Ngài Quản Lý “Diễn Sâu”

Chương 28


Đọc truyện Ngài Quản Lý “Diễn Sâu” – Chương 28

Trần Thái bị câu trả lời của Lục Tiệm Hành khiến cho sững người, nhất thời không biết là do mình quá ngốc hay người này quá tỉnh. Lục Tiệm Hành lại không quên trọng điểm, hỏi Trần Thái: “Cậu có cách liên hệ với đạo diễn Trần kia không?”

“Tôi không có.” Trần Thái có chút bất ngờ, “Ông ấy không để lại cho anh sao?”

Lục Tiệm Hành “Ừ” một tiếng: “Không có.”

Vị đạo diễn đó chắc trưa nay quá căng thẳng nên chỉ để lại các loại tài liệu và giấy tờ mà cố tình lại quên ngay danh thiếp. Lục Tiệm Hành đọc kịch bản cả một buổi chiều, lại tìm em trai nhà mình thương lượng, hai anh em vừa mới có suy tính đại khái, đang định liên hệ lại với người kia thì mới phát hiện không hề có số điện thoại.

Trần Thái đoán bên Mộng Viên chắc sẽ có, suy nghĩ rồi nói: “Để tôi đi hỏi giúp anh, chút nữa sẽ gửi tin nhắn cho anh.”

Lục Tiệm Hành rất vui, lúc này mới hỏi y: “Tối nay cậu có kế hoạch gì không? Có muốn lại đây ăn cùng không.”

Trần Thái đợi nửa ngày không thấy anh đề cập tới việc giúp Vương Thành Quân, trong lòng vốn đang không vui, chẳng hề nghĩ ngợi lập tức từ chối: “Tôi lái xe cả ngày người ngợm rời rạc lắm rồi, không đi được.”

Lục Tiệm Hành “Ồ” một tiếng, “Nhưng mà bọn tôi đang ở Từ Đại.”

Trần Thái: “…”

Từ Đại là một nhà hàng tôm hùm cay nổi tiếng nhất trên phố ẩm thực, bình thường y có muốn đi ăn cũng phải xếp hàng hai giờ đồng hồ. Trần Thái ngại phiền phức, nhiều lần muốn đi nhưng đều thôi.

Thật là cũng hơi thèm.

“Cậu có tới không?” Lục Tiệm Hành thấy y không lên tiếng, hỏi thêm một câu.

“Đợt này tôi vì chuyện của Thành Quân mà cả người bốc hỏa, không thể ăn quá cay haizz.” Trần Thái không muốn ra vẻ mình quá thèm ăn, giả mù sa mưa nói một câu, sau đó tiếp tục, “Nhưng mà Lục tổng đều đã mời hai lần, tôi mà không đồng ý nữa thì thật là không biết phân biệt phải trái. Hơn nữa, Lục tổng mời tôi đi ăn, đừng nói là tôm hùm cay, cho dù có là thuốc độc tôi cũng tuyệt đối không nháy mắt.”

Lục Tiệm Hành: “…”

Trần Thái vẫn cứ bỉ ổi: “Mọi người chờ một lát, tôi phi tới ngay!”

Ngoài cửa Từ Đại vẫn đông như mắc cửi, Trần Thái vội vã lái xe qua, gần đây không có chỗ dừng xe nên y chỉ đành đỗ tạm ở cửa một ngân hàng cách đó không xa rồi tự mình đi bộ qua. Đợi đến khi y chạy thẳng đến căn phòng riêng trên lầu hai mà Lục Tiệm Hành nói, đẩy cửa nhìn vào liền thấy mấy người đang ăn uống khí thế ngút trời. Ngược lại chỉ có mình Lục Tiệm Hành đang cầm đũa gắp thức ăn rất nhã nhặn, nhìn cứ thấy không hợp lắm.

