Đọc truyện Ngài Quản Lý “Diễn Sâu” – Chương 47
Kĩ năng câu cá của Lục Tiệm Hành rất lão luyện, đợi đến khi trong thùng đựng nước có bốn, năm con, anh liền dừng câu. Gắn cần câu lên giá đỡ rồi dẫn Trần Thái lên núi.
Trần Thái không yên lòng về đồ đạc của mình, cứ liên tục nhìn về sau.
Lục Tiệm Hành cười y: “Sẽ không có trộm đâu, không có ai đến được đây cả.”
“Chưa chắc, em thấy bên kia còn có đường mà, ” Trần Thái chỉ tay sang bên cạnh, “Trong thùng còn có mấy con cá lớn nữa, bị lấy mất thì làm sao bây giờ?”
“Lấy mất thì thôi, mình ở lại đây có mấy ngày thôi, ăn không hết nhiều như vậy.”
“Lều bạt cũng ở đây.”
“Lều bạt không còn thì về nhà.” Lục Tiệm Hành thấy y vẫn lằng nhằng, dứt khoát nắm lấy cổ tay y, kéo người đi về phía trước.
Gò núi này không lớn, độ dốc cũng thoải, đi lên trên có cảm giác như một sườn dốc đất nhỏ mà thôi. Chỉ có sườn phía Đông hơi dốc hơn chút, cây cỏ xanh um, nhưng nhìn lại khá nên thơ. Trần Thái nhớ tới phong cảnh nhìn thấy ở đoạn hành lang có mái hiên, khung cảnh được lấy chính là sườn núi phía Đông này, những lúc mây mù sương mờ xa gần thật giả lẫn lộn, cho nên mới làm cho y sinh ra ảo giác phía sau có hẳn một dãy núi.
Lục Tiệm Hành dẫn y đi từ gò núi thấp vào trong, ở giữa có một con đường đá xanh, bởi vì mới vừa có mưa cho nên mặt đường trơn trợt. Cỏ dại hai bên đường mọc um tùm chĩa về giữa, Trần Thái cứ thế đi lướt qua, không được vài bước ống quần đã thấm ướt.
Lục Tiệm Hành vẫn không nhanh không chậm đi ở phía trước, không lâu lắm hai người đến một ngã rẽ, bên đó có một tấm bia đá trắng tinh, trên mặt viết một chữ “Rẽ”, mỗi bên trái phải đều có một lối nhỏ.
Lục Tiệm Hành dừng lại, nhìn ra sau cười nói với Trần Thái: “Đây là một ngã ba, chúng ta tách ra hai hướng trái phải từ đây đi.”
Trần Thái ngó nhìn: “Có bí mật gì sao?”
“Một trò rất hay ho, ” Lục Tiệm Hành cười nói, “Không ít con đường núi đều như thế, phân tách ở ngã ba, hợp lại ở phía trước.”
“Hay là thôi đi.” Trần Thái không thích lắm, kéo tay anh, “Em thấy không được may mắn, tách ra làm gì, không muốn tách ra với anh đâu.”
Ngày xưa Lục Tiệm Hành đến gò núi này chơi cùng ba má, lần nào ba người cũng đều tách nhau ra, khi đó chỉ để ý chơi đùa chứ cũng không nghĩ nhiều. Hôm nay Trần Thái cầm lấy tay anh nói luyên thuyên một hồi, anh bỗng thấy rất có đạo lý.
Hai người nắm tay nhau cùng đi về một hướng, lối rẽ chỉ dài khoảng 5, 6 mét, đi vòng qua liền thấy phía trước có khoảng mười bậc thềm đá, trên cùng của những bậc thềm đá là một mặt sân phẳng.
Lục Tiệm Hành lúc này mới cười nói: “Đến đỉnh rồi.”
Gò đất tuy nhỏ, nhưng tầm nhìn rất rộng lớn. Trần Thái thấy được sắc trời hình như hơi đỏ lên, lên tới mặt đất phẳng phóng mắt nhìn ra xa, quả nhiên chân trời có một vệt mây đỏ tía, chiếu rực nửa bầu trời, đỉnh đầu như một cái lồng màu đỏ cam chụp xuống.
Phía xa xa là khói bếp của những nông hộ lượn lờ, mặt hồ gần đó phản chiếu ánh sáng, cảnh tượng như chốn bồng lai tiên cảnh vô cùng nhẹ nhàng ấm áp.
Hai người ngồi lặng yên hồi lâu, nhìn chân trời từng chút nhạt dần, mới xuống núi lấy lều vải tới.
Trần Thái lần đầu tiên được cắm trại, lúc mới bắt đầu rất hưng phấn, nhưng đến nửa đêm chỉ thấy lạnh.
