Ngài Quản Lý “Diễn Sâu”

Chương 83


Đọc truyện Ngài Quản Lý “Diễn Sâu” – Chương 83

Người của đoàn phim cuống cuồng đi tìm Trần Thái đến mức phát điên, tuy rằng Thiên Di là phía nhà đầu tư, nhưng trước đây bọn họ nhìn sắc Hứa Hoán còn tưởng rằng La Bác ở công ty là một người không có địa vị, bởi vậy vẫn không để anh vào trong mắt.

Ngày hôm qua Trần Thái đến, mọi người thấy y còn trẻ, làm việc hung hăng không nể ai cho nên cũng coi thường. Nào ngờ vừa ngủ một giấc dậy mới biết lần này rắc rối to rồi.

Cho dù là Thiên Di thật sự bao che khuyết điểm, bảo vệ nghệ sĩ, hay là Trần Thái và La Bác kia có quan hệ khác sau lưng, bọn họ bây giờ đều không trêu chọc nổi.

Đạo diễn càng điên tiết, ông ta đã sớm muốn nhét người vào trong đoàn, vốn cứ nghĩ phần diễn của La Bác không nhiều, dù có thay thế cũng chỉ tạo thành tổn thất nhỏ nhất, nào ngờ lần này tự mua dây buộc mình. Ông ta và nhà sản xuất đã chuẩn bị xong lời xin lỗi và giải thích, ai dè đi tìm khắp nơi cũng không bóng dáng hai người kia đâu. Kêu người quay về nhà trọ hỏi thăm thì mới biết, hai người đó đã sớm đi khỏi rồi, đương nhiên vẫn chưa trả phòng, đồ đạc vẫn còn ở đó.

Tài chính hiện giờ của đoàn phim không nhiều, đạo diễn cảm thấy tâm trạng không yên, cuối cùng hết cách đành cho tất cả mọi người nghỉ một ngày.

Trần Thái lại không biết hiện giờ đoàn phim đang nghỉ.

Từ sớm y đã đưa La Bác đi thuê một chiếc xe địa phương, chạy thẳng đến một công viên sinh thái. Mấy người xuất phát lúc chưa tới 5h30, mặt trời vừa mới mọc. Ánh nắng dần trải rộng, anh tài xế lái xe giọng lại lớn, suốt một đường cười vui vẻ tán gẫu với bọn y:

“Hai người tới bây giờ là trễ rồi, phải đi sớm hai ngày trước cơ, ở đây được gọi là thôn của tiên hạc. Có câu gì ý nhở, tinh không nhất hạc bài vân thượng(*), chính là cảnh tượng đó, các cậu sẽ không được trông thấy ở nơi khác đâu.” (trời quang một con hạc phá mây bay lên trời)

Trần Thái cười hỏi: “Bây giờ không có sao?”

“Giờ muộn rồi, thời điểm tốt nhất là tháng 4 khi tiên hạc quay về, lúc đó là hoành tráng nhất, nhiều chim lắm. Giờ các cậu muốn xem có thể tới công viên sinh thái, ở trong đó có nuôi.” Tài xế nói tiếp, “Nhưng mà công viên đó cũng không có gì đặc biệt, chỉ là vườn thú mà thôi, chúng ta đi dạo ở bên ngoài cũng được, phong cảnh rất đẹp.”

Anh tài xế bình thường cũng hay kéo người vùng khác đi loanh quanh ngắm cảnh, Trần Thái để anh làm chủ, đi dạo khắp nơi.

Nửa đầu lộ trình còn ổn, đến lúc sau, trên đường toàn là ổ gà to ổ gà nhỏ, đi được một đoạn y và La Bác đều bị xóc đập đầu vào trần xe. Anh tài xế vừa xót xe vừa tiếp tục dò đường đi về phía trước, lại giảng giải cho hai người nghe về phong tục thổ nhưỡng nơi đây. Đi đến một đoạn đường nhỏ lầy lội, xe không đi tiếp được nữa, Trần Thái mới xuống xe đi bộ, kêu tài xế cứ tìm một chỗ gần đó ngồi chờ.