Trần Thái chào hỏi Lục Tiệm Hành, rồi nhìn sang những người khác, ngoại trừ Lục Tiệm Viễn vậy mà còn có hai tên trai bao lần trước. Y không quá rõ tình huống bây giờ là thế nào, nhưng trên mặt vẫn treo lên nụ cười nghề nghiệp giả tạo, hứng thú bừng bừng đẩy ra một cái ghế gần cửa ra vào nhất ngồi xuống, chuẩn bị nhập cuộc.

Nào ngờ Lục Tiệm Hành lại vỗ vị trí bên tay phải của anh, nói với y: “Cậu ngồi xa như vậy làm gì? Ngồi vào đây.”

Trần Thái nhất thời không phản ứng lại, ngẩng đầu nhìn anh, sau một lát mới nhớ ra thân phận hôm nay của mình là bạn trai giả của tổng tài, vị trí đương nhiên không thể ngồi đại.

Y lại lắc lư chuyển chỗ.

Lục Tiệm Hành hỏi y: “Điện thoại của đạo diễn đã hỏi được chưa?”

Trần Thái “Ừm” một tiếng: “Hỏi được rồi.”

Y mới gửi tin nhắn cho Mộng Viên hỏi chuyện này, Mộng Viên lập tức gửi lại cho y một tấm hình, phía trên là thông báo mới nhất của bọn cô, bên dưới có số điện thoại liên lạc của các nhân viên công tác. Số của đạo diễn Trần ở ngay hàng đầu, nhưng bình thường đều do trợ lý của ông nghe điện.

Trần Thái đang bực bội, hỏi một câu, thế mới biết bên Mộng Viên vẫn chưa đóng máy, nhưng bởi vì mấy ngày gần đây khu phim trường mưa dầm liên miên cho nên đoàn phim tạm thời cho nghỉ, giám đốc sản xuất mỗi ngày đều thắp hương cầu trời nắng, còn đạo diễn lại mất dạng.

Trần Thái nghĩ thầm, chẳng trách. Y suy tính một lát, lưu số lại rồi gọi thử, rất nhanh đã có người nghe.

“Đạo diễn nói chuyến bay của ông ta trưa mai sẽ quay lại.” Trần Thái nói, “Giờ tôi gửi số của ông ta cho anh nhé?”

Lục Tiệm Hành lại khoát tay: “Không cần, cậu cứ lưu trước đi, tối về gửi lại cho tôi.”

Nghe anh nói như vậy, Trần Thái cũng không nghĩ nhiều, nhưng CiCi bên kia lại giật mình không nhẹ. Có điều hắn vẫn cố giữ được bình tĩnh, cúi đầu thong thả uống nước, chờ đến khi cuộc tán gẫu của bên đó kết thúc hắn mới vừa cười vừa đánh giá Trần Thái, hỏi: “Lục tổng, anh này là ai vậy? Cũng không giới thiệu cho bọn em biết sao?”

Lục Tiệm Hành hơi chần chờ, cảm thấy không nhất thiết phải thế.


Nhưng nào ngờ Trần Thái lại rất thoải mái cười với mọi người, tự giới thiệu về mình: “Tôi là Trần Thái, là người đại diện. Cậu thì sao?”

CiCi cũng khách khí gật đầu, mỉm cười nói: “Tôi họ Chu, nghiên cứu sinh khoa mỹ thuật của đại học E, giờ đang làm việc ở viện thiết kế.”

Trần Thái bỗng hiểu ra, nghĩ trong lòng hóa ra chính là cái tên Tây Tây ma xui quỷ khiến bị mình đánh rớt kia, cũng là anh bạn trai bao của Lục Tiệm Hành. Nhưng mà không ngờ người ta còn có nghề nghiệp đứng đắn lắm, trai bao mới là nghề phụ.

Hai người mỗi ngươi một ý mà cười.

CiCi nhiệt tình nói: “Nhưng mà anh có thể gọi tôi là CiCi cũng được, đây là tên tiếng Anh của tôi, còn tên tiếng Anh của anh Trần là gì thế?”