Trên trời rải rác mấy vì sao, tuy rằng ít nhưng lại rất sáng, lại có ánh trăng lưỡi liềm treo lơ lửng trên không, trông giống như một chiếc bánh trung thu bị gặm mất một miếng.
Trần Thái thò đầu ra ngoài lều, nhìn một lúc bị lạnh quá liền rụt về.
Lục Tiệm Hành duỗi cánh tay ôm y, hai người ôm chặt lấy nhau rụt người nằm trong túi ngủ.
Bên ngoài quá mức yên tĩnh, Trần Thái càng nằm càng ngủ không được, một chốc nghe thấy bên ngoài hình như có tiếng gió thổi xào xào, một chốc lại nghe thấy tiếng cành cây lay động, khiến người ta phải hoài nghi bên ngoài có thứ gì đó.
Lục Tiệm Hành cúi đầu liếc y một cái, buồn cười nói: “Em sợ đấy à?”
Trần Thái mạnh miệng, liên tục lắc đầu, sau một lát mới không nhịn được hỏi: “Nơi này không có thứ gì thật à?”
“Em nói thứ gì?” Lục Tiệm Hành xoa xoa sau lưng y, hỏi lại, “Ma quỷ hay động vật?”
Trần Thái sợ cả hai thứ, ngẩng đầu chớp mắt nhìn anh.
Lục Tiệm Hành an ủi: “Đều không có gì cả, nơi này rất an toàn.”
Trần Thái “ừ” một tiếng, ngoan ngoãn nằm yên. Sau một lát, vẫn còn lo lắng, ngẩng đầu hỏi: “Chúng ta có cần chuẩn bị công cụ gì không?”
Lục Tiệm Hành đang sắp ngủ, nghe y nói chuyện liền tỉnh lại.
Trần Thái nói: “Chỉ sợ ngộ nhỡ thôi, đỉnh núi này liệu có mấy thứ như lợn rừng không…”
“… Không đâu, ” Lục Tiệm Hành nói, “Ngày trước anh vẫn thường ở đây mà.”
“Đã mấy năm anh không về rồi, ” Trần Thái lại tưởng tượng, “Nếu mà là lợn do các hộ gia đình chuyển đến nuôi thì giờ đã lớn lắm rồi.”
Lục Tiệm Hành nhịn không được bật cười.
Trần Thái dùng tay chọt anh: “Cười cái gì mà cười, em sợ lắm!”
“Thừa nhận gan em bé rồi hả?” Lục Tiệm Hành vẫn cứ cười, sau đó cúi đầu, hôn một cái vào miệng y, “Nếu em rảnh quá, không buồn ngủ thì chi bằng mình làm chút vận động cho nóng người.”
Trần Thái: “… Không muốn.”
Lục Tiệm Hành vẫn cứ hôn y, một tay vói vào vạt áo y, một tay xoa mông.
Nhiệt độ bên trong túi ngủ đột nhiên lên cao, thế nhưng không gian có hạn, hành động cũng không tiện. Trần Thái thấy được chính mình “damdang” chết mất, vừa bị người ta lần mò hai cái đã kích động, thế nhưng phía sau lại không quá thoải mái. Vì vậy vừa thở hổn hển vừa làm ra vẻ tủi thân từ chối: “… Đằng sau đau.”
Lục Tiệm Hành hơi run lên, quả nhiên không tiếp tục động tác.
“Buổi sáng làm quá mạnh?”
“Không phải, ” Trần Thái ngượng ngùng nói, “Hôm qua đi ăn tôm cay với BB, ăn hơi nhiều.” Chỉ có điều thượng hồi trưa sắc đẹp quá dụ người, không nhịn được.
“BB?” Lục Tiệm Hành ngẩn người, “Không phải hai người chia tay rồi sao?”
Trần Thái lúc này mới nhớ tới chuyện mình gọi điện thoại diễn trò chia tay lần trước.
Đầu óc y xoay chuyển cực nhanh, vội vàng lắc đầu nói: “Đây là một người khác, là thằng bạn gei thân thiết của em. Cậu ta thấy mình giống Beyoncé, cho nên mới tự lấy biệt hiệu mới như vậy.”
Lục Tiệm Hành nhìn vẻ mặt y không giống nói dối, lại nghĩ Trần Thái không phải người bắt cá hai tay, lúc này mới coi như thôi. Nhưng vừa nhắc đến việc này, anh liền nghĩ tới bạn trai cũ của Trần Thái.
Anh vẫn nhớ ngày đó lúc tìm Trần Thái, y đang cùng bạn trai cũ làm việc kia.
