Đọc truyện Ngài Quản Lý “Diễn Sâu” – Chương 100
Trần Thái ở nhà “bạo hành” Lục Tiệm Hành một trận, tuy rằng cuối cùng vẫn bị bàn bạc đủ loại “dự án”, nhưng mà trong lòng vẫn thấy được hả giận.
Hai người ở nhà thư thản mấy ngày, dù sao cũng không có việc làm, vừa không có người ngoài tìm đến cũng không còn những tiếng chuông điện thoại liên tục, thỉnh thoảng có người gửi tới lời chúc mừng giáng sinh năm mới sớm, có lỡ xem hay xem muộn cũng không sao. Trần Thái quả thực thoải mái sắp chết rồi, chỉ có điều thỉnh thoảng lúc ngủ lại nằm mơ, vẫn mơ mình đi làm bận tối mắt, hoặc là đi họp bị muộn giờ hay hẹn gặp đối tác nhưng bị kẹt xe. Tâm trạng lo lắng trong mơ không hề biến mất, sau khi tỉnh lại mất nửa ngày để hồi thần.
Bởi vậy mới nghỉ ngơi mấy ngày, Trần Thái đã không chịu được, la hét muốn đi làm.
Lục Tiệm Hành khuyên y: “Em bị căng thẳng suốt thời gian dài, bận rộn đến mức bóng cũng không theo không kịp người, giờ khó khăn lắm mới được nghỉ ngơi, thả lỏng thêm mấy ngày không được à?”
Trần Thái nói: “Trời sinh em đã có số vất vả, anh mau sắp xếp cho em đi.”
Lục Tiệm Hành nhớ tới trước kia y luôn tránh hiềm nghi, cố ý lườm y: “Không phải em nên đi phỏng vấn trước à? Anh sắp xếp cho em thì không sợ người khác nói em đi cửa sau hửm?”
“Không sợ đấy, ” Trần Thái học anh lườm lại, “Đi cửa sau thì đi cửa sau, sợ cái gì mà sợ.”
Lục Tiệm Hành: “…”
Được rồi, không sợ thì sắp xếp vậy.
Anh gọi cho giám đốc Lưu, trước tiên sắp xếp văn phòng cho Trần Thái, lại nghĩ một chút, thế là cũng xếp luôn cho mình một cái. Mặc dù là tổng tài nho nhỏ, thế nhưng không thể qua loa, trong phòng làm việc còn phải thêm cả phòng nghỉ ngơi.
Trần Thái ngồi bên cạnh gác chéo chân nghe, lại thấy buồn chán thế là giơ chân mò mẫm lên đùi Lục Tiệm Hành.
Điện thoại ngắt máy, Lục Tiệm Hành nắm cổ chân y, vẻ mặt đắc ý muốn tranh công.
Trần Thái lại chỉ suy nghĩ đâu đâu: “Giờ sẽ chờ La Bác hủy hợp đồng với bên kia. Trước đó họ nói chuyện này không dễ giải quyết, phải mất mấy ngày. Mai em sẽ đi hối thúc tiếp. Nếu thuận lợi thì thứ hai sẽ tới Wana báo cáo luôn.” Y nói xong lại hỏi, “Việc này phải hỏi anh trước, phía La Bác anh định phân chia lợi nhuận thế nào.”
Lục Tiệm Hành hỏi: “Trước đó anh ta được chia ra sao?”
“Hợp đồng ban đầu có phần khắc nghiệt, anh ấy ký ít năm cho nên công ty nắm hết, tiền của anh ấy dùng hết vào trả lương cho trợ lý và phí tuyên truyền, thê thảm vô cùng.” Trần Thái nói, “Yêu cầu của bọn em cũng không cao, tiêu chuẩn như Vương Thành Quân được không?”
Lục Tiệm Hành mất hứng nói: “Bọn em? Em cùng bọn với ai hửm?”
“Với anh, ” Trần Thái lập tức dẻo mồm dỗ dành, “Chúng ta, kiếm ít tiền, làm nhiều việc, có được không?”
“Anh dám nói không sao, ” Lục Tiệm Hành kéo y dựa vào người mình, “Coi như hàng ngày làm từ thiện với em.”