Trần Thái biết tên này đang nghĩ cái gì trong lòng, nói thật: “Tôi không có tên tiếng Anh.”

“Sao thế được chứ, ” CiCi giả vờ kinh ngạc, “Người chung quanh tôi đều có tên tiếng Anh mà, dù sao với hoàn cảnh nghề nghiệp của anh sẽ không thiếu được những lúc giao lưu tiếng Anh trong công việc phải không, không có tên tiếng Anh cũng không bất tiện sao?”

“Có thể là level của tôi không đủ?” Trần Thái giả vờ ngượng ngùng, “Không giống như cậu, là người thuộc tầng lớp cao hơn.”

CiCi chà chà cảm thán, có chút đắc ý: “Cũng không hẳn là vậy, chỉ là một cái danh xưng mà thôi, tên gì cũng như nhau.”

Trần Thái xấu tính lại thù dai, lập tức chơi trò bỉ ổi, “Vậy thì hay là tôi cũng lấy một cái danh xưng đi, cứ gọi là CiCi nhé?”

CiCi: “???”

Lục Tiệm Viễn từ đầu vẫn ngồi bên cạnh nghe chuyện vui, biết hai tên này giờ đang tranh cãi đây mà, bản thân anh ta lại là người thích hóng hớt náo nhiệt, cười ha ha hỏi Trần Thái: “Thế không phải là trùng tên sao? Người ta tên vậy rồi sao cậu cũng lấy tên đó.”

Trần Thái học CiCi, ỏn à ỏn ẻn nói: “Tôi họ C tên C thì gọi là CC(1), cũng coi như danh chính ngôn thuận đúng không. Nhưng mà để tránh bị lặp thì anh Chu đây cũng có thể gọi là ZZ(2) mà, như thế dễ phân biệt hơn, chỉ là một cái tên thôi mà.”

Lục em cười phá ra.

Lục Tiệm Hành nghe xong cũng muốn cười, nghĩ thầm miệng lưỡi tên này thật trơn tru, có nói thế nào cũng là đạo lý của cậu ta. Nhưng lại nghĩ tới cái người tên BB sáng nay, Trần Thái nói cái gì mà BB nghĩa là ‘baby’, là cách gọi thân mật giữa hai người.

Nghĩ tới đây anh không nhịn được quay đầu lại, thấp giọng hỏi Trần Thái: “Cái tên BB kia của cậu, gọi cậu bằng biệt danh gì?”

Trần Thái đang đắc ý, ngẩn ra một lúc mới hiểu Lục Tiệm Hành đang nói gì. Nhưng nhờ có sự nhắc nhở của Lục Tiệm Hành, y mới nhớ ra BB vẫn nằm trong danh sách bị chặn.

Lục Tiệm Hành nhìn y chằm chằm, chờ trả lời.

“…” Trần Thái nghiêm túc nói, “Anh ấy là BB, tôi là C, hai chúng tôi kết hợp lại thành BBC.”

Vẻ mặt Lục Tiệm Hành hiện rõ sự bừng tỉnh, hiển nhiên là tin ngay.

Trần Thái cười gần chết trong lòng.

Không lâu sau một nồi tôm hấp tỏi thơm lừng được bưng lên.

Lục Tiệm Hành giới thiệu: “Tôm hấp tỏi của quán này không quá cay, cậu xem có hợp miệng không.”

Mấy người ngồi đây hiển nhiên đã ăn rồi, cho nên nồi tôm này chắc chắn là gọi riêng cho y. Trần Thái vốn còn muốn khách khí vài câu giả vờ giả vịt, nhưng mùi quá thơm, không nhịn được bốc luôn một con nếm thử một miếng. Ai ngờ nếm rồi là không thể ngăn cản, đến khi y ăn hết con này đến con khác, lại nghe Lục Tiệm Hành và em trai hàn huyên vài câu không đầu không đuôi, y không chú ý lắm, lúc sau nhìn lại thì mới nhận ra một nồi tôm đã bị mình tiêu diệt hết sạch.

