Ngài Quản Lý “Diễn Sâu”

Chương 102


Đọc truyện Ngài Quản Lý “Diễn Sâu” – Chương 102

Trần Thái lần này được “sắp xếp công việc” đến mức cổ tay lằn vài vết đỏ lừ, nhìn vô cùng đáng sợ. Cho nên ngày hôm sau đi làm, y đành mặc áo sơ-mi của Lục Tiệm Hành, bởi vì ống tay áo của anh khá dài nên có thể che cả mu bàn tay.

Y lái xe chở Vương Thành Quân, tên này mắt tinh, nhìn là thấy luôn nhưng vẫn còn hỏi y ngu ngơ: “Anh Trần sao quần áo anh rộng thế!”

Trần Thái “À” một tiếng, trong lòng thầm mắng Lục Tiệm Hành một tràng nhưng ngoài miệng lại giả ngu: “Thế à, năm nay đang thịnh hành kiểu này đó, style oversize cậu hiểu không?”

Vương Thành Quân là một tên trai thẳng tưng đương nhiên không hiểu, giờ cậu không mặc cùng kiểu dáng mua bên ngoài như các thanh niên khác, thế nhưng cũng không thời thượng hơn là bao.

Trần Thái liếc cậu một cái, lúc này mới nhớ ra: “Hôm nay cậu không tham gia bữa tiệc liên hoan sao? Anh nhớ trong danh sách khách mời có cậu mà.”

“Đi chứ, ” Vương Thành Quân đáp, “Nhưng buổi tiệc đó không phải buổi chiều mới bắt đầu sao, sáng nay em cứ thoải mái thôi.”

Trần Thái hỏi: “Quần áo của cậu đâu?”

“Ở chỗ chị Lý, ” Vương Thành Quân cười hì hì, lại nghĩ tới chuyện ngày hôm qua, nhìn vẻ mặt của y rồi hỏi, “Anh và chị Lý hôm qua có phải xảy ra mâu thuẫn gì không? Em thấy hồi chiều hai người cứ là lạ. Chị ấy còn hơi tránh anh.”

Trần Thái lại lắc đầu: “Mọi người đều làm việc, về công, anh và Lý Nguyên không có xung đột, cho nên không có mâu thuẫn.”

Vương Thành Quân hiểu ra, gật đầu. Lại qua một lát, cậu mới nhăn nhó nói: “Vậy bây giờ em có được đi theo anh không?”

Trần Thái kinh ngạc: “Lý Nguyên đối xử không tốt với cậu à?”

Vương Thành Quân lắc đầu.

“Nhiều lần thay đổi người đại diện sẽ không tốt cho cậu, ” Trần Thái nói, “Chức vị hiện tại của anh hơi cao, tài nguyên công ty sẽ nắm giữ được nhiều hơn nhưng sức lực có hạn. Công việc về sau của anh có lẽ sẽ tập trung kéo tài nguyên về cho các cậu. Đương nhiên, nếu có thứ gì tốt anh sẽ giữ lại cho cậu trước tiên. Lý Nguyên đối xử với cậu và Mộng Viên không tồi, năng lực cũng vững vàng, chị ấy giỏi hơn anh nhiều.”

Vương Thành Quân rất nghe lời, tuy rằng trong lòng vẫn muốn theo y, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng, vậy em lại tiếp tục theo chị ấy vậy.”

Trần Thái bật cười, lại nói: “Nếu cậu có ý kiến gì, người đại diện cậu sẽ biết ngay. Cho nên sớm tìm cơ hội bày tỏ thái độ rõ ràng với chị ấy đi. Đừng để chuyện này làm khúc mắc.”


Hai người nói chuyện một lát đã tới công ty, Trần Thái vừa định đánh xe vào thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên.

La Bác nói nhỏ từ đầu dây bên kia: “Anh Trần đấy à? Tôi là La Bác.”

Trần Thái thấy thời gian vẫn còn sớm, ra hiệu Vương Thành Quân xuống xe trước, rồi hỏi bên kia: “Sao vậy?”

