Bạn đang đọc Ngài Trịnh Khi Nào Chúng Ta Ly Hôn – Chương 82
Trịnh Kình Sâm không nói không rằng mà đi ra bên ngoài, anh đi từng bước chậm như dò xét.
Liễu Y Y mất kiên nhẫn liền lớn giọng quát tháo.
“Đừng rề rà nữa, ra ngoài cửa đứng canh, không có lệnh của tôi thì không được để ai vào, rõ chưa?”
Liễu Y Y nói cứ như mình là chủ của Trịnh Kình Sâm vậy, anh cũng đang rất nhẫn nhịn với người phụ nữ này.
Vì cô ta mà Tô Na suýt đi vào quỷ môn quan, anh không thể tha thứ.
Trịnh Kình Sâm lén nhìn Tô Na lần cuối trước khi ra ngoài hẳn, Liễu Y Y đuổi anh như đuổi tà.
Anh ra ngoài rồi cô ta vội khoá chặt cửa, sau đó quay mặt lại nhìn Tô Na bằng ánh mắt đầy quỷ quyệt.
Tô Na đưa tay ra trước bụng trong vô thức như một hành động bảo vệ đứa con trong bụng, cô lườm mắt đề phòng khi Liễu Y Y đi tới gần.
“Cô muốn nói gì thì nói nhanh rồi ra ngoài đi.”
Tô Na nói xong, Liễu Y Y đột nhiên cười lớn, cô ta cười nghẹn như thể có ai đó đang cù lét cô ta.
Nhưng không kéo dài được lâu, gương mặt của cô ta bỗng chốc hóa nghiêm lại, cô ta đứng sau lưng cô, hai tay đặt lên vai cô và để cô nhìn thẳng vào tấm gương trước mặt.
Cô ta kề sát tai cô, ánh mắt cay ghét thấy rõ.
“Tô Na, bộ váy cưới này đáng lý ra phải là của tôi, lớp trang điểm này cũng nên ở trên mặt tôi, những thứ trang sức này cũng nên đeo trên người tôi.”
Liễu Y Y nói đến đâu là săm soi từng li từng tí trên người cô, phải nói là cô ta khao khát những thứ thuộc về cô đến điên dại rồi.
Tô Na không muốn vòng vo, cô trực tiếp nói thẳng.
“Thứ gì của tôi cô cũng muốn, không lẽ cô muốn cả chú rể sao?”
Bị Tô Na nói trúng ngay tim đen, hai mắt Liễu Y Y sáng rỡ, cô ta mở toang khoé môi cười như phù thủy vừa tinh chế xong thuốc độc mà vô cùng phấn khích.
Cô ta lại cười lớn, nhưng lần này từ trong túi cô ta rút ra thứ gì đó.
“Chính xác, cô đã nói đúng, chú rể cũng nên là của tôi.
Tôi mới là người lớn lên cùng A Niên, tôi không thể nào để mất anh ấy vào tay một người phụ nữ từ đâu rớt xuống như cô được.
Cô không xứng, chỉ có duy nhất mình tôi là xứng làm vợ anh ấy thôi.”
Linh cảm có điều không lành, Tô Na ngay lập tức đứng dậy tránh xa Liễu Y Y, nhưng cơ thể cô không đủ sức để nhanh nhẹn chạy thoát, rốt cuộc vẫn bị Liễu Y Y bắt bài mà kéo kịp tay cô lại.
Cô ta thô bạo kéo mạnh tay cô rồi đẩy cô ngã xuống sàn, Tô Na theo quán tính ôm chặt bụng để bảo vệ con.
Liễu Y Y hung hăng ngồi lên người cô, lấy chiếc khăn đã tẩm sẵn thuốc mê mà áp chặt vào mặt cô.
Tô Na vùng vẫy một lúc, cuối cùng cũng đuối sức mà buông xuôi.
Cô ngất lịm, thân thể bất động không còn nhận thức gì nữa.
Liễu Y Y nhanh chóng tận dụng thời gian.
Cô ta kéo Tô Na vào phòng thay đồ, vật vã mất mấy phút, cô ta bước ra trong đầu tóc rối xù, mascara lem luốc, mồ hôi chảy đầy.
Trên tay của cô ta là chiếc váy cưới mà Tô Na vừa mặt, còn có cả trang sức vừa đeo trên người cô, đến chiếc bông tai cũng bị lột ra mất.
Thậm chí cả trên bàn tay của cô ta còn dính đầy phấn trang điểm và son đỏ.
Phải nói là cô ta nghe tức với Tô Na đến điên rồi, cả lớp trang điểm cũng không chừa.
…
Đồng hồ điểm giờ cử hành hôn lễ, Trịnh Kình Sâm gõ cửa mấy hồi cũng không thấy ai lên tiếng, anh nhíu mày đoán bên trong đã xảy ra chuyện, định dùng chân phá cửa vào thì bất chợt cửa lại tự động mở ra.
Anh bất ngờ đến đứng khựng người khi cô dâu từ bên trong bước ra, trên đầu đã che sẵn khăn trắng.
Trịnh Kình Sâm nhìn chằm chằm nghi ngờ, anh lại nghiêng đầu nhìn vào bên trong soi xét thì chẳng thấy một ai.
Liễu Y Y trong trang phục cô dâu lại cực kỳ bình tĩnh, cô ta nhét vào tay của anh một mẩu giấy, trong đó có viết “Liễu Y Y đã đi ra từ cửa phụ rồi, không cần tìm cô ta nữa.”
Nói xong, cô ta còn tự mình xách váy hướng đến lễ đường.
Phía sau chiếc khăn trắng, cô ta cũng cẩn trọng vừa đi vừa cúi đầu nhìn chuyển động chân của Trịnh Kình Sâm.
Thấy anh đi ngay bên cạnh, cô ta mới yên tâm giấu đi chiếc khăn tẩm thuốc mê đã chuẩn bị sẵn vào trong găng tay.
Trịnh Kình Sâm và Tô Na giả mạo đi được một đoạn, thì ở phía sau, bỗng nhiên xuất hiện một người đàn ông khác lén lẻn vào trong phòng cô dâu.
Bước đi và động tác của anh ta nhẹ nhàng đến mức thần không biết quỷ không hay.
Từng bước chân của Liễu Y Y đều là hy vọng, cô ta không thể ngăn bản thân cười được.
Một chốc nữa thôi, thì cô ta sẽ được như ý nguyện bao lâu nay, lấy Hứa Niên làm chồng và cô ta sẽ là người phụ nữ duy nhất trong cuộc đời của Hứa Niên.
Nhưng với bản tính đã sẵn ghen tuông, còn chưa cưới được cô ta đã hạ quyết tâm lớn.
“Nếu A Niên dám có người phụ nữ khác bên ngoài, thì… ả ta sẽ chết không ai nhận ra.
Đừng nghĩ có thể tranh đàn ông với Liễu Y Y này.”
Liễu Y Y suy nghĩ độc ác đến như vậy, nhưng với Tô Na thì cô ta lại không dám làm gì vì sợ Hứa Bá Nghị hỏi tội.
Cô ta cũng suy nghĩ chu toàn, phải giữ cô lại để cô sinh đứa nhỏ ra.
Đến lúc đó, thân là chính thất như cô ta thì chẳng sợ gì nữa..