Lục Tiệm Hành rất kinh ngạc, anh còn nghĩ một nồi này Trần Thái sẽ ăn không hết, nhìn y không phải kiểu người ăn được nhiều, nhưng giờ quay đầu lại nhìn y, cái miệng đỏ hồng bóng loáng, bộ dạng hình như còn chưa đã nghiền chỉ hận không thể mút luôn đầu ngón tay.

Anh đang do dự, Lục Tiệm Viễn bên kia lại không hề biết chuyện, thấy thế gọi to hai tiếng, kêu nhân viên phục vụ tiến vào.

Lục Tiệm Viễn nói: “Cho y thêm hai nồi nữa.” Nói xong nở nụ cười, lại hỏi Trần Thái: “Có thể ăn được cay chút không? Vị cay của quán này rất nổi tiếng đó.”

Trần Thái thèm vô cùng, còn đang ước ao ấy chứ, vội vã ngoan ngoãn gật đầu: “Có thể thử chút.”


Nói là nếm thử, thế là thêm một nồi nữa được bưng lên.

Trần Thái lần này lập tức nhập cuộc, đâu có thèm quan tâm tâm đến vẻ mặt hậm hực của cái cậu CiCi kia nữa, y giờ chỉ thiếu điều chui cả đầu vào trong nồi tôm thôi.

Lục Tiệm Hành cũng phát hiện, cái tên Trần Thái này ăn được lắm.

Thật ra chuyện anh gọi cho Trần Thái, ngoại trừ muốn hỏi số điện thoại của đạo diễn thì cũng là bởi có chút áy náy khó hiểu trong lòng. Dẫu sao bản thân anh vì để bảo vệ danh tiếng của mình mà đã cứng rắn chia rẽ một đôi nam nam đang yêu đương mãnh liệt. Tuy rằng đây là do Trần Thái có lỗi trước, nhưng dù sao tình cảm của hai người đó vốn đang rất tốt đẹp, buổi sáng vừa mới làm một trận, buổi chiều đã lập tức chia tay. Cậu ta muốn ăn tôm hùm cũng không có cơ hội để ăn, nghĩ mà thấy xui xẻo thay.

Lục Tiệm Hành nghĩ những chuyện khác mình làm không được để bồi thường thì mời Trần Thái đi ăn một bữa tôm hùm cũng là có thể. Vì vậy lúc chiều mới hỏi số điện thoại ông chủ quán tôm này từ chỗ em trai.

Lục em hiếm khi thấy anh mình tới nơi bình dân như thế, cho nên nói sẽ mời khách. Đợi đến lúc gặp mặt, Lục Tiệm Hành mới biết ông em dẫn theo cả hai người lần trước.

Lục Tiệm Viễn nhìn ra anh mình không có ý với CiCi, vội giải thích: “Lúc chiều gọi cho anh là em đang ở viện thiết kế, thế là hai cậu ấy cứ truy hỏi, em cũng không tiện từ chối.”

Lục Tiệm Hành gật đầu, hỏi thêm: “Cái người tên Tưởng Soái kia chú điều tra sao rồi?”

“Là một thanh niên phổ thông sinh ra trong một gia đình bình thường, được cái mặt đẹp trai, ” Lục Tiệm Viễn sợ anh mình bị lừa, còn nhấn mạnh, “Thanh niên này nhân phẩm không tốt, có rất nhiều người theo đuổi, nhận được quà cũng không từ chối, còn kén cá chọn canh.”

Lục Tiệm Hành “Ồ” một tiếng, có chút bất ngờ.

Lục Tiệm Viễn không nói chuyện hắn định chọc phá, mà còn không biết xấu hổ thêm mắm dặm muối: “Em kêu người đi thử cậu ta, tặng cả quà, nhưng anh biết kết quả thế nào không, cậu ta chỉ đích danh muốn Armani cơ. Một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch còn chưa tốt nghiệp, thế mà muốn mặc đồ sang trọng, anh nói xem như thế không phải là quá quắt à? Điện thoại thì không thích iPhone, chê là lạc hậu, còn đòi em bản limited của Porsche cơ. Một tên tiêu xài hoang phí như thế, ai mà nuôi nổi cậu ta?”