“Hôm nay tôi ra ngoài mua chút đồ ăn, lại thấy người kia, đúng là ông Lôi.” La Bác nói, “Tôi thấy một mình ông ấy làm cái này mua cái kia khá khó khăn nên muốn đi qua giúp đỡ, nhưng ông ấy lại không để ý tới tôi. Tôi vừa mới hỏi thăm được, ông ấy nằm ở khu bệnh E…”

Trần Thái vội ghi lại địa chỉ cụ thể, nói với La Bác: “Được, chút nữa tôi sẽ qua xem sao, anh cứ làm việc của mình đi.”

La Bác nói: “Tôi đang đưa con bé nhà tôi đi xếp hàng đây, hôm qua đã hẹn 8h hôm nay sẽ khám bệnh, giờ đang đi lấy số, nào ngờ xếp hàng tới hơn 10h… Bệnh viện đông quá.” Nói xong lại không nhịn được than thở, “Một người đàn ông khỏe mạnh như tôi chạy tới chạy lui còn mệt bở hơi tai, ông Lôi nằm viện một thân một mình chắc vất vả lắm.”

Trần Thái cũng lo lắng chuyện này, nhìn đồng hồ, buổi sáng cũng không có công việc quan trọng, thế là y dứt khoát quay đầu xe đi thẳng đến bệnh viện.

Tính tình ông Lôi rất khó tính, cho nên Trần Thái cũng không dám mua bó hoa hay giỏ quả gì, bởi vì y nghĩ mấy thứ đó chỉ đẹp mà thôi mua về chắc chắn sẽ bị ăn mắng. Cho nên y vào một cửa hàng mua chút cháo và đồ ăn theo khẩu vị của ông cụ, rồi mới tìm theo địa chỉ có sẵn.

Hành lang khu nội trú cũng chật kín giường bệnh, Trần Thái đi qua từng số giường, nhìn thấy một ông cụ tóc bạc đang cầm một chiếc đài radio nhỏ trên tay.

Bệnh nhân ở giường đối diện còn đang khó chịu: “Cái đài đó của ông có thể tắt đi được không? Làm phiền người khác! Ầm ĩ chết mất!”

Ông Lôi chẳng thèm phản ứng, nhắm hai mắt ngồi trên giường bệnh như tảng đá bất động.

Trần Thái gõ cửa tiến vào, đặt các thứ sang bên cạnh ông rồi mới gọi một tiếng.

Ông Lôi đột nhiên mở mắt ra, thấy là y tới, trong ánh mắt tràn đầy vẻ khó tin.

Trần Thái nhìn hai bên, không thấy ghế, còn trêu đùa: “Ông ơi, ở đây không có ghế à?”

Ông Lôi hừ một tiếng, cất giọng nói ồm ồm: “Không có! Có chỗ đứng là tốt lắm rồi, chút nữa bác sĩ lại đây, có khi nhà mi còn lên trần nhà mà đứng.”


“…” Trần Thái lại hỏi, “Thế cháu ngồi lên thành giường của ông một lát được không?”

Ông cụ không lên tiếng, có một người thân của bệnh nhân giường bên nhìn không nổi nữa, kéo ra một chiếc ghế rồi đưa cho Trần Thái.

Trần Thái vội nói cám ơn, lúc này mới mở những món ăn mang đến cho ông Lôi ra.

Ông Lôi nhìn y: “Không phải cậu không ở Thiên Di nữa à?”

“Đúng ạ, ” Trần Thái đáp, “Cháu nhảy việc rồi.”

“Vậy mà cậu còn tới thăm ta?”

“Cháu nhảy việc thì nhảy, tuổi ông lớn hơn cháu nên vẫn là bề trên của cháu, trật tự trên dưới sao có thể đảo lộn được.” Trần Thái nói xong, nhớ tới trợ lý trước đây, hỏi ông, “Dạo gần đây Viên Viên không tới thăm ông à?”