Nơi này dân cư lác đác, hai bên đường nhỏ là bãi trũng mọc đầy cỏ, tầm nhìn trống trải, cảnh vật thưa thớt. La Bác mấy ngày nay vẫn luôn ngột ngạt, tâm sự nặng nề, giờ nghe người ta nói vài câu chuyện phiếm về phong thổ, lại ngắm nhìn mỹ cảnh ở đây, phiền muộn bay biến không ít.

Đi lên trước nữa, rốt cục đã thấy được nơi mà anh tài xế nói, là con đường bằng gỗ thật dài nối thẳng về phía trước. Bai bên đường gỗ là bãi lau sậy mênh mông rộng lớn. Ban đầu tương đối khô ráo, càng đi vào trong, bóng nước thăm thẳm bầu trời cao xanh, cũng không biết sâu cạn thế nào.

Trần Thái và La Bác sóng vai đi vào trong mấy bước, quay đầu lại nhìn mới thấy ánh mắt anh rưng rưng, đôi môi khẽ cong lên, dù bây giờ da dẻ thô ráp, bên khóe mắt còn hằn mấy nếp nhăn khi cười, nhưng các nét vẫn rất rõ ràng, vẫn là một người đàn ông đẹp trai. Trần Thái bỗng hiểu cảm giác nguy hiểm của Hứa Hoán từ đâu mà đến, lại nghĩ người này từng đóng vai đại hiệp, phong nhã hào hoa, tiên y nộ mã, cũng từng nhận được cơn mưa lời khen từ những bức ảnh chụp vội, lòng y lại khó nén cơn cảm khái.

Mục đích y dẫn anh đi chơi là vốn muốn nói về chuyện đạo diễn Hàn kia, dù sao La Bác là người trong cuộc, hiểu rõ tình hình lúc trước nhất. Thế nhưng bây giờ nhìn anh như vậy, Trần Thái lại hỏi không nên lời, sợ nhắc lại hồi ức không tốt nào đó.

Cho tới khi đi đến một hòn đảo nhỏ nghỉ ngơi ở trung tâm, hai người tìm một cái ghế tựa dài ngồi xuống, Trần Thái mới hỏi La Bác: “Bản thân anh có kế hoạch nghề nghiệp nào không?”

La Bác hơi ngẩn ra, nụ cười cũng nhạt đi mấy phần, chua xót: “Tôi thì nào có kế hoạch gì ra hồn, giờ có phim nào thì đóng phim ấy, nuôi được gia đình là tốt rồi.”

Trần Thái cười: “Nuôi gia đình thì làm gì mà chẳng nuôi được.”

“Không giấu gì cậu, hai năm qua tôi quả thực đã làm những việc khác, ” La Bác nói, “Tôi từng đi làm shipper, từng bán báo, còn đi đưa đồ ăn sáng. Sau đó vợ tôi không đồng ý, cô ấy nói tôi đã học diễn xuất lâu như thế, không thể phí hoài như vậy được, sau đó cứ bắt tôi tới đoàn phim. Cô ấy vốn làm việc ở ngân hàng, vì muốn tôi yên tâm đi đóng phim nên mới thôi việc, làm bán hàng tiếp thị…”

Trần Thái không biết còn có việc này, tán tụng: “Chị nhà rất yêu anh.”

La Bác tựa hồ có chút ngượng ngùng, nhưng lại xúc động, gật đầu: “Thế nhưng tôi là đồ vô dụng, tìm đoàn phim suốt một năm rưỡi, từng tới cả khách sạn gửi hồ sơ cho người ta, cũng từng được một người bạn học cũ giới thiệu giúp, thế nhưng vẫn cứ không được…” Anh cười khổ, “Nếu như không phải là vì câu nói kia của vợ tôi, có khi tôi đã sớm bỏ cuộc rồi.”