Lục Tiệm Hành không ngờ bạn trai của Trần Thái lại đểu như thế, trong lòng thoải mái hơn không ít, nghĩ thầm hóa ra là mình đã cứu vớt cậu ta khỏi vũng bùn à? Có lẽ Trần Thái bị tình yêu làm mờ mắt nên không nhận ra bộ mặt thật của tên kia, mình ép cậu ta chia tay, dù bây giờ trong lòng y hận mình, thế nhưng sau này nhất định sẽ rất biết ơn.

Lục Tiệm Hành thấy hình tượng của bản thân vĩ đại hơn rất nhiều, nhưng mà hiện tại hình như là đang có hiểu lầm nào đó. Tối nay Trần Thái nói không muốn đến, anh tự động lý giải thành cậu người đại diện này cơm nước nuốt không trôi vì nhớ bạn trai cũ…

Nào ngờ…

Sao bây giờ trông như ăn quên lối về luôn thế?

Nồi thứ ba rồi đấy!

Sao vẫn còn xuýt xoa nhai thịt tôm? Không cay à?

Lục Tiệm Hành dù cố vẫn không nhịn được, dưới gầm bàn đá vào chân Trần Thái một cái.

Trần Thái nghĩ rằng mình chiếm diện tích quá lớn, rất tự giác hơi dịch sang bên cạnh, cũng không ngẩng đầu lên, tư thế chẳng hề thay đổi, bàn tay thông thạo cầm một con tôm lên vặn một cái hút một cái, chóp chép một lúc rồi tống cả vào miệng.

Chờ đến khi y ăn liền một hơi đến đã nghiền, mấy người còn lại đều sắp buồn ngủ.

Trần Thái vừa rồi quả thực đã rơi vào trạng thái “thế giới chỉ có mình ta”, giờ mới nhớ tới còn có những người khác đang ở đây, cười ngượng ngùng.

Ngược lại Lục Tiệm Viễn lại thấy y rất thú vị, bất giác để ý hơn, cười nói: “Phần bên tôi vẫn chưa động vào, nếu cậu không chê thì chút nữa gói lại mang về đi.”

Hiếm khi hắn nói chuyện với người khác mà dùng hai chữ “không chê”, ngoại trừ Trần Thái, mấy người còn lại đều hơi kinh ngạc.

Chuông cảnh báo trong đầu Lục Tiệm Hành lập tức kêu vang, anh vốn không muốn làm to chuyện, nhưng thấy Tiệm Viễn hình như rất vừa ý Trần Thái, anh cảm thấy không thể không thẳng thắn trước một phen, bằng không sau này lỡ đâu có chuyện em trai nhìn trúng đối tượng của anh trai thì chẳng phải là mối nguy loạn luân sao?

Hai anh em bước ra cửa trước, Lục Tiệm Viễn đi tính tiền, Lục Tiệm Hành khoác lên vai hắn, nói thẳng: “Chị dâu chú thế nào?”

“Chị dâu của em…” Lục Tiệm Viễn suýt trượt chân, thiếu chút nữa bị câu nói này làm cho vẹo người.


Vẻ mặt hắn đầy vẻ khó tin trợn to mắt nhìn ra phía sau, nhưng lại bị Lục Tiệm Hành ngăn trở.

“Chuyện này là bí mật, quan hệ của bọn anh vẫn chưa thật sự ổn định.” Lục Tiệm Hành nói nghiêm túc, “Nói cho chú biết trước, những người khác thì không cần nói với họ.”

Kinh nghiệm của Lục Tiệm Viễn dày dặn hơn anh mình nhiều, sao có thể không nghe ra đây là đang tuyên bố chủ quyền, lập tức thành thật gật đầu tỏ thái độ.