Trần Thái cười ha ha, được đắc ý còn ra vẻ, nói anh: “Hôn quân.”
Lục Tiệm Hành ừ một tiếng, hôn y bẹp một cái, “Yêu hậu.” (Yêu hậu: chỉ hoàng hậu với ý xấu, mê hoặc khiến hoàng đế thành hôn quân)
“Yêu hậu” lại ở nhà gây họa thêm hai ngày, rốt cuộc nhận được thông báo từ Thiên Di kêu y tới ký các giấy tờ bàn giao và lấy đồ đạc. Các đồng nghiệp đã xếp đồ cá nhân của y vào trong một cái thùng nhỏ. Bởi vì mối quan hệ của Trần Thái với mọi người cũng không tệ, dù mọi người không biết nội tình nhưng đều chúc phúc cho con đường sau này của y.
Trần Thái lần lượt cảm ơn từng người, buổi trưa lại xuất hầu bao, mời mọi người xuống nhà ăn mới mở dưới lầu ăn cơm. Cả nhóm đứng chờ trước thang máy, đang rôm rả chuyện trò thì bỗng cửa thang máy mở ra, Lục Tiệm Viễn và mấy người mặc âu phục đi giày da bước ra.
Trần Thái thấy00 mấy người đó ăn mặc và khí chất khác hẳn người trong Thiên Di, đoán thầm xem là nhân vật lớn nào, vì vậy cùng những người khác đồng loạt yên lặng, lui về phía sau nhường đường cho mấy người. Đợi cho mấy người đó đi khỏi, các đồng nghiệp chen chúc bước vào thang máy, Trần Thái mới nhỏ giọng hỏi người bên cạnh: “Những người ban nãy là ai thế?”
Đồng nghiệp ngạc nhiên: “Cậu không biết à?”
Có người khác nói: “Khoảng thời gian này Trần Thái không ở công ty, đương nhiên không biết rồi.” Dứt lời người đó kéo y, giải thích, “Mấy người đó chính là Công ty đầu tư Dương Nguyên, đến đây mở cuộc họp đấy.”
Đồng nghiệp lúc nãy cũng gật đầu: “Người đi bên cạnh Lục tổng bên họ Quan, hình như là một người máu mặt. Nghe bọn họ nói hình như giá cả bây giờ vẫn chưa đàm phán xong, đây đã là vòng đàm phán thứ hai rồi.”
Trần Thái nói: “Chuyện liên quan đến tiền tươi thóc thật nên sẽ rắc rối hơn, đợi đến khi đàm phán xong thì tất cả sẽ thuận lợi.”
“Đúng vậy, bọn tôi cũng nghĩ như vậy, ” đồng nghiệp cười nói, “Nhưng mà nếu như lần này suôn sẻ, cậu đi từ chức đúng vào thời điểm này là thiệt lớn rồi.”
Trần Thái lắc đầu cười nói: “Dù sao cũng xin nghỉ rồi, còn có thể làm sao được, thôi kệ đi.”
Nói xong thang máy đã đi tới dưới sảnh, mọi người vui vẻ đi ra ngoài. Một người đồng nghiệp chen lời ban nãy lại bước chậm lại so với mọi người, lặng lẽ kéo cánh tay Trần Thái hỏi: “Có phải là cậu đã nghe được tin gì không?”
Trần Thái nhìn anh ta ngờ vực.
Người kia cũng đánh giá vẻ mặt y, một hồi lâu sau lại nói: “Thôi, nhìn vẻ mặt cậu hình như cũng không biết gì.”
Trần Thái giờ mới hiểu, đè thấp thấp giọng hỏi: “Tin gì thế?”
Đồng nghiệp do dự một lát, chờ khi cách xa những người khác mới nhỏ giọng nói tiếp: “Tôi nghe nói chuyện vay vốn lần này bởi vì dự án của Tiểu Lục tổng bị kẹt, một phần tiền của công ty lại đổ vào dự án của Ngô lão. Thế nên Tiểu Lục tổng mới tìm tới người nhà họ Tưởng để cầu cứu, kết quả lỗ thủng quá lớn không thể lấp được, thế nên mới đồng ý yêu cầu của bên Dương Nguyên.”