Trần Thái lại cười nói: “Điều này cho thấy tình cảm của hai người rất sâu đậm. Tình yêu khiến người ta không muốn biến chất, cũng không thể sa ngã. Đường đi của anh có lẽ sẽ tốn chút thời gian, nhưng rồi sẽ đi càng dài càng xa.”

“Tôi vốn cũng an ủi mình như thế, ” La Bác thở dài một hơi, “Mà lần này…”

Trần Thái thấy anh lại bắt đầu ủ rũ, lắc đầu một cái, nhẹ giọng ngắt lời: “Lần này không ai trách anh. Diễn viên bị ốm là chuyện hết sức bình thường, bọn họ muốn thay người chẳng qua là thấy anh dễ bắt nạt, muốn anh tự rút để đổi người khác mà thôi. Có điều…” Trần Thái dừng lại, thành khẩn nói, “Chính anh quả thực cũng có chỗ không tốt.”

La Bác vừa nghe nửa câu sau, lập tức nghiêm túc, lo lắng nhìn Trần Thái.


Trần Thái nói: “Con người vốn là loài động vật có tính bầy đàn, ngoại trừ ảnh hưởng của phương diện đạo đức, khôn sống mống chết(1), bắt nạt kẻ yếu mới là bản chất. Đoàn phim tốt thì trật tự nghiêm minh, tất cả mọi người đều vùi đầu vào công tác. Mà gặp phải đoàn phim không tốt, khuyết thiếu ràng buộc, bản tính động vật liền lộ ra.

Cho nên anh cứ nghĩ khiêm tốn thiện lương là tốt, nhưng trong mắt người khác có lẽ chỉ là nhu nhược dễ lừa gạt. Tôi hi vọng bên ngoài anh có thể chuyên tâm đóng phim, không gây sự, nhưng cũng mong anh có thể tự bảo vệ được bản thân, sự dù gặp phải rắc rối cũng không chùn bước.”

La Bác tuy rằng đã có sẵn chuẩn bị, nhưng lúc này nghe Trần Thái nói xong, vẫn cảm thấy hơi lúng túng. Anh cũng không phải kẻ vô dụng trời sinh, chỉ có điều sợ đắc tội với người khác cho nên dù có tức cũng nuốt xuống.

Anh đưa tay lau trán, sau đó gật đầu.

Trần Thái lại nói: “Công ty cũng sẽ mau chóng tìm trợ lý cho anh, sau này mấy chuyện cãi cọ với đoàn phim cứ giao cho trợ lý đi làm. Còn xã giao riêng tư, nếu như anh muốn tích lũy các mối quan hệ thì cứ đi, nếu như không muốn thì cũng không cần quan tâm. Ngoài ra, gặp phải vấn đề gì, không chắc chắn, không giải quyết được, thậm chí làm lỡ thời gian, anh đều phải liên lạc ngày với tôi, có lẽ có vài chuyện dưới cái nhìn của anh rất đơn giản, nhưng đằng sau có thể sẽ ảnh hưởng tới lợi ích của công ty, cho nên đừng làm qua loa.”

La Bác bỗng nhiên tỉnh ngộ, nhưng lại không tiện: “Cậu đang quản lý tận mấy người, tôi có chuyện gì cũng tìm cậu thì cậu có thể giải quyết được sao?”

Trần Thái cười nói: “Đó chính là vấn đề tôi cần phải suy nghĩ, huống hồ bên kia tôi cũng có trợ lý hỗ trợ, rất nhiều chuyện mặc dù không thể đích thân xử lý nhưng cũng sẽ nói cho anh biết phương hướng và cách thức giải quyết.”

Y nói đến đây lại cười, trêu anh: “Đừng quên trong cát-xê đóng phim của anh, công ty đầu tư một khoản khá lớn đấy. Cho nên bất kể là tìm việc cho anh hay là giải quyết nỗi lo về sau cho anh, đều là việc công ty phải làm. Anh cứ yên tâm là được.”