Lục Tiệm Hành lúc này mới yên tâm, đi được hai bước, chợt nhớ tới chuỗi tràng hạt của mình để trên bồn rửa tay trong phòng ăn, chào hỏi xong quay lại phòng để tìm.

Trần Thái không chú ý anh đi rồi quay lại, vẫn đang bận bịu đóng gói đồ ăn, nhưng CiCi lại tinh mắt thấy được anh.

Bồn rửa tay và bàn ăn cách nhau một cái cột trụ, vào cửa là lập tức nhìn thấy, Lục Tiệm Hành cũng không nhìn về phía bên bàn ăn. Đầu óc CiCi suy nghĩ cực nhanh, lập tức nghiêng người đưa lưng về phía bồn rửa, làm bộ như mình không nhìn thấy Lục Tiện Hành, hắn gọi Trần Thái một tiếng.

Trần Thái nhìn hắn khó hiểu.

CiCi sợ thời gian không đủ, đi thẳng vào vấn đề chất vấn: “Từ lúc ăn cơm tôi đã muốn hỏi anh, có phải anh che giấu Lục tổng chuyện gì không?”

Trần Thái không coi là chuyện gì to tát, “Ồ” một tiếng: “Tôi có gì mà phải che giấu Lục tổng?”

“Anh không phải là ‘bánh bích quy’(3) của Tưởng Soái sao?” CiCi nói, “Anh còn nói anh đang được cậu ta bao dưỡng, sao giờ lại dính lấy Lục tổng? Tôi nói cho ngươi biết, anh tốt nhất sớm thẳng thắng với Lục tổng, đừng có đùa giỡn giở thủ đoạn gì, bằng không tôi sẽ nói cho anh ấy biết.”

Hắn còn lo lắng Trần Thái phủ nhận, đang nghĩ xem mình có chứng cứ nào có thể lấy ra không, nào ngờ người kia gói ghém xong đồ ăn, còn nói rất tỉnh bơ: “Ồ việc này hả, con người tôi rất ham hư vinh. Lục tổng đẹp trai như vậy, vừa quyến rũ vừa trưởng thành, ai mà không rung động chứ?”

CiCi nào nghĩ tới y nói trực tiếp như vậy, không nhịn được nói tiếp: “Anh như vậy là đang lừa dối Lục tổng.”

Trần Thái lại nói: “Tôi cũng đâu muốn vậy, nhưng tôi thật sự thật rất yêu anh ấy, yêu vẻ ngoài của anh ấy, cũng yêu tiền của anh ấy, làm sao bây giờ, thân bất do kỷ mà, giờ tôi cũng rất đau khổ đây…”

CiCi: “…” Bỉ ổi đến thế?

Hắn quả thực cũng sắp bị trình độ không biết xấu hổ của người này làm cho khiếp sợ.

Trần Thái lại nói: “Chuyện này, cậu hỏi tôi thì tôi sẽ nói cho cậu biết, nhưng mong cậu đừng nói ra với người ngoài. Một người rác rưởi như tôi, sẽ không thể ở bên Lục tổng lâu dài được. Anh ấy là người hoàn mỹ như vậy, lại thông minh, sớm muộn gì cũng sẽ nhận ra bộ mặt thật của tôi. Nhưng mà dù cậu có nói cho anh ấy biết cũng không sao, chỉ cần đừng loan truyền linh tinh, như vậy sẽ làm ảnh hưởng đến hình tượng của anh ấy, cậu biết không?”

CiCi ngẩn ra, nhất thời không biết nói gì, chỉ đành phải nói: “Mệt cho những tính toán của anh.”

“Nào có!” Trần Thái ỏn à ỏn ẻn, “Vì yêu nên muốn bảo vệ anh ấy thôi.”

Y nói xong cầm khăn ướt lau sạch tay, xách theo gói thức ăn ung dung đi ra ngoài.

