Bạn đang đọc Ngài Trịnh Khi Nào Chúng Ta Ly Hôn – Chương 85
Chiếc Porsche đen tuyền lăn bánh trên một con đường cắt ngang qua rừng trúc, Tô Na ngồi ở hàng ghế phụ, lặng lẽ nhìn qua khung cảnh bên ngoài, cô trầm ngâm một hồi lâu.
Bàn tay vốn luôn nắm lấy tay cô ngay từ lúc bước lên xe bất ngờ siết chặt hơn, Trịnh Kình Sâm nhìn cô mà gương mặt lộ vẻ lo âu.
“Em chắc mình muốn đi chứ, trên đồi gió to, em lại đang không khỏe…”
Tô Na bất ngờ quay sang nhìn anh, không để anh nói hết cô liền vội ngắt lời.
“Trịnh Kình Sâm, em nói nếu, nếu người bị hại chết là mẹ anh thì có muốn tự tay kết liễu ông ta không?”
Trịnh Kình Sâm sững người, dù cô vô tình nói ra thôi nhưng nó lại chính là sự thật.
Mà sự thật này anh vốn chưa hề nói cho cô biết nên anh không cách nào kịp phản ứng.
Tô Na rũ mi mắt xuống, cô hạ thấp người tựa đầu vào người anh.
“Xin lỗi, em biết mình không nên nói như thế, nhưng em mong anh hiểu cảm giác của em.”
Trịnh Kình Sâm hít một hơi thật sâu, hai tay anh ôm lấy vai cô, đưa đôi môi hôn nhẹ lên mái tóc.
“Anh hiểu, anh hiểu mà.”
Chiếc xe bốn bánh vẫn tiếp tục vượt qua rừng trúc, chạy vào con đường mòn dẫn đến dưới chân đồi sau đó thì dừng lại.
Tô Na bước xuống, điều đầu tiên cô làm chính là hít thở bầu không khí ở đây, và nhìn lên bầu trời trong xanh kia mà lòng cô nhói đau.
Có lẽ mẹ cô đã ở đây đợi cô đến lâu rồi.
“Đến rồi à, để tôi dẫn hai người lên.”
Đằng Tư Vũ đợi sẵn dưới chân đồi, xung quanh còn có rất nhiều vệ sĩ, đây không giống như một buổi đi thăm mộ.
Ánh mắt của Tô Na cũng bất chợt gồng cứng lên, không để lộ ra sự yếu đuối, vì một lát nữa thôi, cô sẽ gặp được kẻ đã đẩy cô vào bước đường tan cửa nát nhà ngày hôm nay, một kẻ nhân cách thối nát đến một góc của súc sinh cũng không bằng.
Trịnh Kình Sâm dắt tay cô cùng đi lên quả đồi cao, càng đi, khung cảnh phía trên càng hiện ra ngay trước mắt.
Một quả đồi rộng mênh mông lại nhô lên một phần mộ, hình ảnh đó đập ngay vào mắt cô khiến bước chân đột nhiên không vững, lòng ngực nóng rang, khoé mắt dần lộ ra màn lệ mỏng.
“Đó là… mộ của mẹ em sao?”
Trịnh Kình Sâm biết cô đang đau lòng, anh chỉ khẽ ừm nhẹ một tiếng.
Cảm xúc dâng trào gần như chạm đến đỉnh điểm khiến cô muốn bật khóc thành tiếng, nhưng có một điều gì đó nhanh chóng đã ngăn cô lại, cô mím chặt môi, trong mắt đột nhiên chỉ chất chứa toàn là lửa hận.
Mã Chính Thành, kẻ cầm thú đó đang ngồi trước mộ của mẹ cô một cách thảm hại.
Nhìn thấy ông ta, cô không cách nào kiềm chế cơn giận mà xông thẳng tới.
Lúc diễn ra đám cưới giả ở khách sạn, Đại Ngư đã tìm thấy sào huyệt của Huyết Xà mà xông vào mang Mã Chính Thành đi và châm lửa thiêu rụi nơi đó, ngụy tạo thành một vụ hoả hoạn để người khác nghĩ rằng ông ta đã chết cháy.
Giờ đây, dù cho ông ta có bị giết đi chăng nữa cũng chỉ là trời biết, đất biết.
Mã Chính Thành cùng với khuôn mặt lem luốc xanh xao, mới trải qua vài ngày mà hai gò má của ông ta đã hóp lại, người chỉ toàn hiện lên xương xóc.
Đôi chân của ông ta bị Hứa Bá Nghị phế rồi, nên giờ nó hoàn toàn vô dụng, ông ta giờ không khác gì phế vật.
Tiếng bước chân nhanh chóng truyền đến tai của ông ta, khuôn mặt bơ phờ quay ra nhìn thì hai mắt bỗng nhiên trợn lớn, bàn tay nắm lại chỉ chĩa ra ngón trỏ đưa lên chỉ thẳng vào mặt hai người.
Cơn tức tối dồn nén khiến ông ta đay nghiến, cắn răng cắn lợi nói.
“Tô Na, Trịnh Kình Sâm, hai tên nghịch tử, ăn cháo đá bát, chúng mày… chúng mày dám bắt tay hại… tao…”
Mã Chính Thành sức cùng lực kiệt, nói một câu ngắn cũng hụt hơi, nhưng sự thù nghiến trong đôi mắt vẫn không hề thuyên giảm.
Tô Na nghe ông ta nói mà tay chân rợn hết cả tóc gáy vì ghê tởm, cô nhếch môi, dành cho ông ta tận cùng của sự khinh bỉ.
“Nghịch tử? Ha, chúng tôi là con của ông lúc nào? Ông nói mấy lời này ra không thấy ngượng mồm à? Ông thử nhìn lại xem, ông đã sống tử tế với ai bao giờ chưa? Hay nhân cách của ông đã thối rữa đến mức chỉ nghĩ đến bản thân mà đến sống chết của người khác cũng mặc kệ?”
Tô Na nói một câu lại tiến lên một bước gần ông ta, đáy mắt cô tựa hồ con dao sắc nhọn, chỉ nhìn cũng có thể dâng trào ý nghĩ muốn đâm ông ta nghìn nhát.
Mã Chính Thành lần đầu tiên run rẩy trước cô, cô càng bước đến, ông ta càng cố lết lùi lại, bàn tay mò mẫm ra phía sau tìm điểm tựa.
“Mày… mày…”
Tô Na bất chợt ngồi xổm xuống, đưa tay ra nhanh gọn túm lấy tóc của ông ta mà kéo đầu của ông ta lôi đến đối diện với phần mộ của mẹ mình.
Ánh mắt của cô chất chứa thù hận bấy lâu bây giờ đã được bộc phát.
“Mã Chính Thành, nhìn cho kỹ, người nằm dưới ngôi mộ này chính là mẹ tôi.
Ông có nhớ ông đã đối xử tàn nhẫn với bà ấy đến mức nào không? Bà ấy đang ở trên trời, mở to mắt mà nhìn ông bị quả báo đấy.”.