Ông Lôi hừ một tiếng, “Đã lâu không tới rồi, cậu không làm thì người đó cũng không đi nữa.” Ông liếc Trần Thái, đang định nói tiếp thì bỗng ho dữ dội.

Trần Thái vuốt lưng cho ông vài cái, lại vội rót cốc nước đưa tới. Đợi con ho qua đi, ông Lôi mới thở dài thườn thượt.

“Cậu đi làm việc của mình đi, ” ông phất tay, “Tôi giờ bệnh tật giày vò, ở trong viện ít nhất vẫn còn có người lo, tốt hơn là nằm ở nhà chết mà không ai hay.”

“Vậy ông cũng không thể ở một mình được, lúc đau đầu cảm sốt lại không ai lo.” Trần Thái nói, “Hay là cháu thuê người chăm ông nhé, làm theo giờ cũng được?”

Ông Lôi lắc đầu, buồn cười nói: “Thế thì thà ta đi kiếm một người bạn đời lúc tuổi già còn hơn.”

Hai người đang nói chuyện thì thấy một người xách theo túi quà đi vào. Trần Thái quay đầu nhìn lại theo bản năng, giật mình một lúc mới nhận ra.


Vậy mà lại là đạo diễn Lữ Hàm.

Ông Lôi có vẻ chẳng hề bất ngờ, hỏi một câu: “Anh đến đấy à?”

Lữ Hàm là đạo diễn nổi tiếng, xung quanh có người nhận ra, còn có người lén lút chụp ảnh.

Trần Thái vội nhường ghế, cung cung kính kính chào hỏi một câu. Nhưng Lữ Hàm lại chẳng nhìn về phía y, ngồi xuống chỉ nói chuyện với ông Lôi. Dù Trần Thái muốn nhân tiện làm quen nhưng lại cảm thấy đây không phải lúc thích hợp, do dự hồi lâu rồi yên lặng đi ra ngoài.

Trong phòng bệnh, Lữ Hàm chờ y đi ra mới hỏi ông Lôi: “Người vừa rồi chính là cậu thanh niên mà ông nói sao?”

Ông Lôi gật đầu.

“Nhìn cũng nhanh nhẹn, còn khá thông minh, ” Lữ Hàm thở dài, “Chỉ là không biết thật lòng lễ phép hay là thảo mai giả tạo.”

Ông Lôi cười người này: “Khác nhau ở chỗ nào?”

“Khác nhau ở chỗ thật và giả.”

“Thế cho thấy anh vẫn còn trẻ, có thể quan sát nhiều, ” Ông Lôi lắc đầu thở dài một hơi, “Chứ như người đã bước một chân vào quan tài như tôi đây, chuyện thật giả đã không câu nệ nữa. Có người nhớ tới tôi, vậy đủ vui rồi, còn hơn là không có ai.”

Ông nói xong hỏi Lữ Hàm: “Không phải anh đang quay phim sao, sao đã về rồi?”

Lữ Hàm nghe vậy chỉ lắc đầu, cũng không nói tỉ mỉ.

Trần Thái không biết ở đó đang nói đến y. Sau khi ra khỏi phòng bệnh, y đi thẳng sang khoa siêu âm tìm La Bác, cô bé vẫn đang đứng xếp hàng và nói chuyện với La Bác, nào là công chúa XX xấu xí, em gái của cô mới đẹp. Đều là nhân vật trong phim hoạt hình, Trần Thái cũng nghe không hiểu.

Y yên lặng ngồi bên cạnh, cùng hai bố con nhà này đợt tới lượt gọi tên.

La Bác không nhịn được cười nói: “Giờ không nổi tiếng cũng có chỗ tốt của không nổi tiếng, có thể yên ổn đứng ở đây đợi gọi tên. Lần trước tôi nghe Hứa Hoán nói, cậu ta đi bệnh viện có rất nhiều người vây quanh, giờ cũng chỉ tới phòng khám nhỏ chứ không muốn đi bệnh viện lớn.”