Lục Tiệm Hành sớm đã lấy được chuỗi tràng hạt rồi, nhân tiện đứng rửa tay, lúc nghe thấy hai người này nói chuyện, anh nhất thời do dự không đi ra, nhưng không ngờ Trần Thái vậy mà rất xuất sắc, những lời nói với người ngoài hoàn toàn phù hợp với yêu cầu của anh.

Điều này khiến anh hết sức yên tâm, cảm thấy tên người đại diện này những cái khác không nói, được cái rất giữ chữ tín.

Lục Tiệm Hành chậm rãi đi ra, CiCi ra trễ một bước, nhìn thấy anh dù sao cũng hơi lúng túng. Nhưng theo hắn nghĩ, những lời Trần Thái mới nói đã đủ khiến Lục Tiệm Hành thấy rõ bản chất của y.

Trong lòng hắn suy tính, cũng không che giấu, đến gần hỏi: “Lục tổng, những lời Trần Thái vừa nói anh nghe thấy cả chứ?”

Nào ngờ Lục Tiệm Hành lại làm vẻ mặt thâm trầm nói: “Tôi đã nghe cả.”

CiCi cảm thấy phấn chấn, mắt sáng lên, rồi lại nghe Lục Tiệm Hành thở dài nói: “Nhưng mà không sao cả, vì yêu nên muốn bao dung y.”

CiCi: “…”

Lục Tiệm Hành lại nói thêm: “Chúng tôi sẽ nói chuyện rõ ràng.”

Bởi vì đều uống chút rượu, cho nên hai tên chuẩn bị “nói chuyện rõ ràng” ngồi cùng một chiếc xe trở về tiểu khu.

Lái xe vẫn là ông chú ngoài năm mươi tuổi lần trước, ông cười ha hả đưa cho Trần Thái hai cái khăn lông nóng khử trùng. Lục Tiệm Hành đắp trán, Trần Thái thì dùng đắp miệng, bởi vì đã lâu không ăn cay nên miệng y giờ sưng vù lên.

Lục Tiệm Hành cũng nhìn thấy, có chút ngạc nhiên: “Cậu chườm nóng làm gì? Không phải sẽ khiến càng nóng thêm sao?”

Trần Thái nhắm hai mắt lắc đầu: “Giờ chỉ cần cứ thứ gì đó che kín miệng tôi là được, bằng không sẽ khó chịu muốn chết.”

Chú lái xe rất có kinh nghiệm, nhắc nhở y: “Cậu về nhà uống chút sữa bò, thứ đó rất hữu hiệu.”

“Cháu bị khó tiêu với mấy thứ như đường sữa.” Trần Thái nói, “Nên trong nhà không có sữa.”


“Tôi có, ” Lục Tiệm Hành không nghĩ nhiều, nói thẳng, “Chút nữa qua nhà tôi mà uống.”

Anh chỉ là thuận miệng nói ra, sau liền bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi. Phản ứng của Trần Thái hơi chậm nhưng lại hơi mất bình tĩnh.

Số lần hai người ở cùng nhau buổi tối không nhiều, đa số đều làm chuyện đó, cho nên tối nay có làm hay không làm?

Lục Tiệm Hành đây là đang mời gọi trong im lặng à?

Không để bụng chuyện bị mình mắng là s*xtoy chạy bằng điện sao?

Y trở nên kích động hơn, dọc theo đường đi lại không nhịn được lặng lẽ quay đầu lại, ánh mắt vừa trần trụi vừa tham lam dò xét lên xuống trên người Lục Tiệm Hành, rồi nhìn chằm chằm vào phần đũng quần anh.

Đến khi đến bãi đậu xe, Trần Thái mới liếm môi thu tầm mắt lại, làm bộ mình là một người đứng đắn.

Quen cửa quen nẻo đi vào chốn cũ.

Trần Thái cũng không cần chủ nhà chào hỏi, tự mình cởi giày chạy lên, trước tiên chạy vào toilet trong phòng khách rửa mặt, súc miệng, rồi rất tự giác ngồi xuống ghế sô pha.