Lục Tiệm Hành bỗng thấy lòng chua xót, lại nghĩ mình mà mở miệng hỏi thì hơi quá hẹp hòi, ghen tị với người cũ làm cái gì chứ, đúng ra anh mới là người vung đao đoạt người cơ mà, cũng không biết Trần Thái có còn nhớ người kia không? Không nhớ thì hơi khó tin, con người Trần Thái nặng tình cảm như vậy. Nếu còn nhớ… Vậy mình tính là gì.
Trong lòng anh nghĩ như vậy, ngoài mặt biểu lộ không được vui cho lắm.
Trần Thái cứ nghĩ anh chưa được thỏa mãn nên khó chịu, ai ngờ qua một lát lại nghe Lục Tiệm Hành hỏi: “Hỏi em chuyện này, em phải nói thật.”
Trần Thái đầy mờ mịt nhìn anh.
Lục Tiệm Hành dừng một chút, mới hỏi: “Anh tốt hay là cái tên BB kia tốt?”
Trần Thái bối rối: “BB nào?”
“…” Lục Tiệm Hành hơi cáu, cả giận nói, “Anh không bằng tên BB nào?”
Trần Thái vội vuốt lông anh: “Đều tốt hơn đều tốt hơn.”
Lục Tiệm Hành: “…”
Vừa nghe đã biết không phải là lời nói thật.
Trần Thái vội vàng ôm chặt anh hơn, chu môi hôn chụt chụt liền mấy cái. Cứ làm mấy trò này, y không còn thấy sợ xung quanh nữa.
Sắc mặt Lục Tiệm Hành tốt hơn chút, lại tiếp tục hỏi: “Em và người cũ, hài hòa không?”
“…” Trần Thái do dự có nên nói cho anh biết sự thật rằng y không có người yêu cũ hay không, nhưng vừa nghĩ đến tiền căn hậu quả lại thấy quá phiền phức. Khó khăn lắm mới che lấp ổn thỏa, giờ mà lật lại lần nữa thì đêm nay đừng hòng mà ngủ, thế là chỉ đành nịnh nọt anh thêm hồi nữa.
Sớm biết thế vừa rồi cứ để anh ngủ thì tốt rồi, lằng nhằng làm gì chứ… Trần Thái yên lặng thở dài.
“Không quá hòa hợp.” Trần Thái nói, “Không thể so sánh được với anh.”
Lục Tiệm Hành có chút bất ngờ.
Trần Thái nói tiếp: “Cái tên kia bị tiết sớm, chỉ mới một, hai, ba là không xong rồi. Có lần đếm tới năm đã là kỳ tích xảy ra rồi ý.”
Lục Tiệm Hành: “…” Đáng thương đến vậy?
“Vậy hắn ta không tự ti hả?”
Trần Thái chớp mắt nói: “Em toàn phải giả vờ khen…”
Lục Tiệm Hành: “…”
Chẳng trách y cứ lên giường là rên rỉ “damdang” đến vậy, hóa ra là có thâm niên diễn kịch.
Trần Thái lại tâng bốc: “Trước khi anh xuất hiện, em không bị nghiện chuyện này, trước đây em rất trong sáng đó…”
Lục Tiệm Hành giờ mới hiểu rõ, bảo sao lúc đó bắt y chia tay y lại sảng khoái như vậy. Xem ra bị công phu trên giường của anh thu phục.
Trong lòng anh lại một lần nữa nổi lên cơn đắc ý, quay đầu lại hôn y một cái, thấp giọng mắng: “Trong sáng cái gì, rõ ràng là lẳng lơ…”
Càng nói càng muốn, cơn thèm thuồng lại dâng lên nhưng không được thỏa mãn, thế là làm luôn một nụ hôn kiểu Pháp, Trần Thái nghĩ mình phải nuốt nửa bụng nước miếng ý chứ.
Ngày hôm sau lúc trời mới vừa tờ mờ sáng, y bị cơn nghẹn tiểu đánh thức. Lục Tiệm Hành và y chuyện trò dây dưa tới nửa đêm, nhận ra động tác của y, hơi hé mắt ra nhìn.
Trần Thái cười với anh, nhẹ tay nhẹ chân đi ra ngoài, đi xuống dưới ngọn núi hai bước. Đợi khi giải quyết xong trở về, cơn buồn ngủ cũng bay mất, y đứng ở bên ngoài xem mặt trời mọc.
Bầu trời dần dần chuyển sáng, đường nét của những tòa kiến trúc nơi đây dần dần trở nên rõ ràng, màu xám nhạt đi, tường trắng chuyển hồng nhạt, lại có người gánh thúng đi đến bên hồ. Không lâu sau Lục Tiệm Hành cũng thức dậy, hai người thu lại lều vải, quay lại chỗ câu cá hôm qua, quả nhiên đồ vật đều vẫn còn ở đó.
