Bạn đang đọc Ngài Trịnh Khi Nào Chúng Ta Ly Hôn – Chương 30
Không chọn đưa bằng cách thông thường, Mã Chính Thành vẫn như mọi lần, coi thứ trên tay như rác mà vứt xuống sàn.
Tấm ảnh mỏng manh bay lượn trong không trung một lúc mới đáp xuống mặt sàn, nhưng thật không may đúng lúc Thôi Cẩn Á đang đi vào và đạp trúng.
Bà ta đứng giương mắt khoanh tay không có ý định thả chân ra, còn cố ý ghì thêm.
“Mẹ của mày đang ở dưới chân của tao đây, bò đến mà rước bà mẹ vĩ đại của mày về.”
Giọng nói chua chát, khinh khi và cợt nhả của Thôi Cẩn Á phát ra, khiến Tô Na không thể kiềm chế cơn nóng giận.
Cô thả tờ giấy trên tay xuống, lao thật nhanh đến chỗ Thôi Cẩn Á, bà ta không nghĩ cô lại dám làm gì nên không tránh né.
Kết quả, Tô Na đẩy bà ta một cái thật mạnh, bà ta lại đang mang giày cao gót, cổ chân bất ngờ bị vẹo qua tạo thành góc 90°, sau đó cả người chới với ngã đập mông xuống sàn.
“Á…”
Bà ta vừa chân, vừa mông bị cô làm cho đau điếng mà la ó lên.
Cô thì không quan tâm mà nhanh chóng nhặt ảnh của mẹ cô lên, tỉ mỉ lau đi vết bẩn.
Nhưng ngay giây sau, Mã Chính Thành lại một lần nữa sôi máu, ông ta đã ở phía sau cô từ lúc nào, đột nhiên lại kéo vai cô lại, giáng xuống thêm một cái tát tai nữa, sau đó buông lời mắng nhiếc thậm tệ.
“Mày đúng là con quỷ cái y hệt mẹ mày.
Đừng tưởng không có mày là tao không làm được gì.
Mày mà còn làm loạn, tao cho mẹ mày chết.”
Cái tát tai lần này khiến Tô Na ngã bật ra sau, cũng may cô bám được vào tường, nhưng cô choáng váng hết cả mặt mày, nhất thời không nghe rõ lời ông ta nói.
Khi đã có cảm giác trở lại bình thường cô chỉ nghe được câu cuối cùng mà ông ta cảnh cáo.
Tô Na cũng không hề nói thêm gì nữa, cô nhếch môi một cách khinh bỉ vào mặt ông ta rồi bỏ đi.
Tô Na khổ sở bước ra khỏi Mã gia, toàn thân cô đều điêu đứng nhưng cô không cho phép nó ngã quỵ.
Cô cảm giác có thứ gì đó như nước nhỏ giọt xuống vai.
Cô lại chạm lên thử, vẫn là một vệt máu đỏ tươi, nhưng là từ tai chảy ra.
.
Ngôn Tình Hay
Cô vội vã tìm một nhà vệ sinh công cộng.
Khi ở nơi một mình chẳng có ai, cô đột nhiên bật khóc dữ dội, cô đau đớn cả thể xác lẫn tinh thần, nhưng chưa bao giờ là nhục chí.
Cô đưa bức ảnh của mẹ cô lên nhìn, dù cố kìm nén lại để không khóc nữa, nhưng nước mắt cứ túa ra không ngừng khiến cho cô chẳng thể nào nhìn rõ bức ảnh nữa.
Cô lại vừa khóc, vừa nấc, vừa gọi “Mẹ ơi!” Như một đứa trẻ bị kẻ xấu bắt nạt.
Phía bên ngoài nhà vệ sinh công cộng, tiếng khóc của cô vọng ra đến cả Đại Ngư cũng nghe thấy.
Hôm nay là cậu ta đích thân theo dõi cô, dù cậu ta không biết bên trong Mã gia đã có chuyện gì xảy ra, nhưng cô bước ra khỏi nơi đó với một bên vai máu me, đến cậu ta cũng cảm thấy oán giận, nếu Trịnh Kình Sâm mà biết được, thật không dám tưởng tượng ra anh sẽ làm gì.
Đại Ngư gọi lần đầu cho Trịnh Kình Sâm thì anh không bắt máy, đang định gọi tiếp thì Tô Na từ bên trong bước ra nên cậu ta vội trốn đi.
Trong khoảng thời gian tiếp theo, Đại Ngư vẫn tiếp tục theo dõi Tô Na vừa liên tục gọi, nhưng điện thoại bên phía Trịnh Kình Sâm chỉ đổ chuông.
Ở Đế Trịnh, Trịnh Kình Sâm đang có một cuộc họp căng não, anh lại để quên điện thoại ở văn phòng mà không hề hay biết.
Đại Ngư lại chuyển sang gọi cho Đằng Tư Vũ, nhưng cũng thật không may anh ta để điện thoại ở chế độ im lặng và tắt luôn chế độ rung nên cũng không hề hay biết.
Mãi đến khi cuộc họp kết thúc thì bầu trời cũng đã chuyển sang một màu đen rồi.
Đằng Tư Vũ sau khi rời khỏi phòng họp thì cũng nhíu mày khó hiểu “Thằng nhóc Đại Ngư này có chuyện gì mà gọi lắm thế?”
Trịnh Kình Sâm nghe Đằng Tư Vũ nói thì cũng nhớ ra, anh liền kiểm tra túi áo, túi quần mới phát hiện ra mình bỏ quên điện thoại, anh nhăn mày hấp tấp quay trở về văn phòng.
“Này, Kình Sâm đợi tôi với.
Chậc chậc, cái tên Đại Ngư nay người ta gọi lại mà tắt máy là sao đây?”
Đằng Tư Vũ cong mông đi theo sau, đến văn phòng của Trịnh Kình Sâm, đã thấy Đại Ngư có mặt ở đó.
Đằng Tư Vũ định mắng cho cậu ta một trận, nhưng trông mặt của cậu ta rất nghiêm trọng.
Ngay lúc này này Trịnh Kình Sâm phát giác ra điều chẳng lành, anh hạ thấp giọng hỏi.
“Chuyện gì, mau nói?”
“Chị Tô Na bị đánh rồi…”
Đại Ngư chưa nói hết, cậu ta đã nhìn thấy trong mắt Trịnh Kình Sâm có nộ khí phát ra, anh bất ngờ đưa ánh mắt đó nhìn cậu ta.
Cậu ta có một chút sởn gai ốc nhưng cũng nói tiếp.
“…!Trưa nay chị ấy đến Mã gia, lúc ra người chảy khá nhiều máu, chắc chắn chị ấy đã bị người nhà họ Mã đánh.”
Trịnh Kình Sâm vẫn cố giữ lại một chút bình tĩnh để hỏi tiếp.
“Cô ấy giờ sao rồi?”
“Về nhà rồi.
Trước khi về còn đi mua rất nhiều đồ.”
Anh lại hỏi.
“Tâm tình thế nào?”
“Lúc rời khỏi Mã gia, có vào nhà vệ sinh công cộng khóc rất lớn.
Nhưng sau khi bước ra thì giống như chưa từng có gì xảy ra vậy.”.