La Bác nghe y nói trắng ra, nhịn không được bật cười. Suy tư chốc lát, ánh mắt trở nên thanh tỉnh hơn so với gần đây.

Trần Thái tỉ mỉ quan sát, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Những lời nói hôm nay y đã suy nghĩ rất nhiều lần. La Bác và Vương Thành Quân khác nhau, tuổi anh đã lớn nhưng vẫn luôn bị chèn ép, hình thành nên tính cách cẩn thận dè dặt. Trần Thái mà cứ nói nhẹ, sợ anh không xem trọng rồi nghĩ là đang khách sáo. Nói nặng thì lại sợ tổn thương lòng tự trọng của anh.

Cho nên cùng là chuyện có thể dễ dàng mắng người khác tỉnh ra nhưng nếu đặt trên người La Bác thì chỉ có thể chọn một nơi khung cảnh yên tĩnh chậm rãi chuyện trò.

Cũng may kết quả không tệ lắm, nhìn thế này có lẽ là nghe hiểu rồi.

Hai người ngồi hóng gió trên hòn đảo nhỏ thêm một lát, La Bác để điện thoại trên xe, Trần Thái đưa máy của mình cho anh mượn chụp phong cảnh. Đợi đến khi mặt trời lên cao dần, hai người mới cười nói quay về.

Đến khi về đến cuối đường nhỏ, liền nghe thấy anh tài xế gọi bọn họ: “Hai cậu ai quên cầm theo điện thoại, mới vừa nãy vang lên cả chục cuộc.”

La Bác lên xe mở máy, nhất thời hít vào một ngụm khí lạnh.

Tràn đầy màn hình là cả chuỗi cuộc gọi nhỡ, số gọi đến có tới 4, 5 người khác nhau, nhìn sơ qua có staff, đạo diễn, giám sát…

Anh cầm điện thoại nhìn về phía Trần Thái, Trần Thái khẽ cau mày, lại nói: “Không cần phải để ý đến, tìm chỗ ăn cơm trước đã.”

Anh tài xế đưa bọn họ đến một ngôi làng gần nhất, tìm một quán cơm nhỏ. Mấy người ngồi xuống gọi đồ ăn, trong lúc chờ, Trần Thái bảo La Bác vào group chat của đoàn phim xem tình hình.

Trong group lúc này yên ắng, thế nhưng nhật ký bên trên có người nói đoàn phim đình công thế này thế kia.

Trần Thái sửng sốt, nhớ tới hôm qua trước lúc ngủ có trả lời tin nhắn của Lục Tiệm Hành, bỗng nảy ra suy đoán không đáng tin lắm.

Y kêu La Bác ngồi đây chờ, mình thì ra ngoài gọi điện thoại cho Lục Tiệm Hành. Bên đổ chuông hai lần mới có người nghe máy, xung quanh vô cùng ầm ĩ, Trần Thái đợi vài giây, mới nghe thấy Lục Tiệm Hành ở bên kia “alo”.

Trần Thái ngạc nhiên: “Anh đang họp à?”

Bình thường Lục Tiệm Hành buổi trưa mới tới công ty, nhưng giờ mới 11 giờ.

Lục Tiệm Hành quả nhiên nói: “Ừm, hôm nay tới sớm chút.” Anh nói xong hắng giọng một cái, hỏi Trần Thái, “Chuyện bên em giải quyết xong chưa?”

“Em với La Bác đang ở bên ngoài đây, vừa thấy điện thoại của đoàn phim, ” Trần Thái nắm chắc trong lòng, hỏi anh, “Có phải là anh giúp không, điện thoại của đoàn phim sắp kêu muốn điên rồi.”

Lục Tiệm Hành nhàn nhạt “hừ” một tiếng: “Cũng không có gì, chặn tiền lại chút thôi.”


Trần Thái cũng phì cười.