Trần Thái “sùy” một tiếng, nói với anh: “Anh nghe hắn ta khoác lác làm gì, hắn ta làm gì hot đến thế, fan cũng không nhiều.”

La Bác nói: “Thế thì lạ quá. Cậu ta rất đẹp trai mà.”


“Nhưng nhân phẩm kém, ” Trần Thái nói, “Fan đâu có mù.”

“Nhưng mà cũng khiến người khác ước ao.” La Bác lắc đầu cười, “Tôi chỉ ước một năm không thiếu việc như cậu ta, thu nhập cũng sẽ rất cao.”

Trần Thái vỗ vai anh: “Anh rồi cũng sẽ được như thế, bước từng bước một.”

“Ừm, năm nay tôi đã rất thỏa mãn rồi.” La Bác nhìn y, chân thành nói, “Cám ơn cậu đã cố gắng chia tỷ lệ hoa hồng cho tôi lớn như vậy.”

Cô bé con không nghe hiểu những gì người lớn nói, thế nhưng miệng dẻo, thế là cũng học theo bố mình: “Cảm ơn chú Trần.”

Trần Thái cười vỗ tay với cô bé, lại quay đầu nhìn La Bác một cái, lúc này mới chú ý tới một chút vấn đề.

“Chút nữa kiểm tra xong anh đi chuẩn bị luôn đi, ” Trần Thái nhìn anh rồi lắc đầu, “Râu ria không cạo, tóc tai không cắt, cứ thế này lên thảm đỏ là không được. Tối nay tôi muốn dẫn anh đi gặp mấy nhà sản xuất phim của mảng truyền hình.”

La Bác vội nói: “Trưa nay vợ tôi sẽ đến thay. Chiều tôi về rồi đi cắt tóc ngay.”

Trần Thái không yên lòng, ở lại đợi đến khi bố con họ kiểm tra xong. Đem kết quả cho bác sĩ xem, cuối cùng mới yên tâm.

Cô bé có lẽ là do bị cảm nặng, chờ khi các nốt mụn viêm vỡ ra là có thể khỏi hẳn, không cần uống thêm thuốc nữa. Nếu như sợ đau, cũng có thể mua chút thuốc giảm đau. Như thế La Bác xem như là hoàn toàn yên tâm, trước tiên anh gọi ngay cho vợ mình không cần tới thay ca nữa, rồi vội vàng làm thủ tục xuất viện cho con.

Trần Thái cũng thở phào nhẹ nhõm, thay anh đi nộp viện phí rồi lấy thuốc.

Hai người đang vui mừng chạy lên chạy xuống thì bỗng nghe hành lang phía sau có người hô “Nhường đường”, quay lại thì một nhóm người đẩy xe cáng chạy băng qua. Người qua lại đều vội vàng dồn sang hai bên tránh đường, Trần Thái biết cuối hành lang là phòng cấp cứu, trong lúc vô tình liếc qua chiếc xe kia, liền sửng sốt.

Lữ Hàm kẹp cặp da theo sát phía sau, không biết đang gọi điện thoại cho ai, một lần gọi không được, ông ta vừa mắng vừa tiếp tục gọi lại.

Trần Thái bàng hoàng, đưa hết đồ cho La Bác, dặn dò: “Anh đi làm thủ tục xuất viện trước đi rồi về nhà thay quần áo! Thảm đỏ buổi chiều không thể bỏ qua, tôi sẽ kêu Vương Thành Quân đi cùng anh.”

La Bác vội vàng gật đầu, hỏi y: “Cậu thì sao?”

Trần Thái cũng không biết mình có thể làm gì, chỉ nhìn theo bóng lưng đám người kia nói: “Tôi đi xem đã, giờ cũng không thể ngồi yên nhìn được.”

Y nói xong vỗ vỗ lên người, sờ thấy ví tiền mới thoáng yên tâm hơn chút, không nghĩ nhiều nữa, chạy thẳng về phía trước.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.