vọng nhưng dù sao đã dự đoán trước chuyện này, dù sao đối phương vẫn để ngỏ khả năng hợp tác, tính ra vẫn rất tốt. Anh ta tươi tỉnh trở lại, nâng chén rượu lên mời:
– Chuyện này coi như bỏ qua, hôm nay cứ ăn uống cho đã đi.
Hoàng chưa chúc lại mà vẫn nói tiếp:
– Có một vài việc tôi muốn nhờ, không biết anh có thể giúp đỡ một chút không?
Igor nghe thế, vỗ ngực rất ra vẻ, nói oang oang:
– Việc của cậu cũng là của tôi, cứ nói đi.
– Tôi cần một thẻ chứng minh thân phận, một căn nhà ở nơi yên tĩnh trong thành và một bộ dụng cụ pha chế thuốc. Bao nhiêu đó được rồi.
Hat rất ngạc nhiên, anh ta còn tưởng hắn sẽ đòi hỏi vài món trang bị đắt tiền chứ những thứ Hoàng cần đều rất bình thường, ai cũng giải quyết được, sảng khoái nói:
– Được, tôi bảo đảm hai ngày tới tất cả sẽ có đầy đủ.
Igor chờ nãy giờ đến phát sốt ruột, nâng ly làm một hơi cạn sạch, khề khà:
– Nói nãy giờ các người không thấy khô cổ à, uống đi, uống đi.
Yêu cầu đã được thỏa mãn, Hoàng vui vẻ cụng ly cùng mấy người Nanh hổ tới tận khuya. Liên tiếp mấy người sau đó, hắn đi cùng Sabat lo việc. Ở đây cũng giống Trái Đất, muốn thuê nhà bắt buộc phải có thẻ chứng minh, rất may là Hat làm xong ngay sau hôm đầu tiên nên mọi chuyện rất thuận lợi. Riêng dụng cụ pha chế lại đắt khủng khiếp, một bộ mới tinh loại thượng hạng tới cả trăm ngàn Kron, hắn buộc lòng phải ra chợ chọn đồ dùng rồi. Bận rộn tít mù, Nanh hổ lại có nhiệm vụ mới, buộc phải lên đường sớm, trước khi đi Hat kín đáo đưa cho Hoàng mấy tờ giấy nhỏ:
– Đây là ngân phiếu bốn mươi ngàn Kron, chúng tôi biết so với con sư dương thì bao nhiêu đây không tính là gì nhưng…..
Hoàng nhìn số trên từng tờ một, ước lượng một lúc sau đó trả lại chỉ lấy khoảng chục ngàn, rồi nói:
– Tôi giúp các anh không hẳn vì tiền, vả lại tôi tự nhận thấy công lao bản thân mình chưa xứng đáng với con số đó.
Hat tần ngần cầm lại, Igor với Sabat cũng không biết nên nói gì, thời gian họ quen biết nhau quá ngắn, thuần tích đều vì mục đích riêng nên không thể nói có tình cảm gì sâu đậm được, cuối cùng Hoàng lên tiếng:
– Đi đường cẩn thận, có duyên gặp lại.
– Có duyên gặp lại.
Sau khi chia tay bọn người Nanh hổ, Hoàng đi đến chỗ đấu giá, trình ra hợp đồng và được nhân viên dẫn tới căn phòng cũ, món “hàng” vẫn ở đó, cứ như mấy ngày vừa rồi nữ Dược sư đứng nguyên tại chỗ vậy. Hắn dùng một chiếc áo choàng che kín mặt cô ta rồi dẫn về nhà, tùy tiện tìm một cái ghế ngồi xuống. Cô gái vẫn im lặng, không có một tí cảm giác gì của người sống, hắn xem xét lại nửa khuôn mặt bị hỏng, trầm ngâm suy nghĩ rồi bất chợt buông ra một câu:
– Này, cô cởi hết đồ ra đi.