Lục Tiệm Hành rõ ràng rất đắc ý, lúc này còn cố ý làm bộ nhẹ nhàng chẳng mấy để ý.

Thấy y cười, bên kia lại không vui, hỏi y: “Coi em kia, bao giờ về?”

Trần Thái suy nghĩ một chút: “Chắc khoảng hai ngày nữa?”

“Sao còn hai ngày nữa?”

“Em không yên tâm, để bên này ổn định đã rồi mới về.”

Lục Tiệm Hành không vui: “Em quan tâm Củ Cà Rốt(2) còn hơn cả anh rồi đấy, nói đi là đi, đi một cái là tận mấy ngày. Em mà không về nữa anh sẽ đi tập thể hình đấy.”

Trần Thái nghe giọng anh như làm nũng, hôn một cái qua điện thoại, lại dỗ dành: “Vậy em sẽ cố về sớm, chủ yếu do La Bác không có trợ lý, Hứa Hoán thì không dựa dẫm được rồi. Em sợ mình vừa đi anh ấy lại chịu thiệt.”

Lục Tiệm Hành nói: “Thế em phái trợ lý qua đó cho anh ta?”

“Tìm ở đâu hả?” Trần Thái cũng sầu muộn, nói, “Người có kinh nghiệm thì khó tìm, người không kinh nghiệm không làm được việc, lương thì thấp, chỗ này cũng thiên về…”

Lục Tiệm Hành suy nghĩ một chút: “Chuyện này đơn giản, công ty phái một nhân viên tài vụ kiểm toán qua đó nhé.”

Trần Thái: “…”

“Tìm một người ham chơi, sau đó cho làm chân giám sát trong đoàn phim, lương trả theo thị trường cho thêm chút trợ cấp, chắc chắc sẽ vui lòng đi ngay.” Lục Tiệm Hành nói, “Chuyện của Cà Rốt cứ để anh ta tự lo, chắc chắn sẽ không có ai làm khó anh ta nữa.”

Trần Thái không nghĩ tới còn có một chiêu này, cũng thấy là biện pháp hay, cười cười, còn nói anh: “Anh đừng có đặt biệt danh linh tinh cho người ta, củ cà rốt chính là ‘khét La Bác’(3), không may mắn lắm.”

“Thế thì là củ cải đỏ, ” Lục Tiệm Hành chép miệng, “Mau trồng cho xong củ cải đỏ của em đi, sói lớn ở nhà sắp chết đói rồi.”

Trần Thái đỏ cả mặt, cúp điện thoại quay đầu nhìn lại, nhất thời sợ hết hồn.

Vừa rồi y ra ngoài vừa gọi điện vừa đi loanh quanh, trong lúc đi vô tình vòng vèo ở gần chỗ bàn ăn, lúc này cửa sổ đang mở, bên trong là một La Bác đang làm như không nghe thấy gì hết và anh tài xế vẻ mặt hoang mang.

Trần Thái: “…”

Ba người ăn một bữa no nê, lại mua ít đậu xanh và đậu đỏ của thôn dân, lúc sau đó mới lên xe đi về. Trên đường La Bác gọi lại cho nhà sản xuất phim, giải thích rằng mình đang ở bên ngoài mua đặc sản, không để ý điện thoại.

Bên kia nghe vậy càng sốt ruột hơn, nói thẳng trước đó có hiểu nhầm, bảo anh mau quay về mọi người thương lượng lại.

La Bác mặc dù biết tình huống có biến, nhưng không ngờ thái độ có thể xoay chuyển đến mức này. Chờ đến khi anh và Trần Thái xuống xe, bên ngoài nhà trọ đã có rất nhiều người đang đợi, nhà sản xuất phim và giám sát bước nhanh đến trước tiên, thấy hai người quả thực xách theo hai túi đồ nhỏ, mặt mũi trắng bệch.

Trần Thái hôm qua đã lật thẳng mặt với hai người này, giờ cũng không nhìn thẳng chỉ gật đầu xem như là chào hỏi, rồi thúc giục La Bác đi nhanh lên, ra vẻ còn phải thu thập hành lý.