Sáng sớm hai người quay về kêu chú Thành nấu một nồi canh cá. Sau khi ăn xong ba người đều đi rửa mặt, thay đổi quần áo, rồi cùng đi ra khu nghĩa trang.
Nghĩa trang cách chỗ này hơi xa, lái xe đến đó cũng đã gần là buổi trưa.
Trần Thái nghĩ Lục Tiệm Hành có lời muốn nói, mình cùng đi vào không tiện lắm, vội nói: “Em ở trong xe đợi hai người.”
Lục Tiệm Hành gật đầu. Xách lấy mấy thứ đồ, cùng chú Thành đi vào.
Trần Thái ở bên ngoài nhìn, quan sát xung quanh, đang lúc ngẩn ngơ thì đột nhiên nghe thấy tiếng điện thoại di động của mình vang.
Y ngẩn ra, vội lấy điện thoại nhìn, là Tôn Tuyền.
Mình vừa mới nghỉ một ngày, Tôn Tuyền tìm lúc này chắc chắn là có chuyện.
Trần Thái do dự một chút, vẫn bấm nghe.
Quả nhiên bên kia xảy ra chuyện.
Tôn Tuyền hỏi: “Chuyện bên Tuyết Oánh cậu biết chưa?”
Trần Thái mờ mịt: “Em đang đi chơi, không quan tâm thông tin.”
“Cậu đọc tin ngay bây giờ đi, ” Tôn Tuyền nói, “Hôm qua có cánh phóng viên tới phim trường của cô ấy quay chụp, trưa nay trên mạng đang lan truyền một bức ảnh, nói là Tuyết Oánh hẹn hò với nam diễn viên trong đoàn phim. Tôi có hỏi qua Tuyết Oánh, đó là bức ảnh đang thử cảnh, có người chụp trộm. Việc này tám phần mười là do đoàn phim hoặc phía nam diễn viên kia gây nên, nhưng bây giờ vẫn chưa có chứng cứ, hiện tôi đang ứng phó với bên truyền thông tránh cho sự tình lây lan, cậu liên lạc với bên đoàn phim đi, kêu bọn họ chuẩn bị đưa ra thông báo thanh minh.”
Trần Thái không dám lười biếng, cúp điện thoại xong lập tức lên weibo, quả nhiên trên này có người đang điên cuồng chia sẻ hai bức ảnh mơ hồ kia. Là nam kia diễn viên định đóng cửa phòng, Tuyết Oánh đúng lúc đứng ở cửa, duỗi tay vào trong, trông như đang kéo cánh tay nam diễn viên kia.
Những người chia sẻ bên dưới phần lớn là fan của anh diễn viên này, có người chúc phúc, nhưng đa số là chửi mắng Tuyết Oánh, nói cô trong sáng cái gì, thực chất chính là gái ngành, chắc chắn đã ngủ với đạo diễn, giờ hoa tàn ít bướm, liền bắt đầu nghĩ cách dính lấy Kiều Tu nhà mình.
Toàn là những dòng trạng thái nhục mạ, hashtag “Tuyết Oánh nửa đêm hẹn hò” cũng đều lên top search.
Trần Thái gọi điện cho bên Tuyết Oánh để xác nhận là diễn thử cảnh, ai ngờ gọi nửa ngày cũng không được, lại tìm trợ lý, trợ lý nói: “Chị Tuyết Oánh khổ sở sắp chết rồi, đang khóc than với bạn bè.”
“Bảo cô ấy nhận điện thoại, ” Trần Thái cau mày, “Giờ có khóc cũng không có tác dụng.”
Qua hai phút, bên kia khóc thút thít nghe máy, gọi một tiếng: “Anh Trần.”
Tính khí Tuyết Oánh không thể so với Mộng Viên, cô yếu đuối hơn nhiều, nói chuyện chậm, vẫn luôn rất lễ phép với y. Trần Thái vốn đang nóng ruột, vừa nghe giọng cô khóc liền không chịu được, cũng mềm lòng hơn, an ủi hai câu, sau đó xác nhận lần nữa: “Em khẳng định đó là chụp lúc đang diễn thử sao?”
“Em khẳng định, ” Tuyết Oánh nói, “Cảnh đó lúc ban đầu bấm máy là thử thôi, sau đó bởi vì thay đổi sang quay ở khách sạn, cho nên hai cảnh ấy đều bị bỏ.”
“Khi đó có những ai có mặt?” Trần Thái hỏi, “Em nhớ lại tình huống khi đó rồi nói cho tôi biết.”
Hết chương 45.