Trần Thái sửng sốt, dự án của Ngô lão y có biết đến, hồi trước trên bữa cơm ăn cùng Lục Tiệm Hành có đánh cược, hình như là vì vấn đề này.
Xảy ra vấn đề rồi?
“Không nói những cái khác, chuyện này có phải là có chút kỳ lạ không? Dự án phim của Ngô lão ngừng rồi, con trai ông ta liền giới thiệu cơ cấu người khác tiến vào.” Đồng nghiệp không giấu được lo lắng, “Cho nên bây giờ hoang mang vô cùng, công ty hoặc là có chuyện tốt, hoặc là có chuyện lớn.”
Trần Thái giật mình nói: “Còn có việc này à?”
“Bởi vậy tôi mới hỏi cậu có biết gì hay không, vốn là hồi trước có một công ty khác muốn chiêu mộ tôi, đưa ra mức lương sau khi trừ thuế cao hơn công ty mình không ít, ” đồng nghiệp nhìn y, nói chân thành, “Nếu cậu có tin tức gì thì mau tiết lộ đi. Giờ tôi đang cuống chết mất, vừa sợ mình mà nhảy việc sẽ bỏ lỡ chuyện tốt, lại sợ không nhảy thì dính phải chuyện xấu sẽ bỏ qua cơ hội.”
Trần Thái lắc đầu: “Tôi từ chức vì lý do cá nhân, không liên quan đến việc này.” Y ngừng một lát, lại giải thích thêm, “Tôi đang quen một người, người ta không đồng ý tôi làm việc ở đây.”
Đồng nghiệp ngẩn ra, giờ mới hiểu, cười chúc phúc: “Chẳng trách, vậy chúc vợ chồng hai người hạnh phúc nhé.”
Trần Thái cười miễn cưỡng với người ta.
Trong lòng y vẫn còn nghi vấn, sau khi về nhà không nhịn được vẫn hỏi Lục Tiệm Hành, thế mà anh lại thản nhiên nói: “Tiền vốn có chút vấn đề thật.”
Anh vừa nói vừa thái rau, trước đây làm cơm chỉ là làm cho ra vẻ, giờ rèn luyện nhiều hơn, giơ tay nhấc dao thái chặt cũng chuyên nghiệp hơn hẳn.
Trần Thái sợ anh cắt vào tay, chờ anh làm xong mới tiếp tục hỏi: “Vì chuyện này mà anh từ chức à?” Nói xong cố ý lườm anh một cái, cười xấu xa, “Hóa ra anh cũng là một quả bánh trôi Tàu trong ngoài bất nhất.” (Bánh trôi Tàu bên ngoài màu trắng, bên trong màu đen của hạt mè)
“Em mới là bánh trôi ấy, anh rõ ràng bánh màn thầu.” Lục Tiệm Hành không đồng ý, giải thích, “Lý do anh từ chức không hoàn toàn do chuyện này. Tiệm Viễn có chút tâm lý hư vinh, công ty hai ba năm nay mới có chuyển biến tốt, thế mà chú ấy đã gấp rút muốn đầu tư dự án lớn.
Thực ra không chỉ dự án của Ngô lão, công ty bỏ không ít tiền đầu tư cả vào show thực tế và bất động sản, nếu như làm không tốt rất dễ dàng trở thành tài sản xấu. Trước đây anh còn có thể khuyên nhủ chú ấy, giờ ở trong công ty ngày càng nhiều người có thể há mồm nói chen vào, chú ấy lại nhân nhượng quá với họ hàng, cho nên càng về sau sẽ càng khó giải quyết. Thay vì sau này bị người xúi giục, chi bằng giờ anh chủ động rút lui thì hơn.”
“Vậy anh có nhắc nhở anh ta không?” Trần Thái lo lắng nói, “Nhìn có vẻ không hề đáng tin cho lắm.”
“Những thứ nên nhắc nhở đều đã nhắc rồi, chú ấy không nhất định nghe vào.” Lục Tiệm Hành nói xong lườm y, “Em quan tâm chú ấy như vậy làm gì? Không phải nên quan tâm anh hả?”