Nhà sản xuất phim vội theo ở phía sau, cười nịnh nói: “Thầy La và thầy Trần có thể chờ chút được không, chúng ta nói chuyện đã.”

Ông ta nói xong liền nháy mắt với người phía sau, rất nhanh đạo diễn cũng tìm tới.

Cửa phòng được đóng lại, đạo diễn lần này cũng chẳng còn nóng nảy, liên tục nói xin lỗi.


Sau đó còn phải tiếp tục quay chụp, Trần Thái cũng không muốn khiến La Bác đắc tội với người khác, giả bộ một lúc, thấy ổn thì thôi, làm như có điều suy nghĩ hỏi lại: “Chuyện này nếu như là hiểu lầm, thế thì tốt quá. Dù sao thầy La của chúng tôi đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết cho bộ phim này, cũng chuẩn bị rất lâu.”

Đạo diễn: “…”

Kẻ ngu đều biết La Bác được nhét vào nửa chừng, đâu ra chuẩn bị rất lâu? Thế nhưng lúc này cũng không phản bác được y, đành phải giả mù sa mưa mà gật đầu tán thành.

Trần Thái nói tiếp: “Cho nên hiện tại điều tôi đang lo là anh ấy đang bị bệnh liệu có ảnh hưởng đến tiến độ quay phim không?”

Đạo diễn lúng túng, vội đáp: “Sẽ không, sẽ không ảnh hưởng đâu. Tố chất của thầy La rất chuyên nghiệp.”

Trần Thái lại lắc đầu: “Thế nhưng lần này vì chuyện thay người mà giằng co đã nhiều ngày, nếu nói không hề ảnh hưởng cũng không đúng, đúng không?”

“…” Đạo diễn không nắm được ý đồ của y, đành phải hàm hồ nói một câu, “Anh Trần nói đều có lý.”

“Nếu đã như vậy, ” Trần Thái cười, “Tôi thấy một số việc cứ giấy trắng mực đen thì tốt hơn. Bằng không lần sau thầy La chỉ hắt hơi sổ mũi một cái, anh lại thấy làm lỡ tiến độ quay phim bắt anh ấy rời đi, vậy thì không dễ xử lí.”

Nhà sản xuất phim ở bên cạnh nhìn ra manh mối, trực tiếp hỏi: “Ý của anh Trần đây là…”

“Nghỉ phép của thầy La chúng tôi quá ít, tổng cộng chỉ có hai ngày, ngay cả phép nghỉ ốm cũng không có.” Trần Thái cười nói tiếp, “Ở đây vào tháng 10 nhiệt độ sẽ giảm sâu, đến lúc đó khó mà đảm bảo sẽ không bị đau đầu cảm sốt. Cho nên vì lý do an toàn, tôi nghĩ trên hợp đồng cần phải thêm hai điều khoản.”

Khi đó La Bác vào đoàn phim quá vội vàng, rất nhiều chi tiết nhỏ về quyền lợi Trần Thái không kịp xem, lần này dứt khoát bù lại luôn.

Điều thứ nhất là tăng thêm một kỳ nghỉ phép, ghi chú rõ là La Bác có thể xin nghỉ bất cứ lúc nào, chỉ cần báo trước một ngày cho đoàn phim chuẩn bị là được rồi. Điều thứ hai là xem xét lại đãi ngộ của La Bác, ở phòng thế nào, dùng phòng hóa trang ra sao, bình thường đi lại dùng xe và các hạng mục chi trả… Cuối cùng là hậu kỳ tuyên truyền và nội dung liên quan phân đoạn diễn trước ống kính.

Nhà sản xuất ban đầu không muốn thỏa thuận, nhưng Trần Thái khó chơi, ông ta vừa nói chuyện, bên đó liền ném ra vài chữ ứng phó.

Đồng ý thì ký, không đồng ý thì giải tán.