Lục Tiệm Hành đã cầm cho y một hộp sữa đi ra, đặt trên bàn trà, còn mình thì đi vào buồng tắm.

Trần Thái càng thêm bứt rứt, thầm nghĩ xem đêm nay phải làm gì? Mình nên theo phong cách nào thì tốt? Là dè dặt một chút hay phóng đãng như trước kia?

Cứ luôn theo phong cách quá phóng đãng liệu có gây nhàm chán không? Đàn ông đều là động vật đi săn, phải cho anh ta ăn hai miếng rồi lại treo lên một miếng.

Nhưng mà dè dặt không phải sở trường của mình, Trần Thái suy nghĩ một chút, quyết định nên sớm chào tạm biệt.

Một chàng trai tốt sẽ không ở lại nhà người khác quá muộn.

Lục Tiệm Hành mới vừa cởi sạch đang xả nước nóng ra bồn tắm thì nghe thấy hai tiếng gõ cửa.

Trần Thái ở bên ngoài gọi: “Lục tổng.”

Lục Tiệm Hành hơi sửng sốt, cúi đầu nhìn mình, lấy khăn tắm bên cạnh quấn lấy rồi mở cửa hỏi y: “Sao vậy?”

“Không còn sớm nữa, tôi về trước đây.” Trần Thái cắn ống hút, tựa vào khung cửa nói, “Cám ơn sữa của anh.”

Y mới đưa ra quyết định phải đi về, nhưng vừa nhìn thấy dáng vẻ Lục Tiệm Hành quấn khăn tắm bên hông, lại muốn đổi ý khiến đôi chân không dịch chuyển nổi.

Lục Tiệm Hành “Ồ” một tiếng, lại cảm thấy ánh mắt của người này hơi nóng bỏng, khiến anh cũng lung lay, rồi lại làm bộ như không có chuyện gì xảy ra nói: “Miệng cậu đỡ hơn chút nào không? Còn đau không.”

Trần Thái đã đỡ hơn nhiều rồi, nhưng lúc này lại không kìm chế được cơn lẳng lơ, y đột nhiên nhanh trí, bĩu môi nói: “Vẫn hơi đau, hay là Lục tổng anh thổi giúp tôi chút đi, tôi nghe người ta nói thổi một chút sẽ rất có tác dụng.”

Lục Tiệm Hành ngẩn người hai giây, hơi mím miệng, rồi mới đến gần thổi cho y một cái.

Trần Thái cố ý làm bộ không đứng vững, nghiêng đầu đối diện với môi anh rồi dán chặt môi mình vào.

Lục Tiệm Hành sững sờ, theo bản năng muốn ôm lấy eo người này.

Dù sao đêm hôm khuya khoắt, cô nam quả nam, hai người lại cũng không phải lần đầu, trong bồn tắm play một chút, hoặc là trên bàn trang điểm cũng được, chiều cao vừa vặn mà. Lục Tiệm Hành cảm thấy bản thân hơi lệch lạc, rõ ràng là một người rất tự tin, nhưng sao mấy lần cứ đến nửa đêm là lại dễ dàng biến thân? Thật là nguy hiểm.

Đầu óc anh cứ mải suy nghĩ nên động tác cũng chậm hẳn, nhất thời mò vào khoảng không — Trần Thái hôn anh xong, liền không thèm nói một câu, như một làn khói… chạy mất.

———————–

Chú thích:

(1), (2): Tên phiên âm của Trần Thái là [chéncǎi] = CC, CiCi họ Chu phiên âm là [zhū] = ZZ

(3) Xem lại chú thích ở chương 16.

————————

Anh Lục đường đường là đại tổng tài cao quý lãnh diễm khốc cuồng bá duệ mà lại tin tưởng vào cái câu “thổi vô mỏ là sẽ hết đau” của Trần yêu nghiệt là dư lào, tui biểu thị hết sức thất vọng về đầu óc của kẻ đang mờ mắt vì tình iu như anh =))))))))))))))))))


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.