Nhà sản xuất phim: “…” Giải tán chắc chắn là không được rồi, cũng đã đến bước này.

Cuối cùng từng điều khoản đều được ý xong, chữ ký còn chưa ráo mực, đoàn phim đã nhận được điện thoại — Thiên Di đã phái nhân viên tài vụ đến đây, ở cùng phòng với La Bác, không cần sắp xếp thêm gì nữa. Đợi sau khi nhân viên tài vụ đến đoàn phim, khoản tiền tháng này cũng sẽ chuyển tới.

Thế này, nhìn là hiểu tạo chỗ dựa cho La Bác.

Sau lưng nhóm người đạo diễn đổ mồ hôi lạnh, lại nghĩ đến biểu hiện của Hứa Hoán, nhất thời trong lòng ai cũng đặt dấu chấm hỏi.

Sáng sớm hôm sau Trần Thái lên đường trở về, vali của y nhét đầy đồ mang cho La Bác, các loại thuốc cảm cúm thuốc dạ dày, thuốc bôi vết thương, gói gọn thành hai cái hộp thuốc nhỏ, còn lại tất cả đều là đồ ăn, đủ loại đồ ăn vặt và bánh trái, cổ vịt và tương ớt là nhiều nhất.

La Bác không nỡ, tiễn y về.

Trần Thái muốn làm bầu không khí sinh động, cố ý nhỏ giọng nhắc nhở: “Đồ ăn ngon giữ lại cho mình, đừng cho Hứa Hoán, tên đó là đồ nhỏ nhen.”

La Bác sửng sốt, nhịn không được cười lên.

Trần Thái cũng cùng cười, lại nói: “Lần này công ty đã ra mặt vì anh rồi, tôi cũng nâng mức đãi ngộ của anh lên. Anh đừng cảm thấy ngại, cứ chuyên tâm đóng phim, chăm sóc tốt bản thân, như vậy mới xứng đáng với vợ con.”

La Bác mím môi, không nói lên lời, chỉ dùng sức gật đầu.

Ngày hôm qua tài xế xe thuê đã tới đây, Trần Thái để va-li lên xe, lại xoay người lại. Nắm tay hai người đụng nhẹ vào nhau, ôm nhau một cái.

Trần Thái cũng không biết nói gì khác, khích lệ: “Cố lên, làm cho tốt.”

“Cám ơn cậu, anh Trần.” La Bác rốt cuộc nói, “Chờ tôi trở lại, chúng ta gặp nhau sau.”

——

Trần Thái ở trên đường bôn ba cả ngày, đón xe về đến nhà đã là 8h tối.

Lục Tiệm Hành tối nay có xã giao, trước đó Trần Thái đã hỏi Lục em, nghe nói hai anh em nhà anh ăn cơm xong còn đến trung tâm tắm rửa.


Y mệt quá chừng, về nhà để vali sang một bên, trước đi tắm rửa sạch sẽ, lúc đang thay quần áo, trong đầu bỗng nảy ra một ý tưởng. Lật tới lật lui, tìm ra một bộ đồng phục mặc lên người.

Lục Tiệm Hành thấy mình trải qua cuối tuần này quá bừa bãi, cho nên vừa về thì vợ đã chạy đến nơi xa xôi nào rồi, đã mấy ngày không về. Tuy rằng bình thường hai người cũng không phải mỗi ngày đều gặp mặt, thế nhưng lần này lại nhớ vô cùng. Muốn gọi điện thoại thúc giục y mau về, lại sợ bị y chê phiền.

Buổi xã giao tối nay có vị khách đề nghị tới trung tâm tắm rửa mát-xa xả hơi, Lục Tiệm Hành vốn muốn về nhà trước, nào ngờ em trai lần này lại không trượng nghĩa, ngay trước mặt khách kêu anh làm chủ trì bữa tiệc.

Anh không thoát thân được, đành phải cùng mọi người lại đây, cũng may địa điểm mát-xa rất đứng đắn, tắm xong ra nằm sấp xuống, tìm một nhân viên có kỹ thuật xoa bóp cũng thấy thoải mái hơn không ít.

Lục em nằm nhoài trên một cái giường khác, vốn muốn kêu người đấm lưng cho hắn, đấm một lúc lại thấy buồn tiểu, đi vào nhà vệ sinh.

Lục Tiệm Hành cúi mặt xuống lỗ trên giường mát-xa, không thấy rõ tình huống, còn nhắm hai mắt cười trêu hắn: “Mới ấn hai cái đã khiến chú ấn ra cả nước tiểu rồi à, chú có cần đến bệnh viện kiểm tra không?”

Qua một lát mà không có ai đáp, ngược lại lực tay ấn trên người lại nhẹ đi rất nhiều, phương pháp mát-xa cũng khác trước đó.

Lục Tiệm Hành nhất thời hiếu kỳ, cảm nhận thêm một lát, tuy rằng kỹ thuật không quá chuyên nghiệp thế nhưng từng cái xoa ấn không nhẹ không nặng trên người, lực tay vừa đủ, cũng khá thoải mái.

Nhân viên mát-xa nhẹ nhàng xoa xuống bắp chân anh, hai tay lại dần nắn bóp nhè nhẹ lên trên đùi, xoa xoa, mân mê dần đến chỗ không nên sờ.

Lục Tiệm Hành giật mình, tức khắc phát cáu, lật người dậy bực tức: “Rốt cuộc cô có biết xoa bóp không hả?”

Đến khi vừa quay đầu lại, cả người liền ngây dại.

“Biết xoa mà, ” Trần Thái ở phía sau cười nói, “Sếp tổng có phải là không vừa lòng hay không? Hay là chúng ta đổi sang kỹ thuật khác nhé?”

“Em về rồi?” Lục Tiệm Hành vừa mừng vừa hoảng, lập tức quay đầu nhìn sang bên cạnh, trong phòng VIP nào có ai, Lục em và hai nhân viên mát-xa đã sớm chạy mất rồi.

Trần Thái đẩy anh một cái, vẫn nghiêm trang hỏi: “Sếp à, kỹ thuật này không hài lòng thế hay đổi sang kiểu khác nhé! Bằng không chúng em sẽ bị trừ tiền lương đấy nha.”

“…” Lục Tiệm Hành hừ một tiếng, cười y, “Vậy em biết làm gì?”

“Cái gì cũng biết, ” Trần Thái liếm đôi môi, nói: “Biết đá biết lửa biết ngậm biết bao(4). Sếp muốn kiểu nào nha?”

———————-

Chú thích:

(1) Khôn sống mống chết: Người khôn khéo biết cân nhắc, tùy thời; người dại dột cứ cố chấp sẽ thiệt thân.

(2) Cà rốt [luó·bo] và tên La Bác [[luó·bó] phát âm gần giống nhau, anh Lục ác quá =)))))))))

(3) Củ cà rốt là [húluó·bo], “khét La Bác” là [hú-luó-bó].

Chữ “khét” này tức là khê, cháy, nhão… nói chung là những thứ không tốt.

(4) Đá và lửa là các kiểu mát-xa ở các trung tâm spa, massage.

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –

Mat-xa bằng đá nóng

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –

Mat-xa lửa trị liệu

“Ngậm” tức là cho vào trong miệng =))

“Bao” ở đây trong từ điển rất nhiều nghĩa, ví dụ như: bao bọc, quấn, băng bó… mà cũng có nghĩa là mút, bú nữa =)))) Nó giống nghĩa với từ “hàm trụ” mà chúng ta hay gặp trong cảnh H ấy các bạn =))))

Tròi má viết xong cũng thấy ngại thay =))))))

2 dịch vụ đầu còn đứng đắn, 2 cái dịch vụ sau chắc chỉ có “Trần-tra-nam Spa Center” mới có thôi =))))))))


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.