“Sau này em nhất định phải quan tâm anh chứ, ăn cơm cùng anh cơ mà… Ầy anh đừng có suốt ngày học cái kiểu lườm em, vẻ mặt đó không hay, không phù hợp với thần thái của tổng tài…”
Trần Thái cũng không bận tâm vớ vẩn, cười hì hì lại gần ôm anh từ đằng sau như con gấu, ló đầu hỏi, “Tối nay ăn món gì thế?”
“Mau tránh ra, ” Lục Tiệm Hành vội vã giãy y ra, “Chút nữa bị bắn dầu bây giờ.”
Mấy ngày nay anh chuyên tâm nghiên cứu thực đơn, cơm tối làm rất phong phú, nào là thịt bò hầm rượu vang kiểu Pháp, nào là sò hấp rượu, còn có hai món xào và một bát canh.
Trần Thái khen không dứt miệng với mấy món này, định ăn vụng mà không được cho phép. Mãi mới bày được đồ ăn lên bày, mới vừa cùng Lục Tiệm Hành đụng vào cái bát thì bỗng nghe thấy tiếng điện thoại đặt cạnh kêu vang.
La Bác ở đầu dây bên kia nói: “Anh Trần, tôi có thể xin đến công ty báo cáo muộn hơn 2 ngày được không?” Anh nói xong ngập ngừng, có vẻ áy náy giải thích, “Con gái tôi bị bệnh, giờ mới vừa đưa con bé đến bệnh viện.”
Vợ anh còn phải đi làm, trước đó bà nội còn giúp đỡ trông nom, nhưng lần này vì anh ở trong đoàn phim suốt mấy tháng, con trẻ lại rất dính người, cứ gào khóc đòi bố. La Bác cũng bất đắc dĩ lắm, đành phải chủ động nhắc đến với Trần Thái, cũng hơi lo Trần Thái để bụng.
Trần Thái vội nói: “Không sao, anh cứ ở nhà với con trước đi. Hai ngày này chỉ có hoạt động duy nhất là bữa tiệc liên hoan vào tối ngày kia, tôi đã mượn trang phục cho anh xong rồi, ngày mai sẽ đưa qua trước cho anh.”
Bộ quần áo này là của Lục Tiệm Hành, hiện giờ Trần Thái không còn dẫn dắt Tưởng Soái, không tiện đi nhờ Dennis giúp đỡ, nếu y dựa vào quan hệ xã hội của mình thì lại phải cân nhắc đến địa vị và hình tượng của La Bác. Vì vậy nghĩ tới nghĩ lui, dứt khoát cứ tìm một bộ mới của Lục Tiệm Hành. Toàn thân bộ này là màu xám đậm, vừa lịch lãm vừa thu hút, lại nhờ thợ sửa nhỏ lại theo kích cỡ của La Bác.
Lục Tiệm Hành cũng rất hào phóng, anh đoán La Bác sẽ không có bộ quần áo nào ra hồn, liền để Trần Thái đưa quần áo cho La Bác. Hơn nữa anh ta cũng không thể so với những minh tinh khác, quần áo chỉ cần chọn khéo thích hợp thì dù có mặc lặp lại hai lần cũng sẽ không bị người ta chê cười.
Chỉ là La Bác lại hơi chút băn khoăn. Liên tục nói mình cũng có hai bộ âu phục, đều rất gọn gàng.
Trần Thái không tiện nhiều lời, chỉ hỏi con gái anh nằm ở bệnh viện nào, ngày mai mình sẽ qua thăm một lát.
Hôm sau, y cầm theo một bó hoa và búp bê tới bệnh viện thăm bệnh, trò chuyện với cô bé hai câu rồi mới đánh tiếng kêu La Bác xuống lầu, lấy quần áo và giày từ trong xe ra đưa cho anh.
La Bác có chút lúng túng.
Trần Thái nhìn anh râu ria xồm xàm, lúc này mới nói: “Anh đừng ngại, tối mai tôi đưa anh tới đó là để tìm cơ hội gặp gỡ người khác, người dựa vào quần áo ngựa dựa vào cái yên, anh chăm chút cũng là thể hiện anh tôn trọng người khác. Đến lúc đó không chỉ có quần áo phải thay đổi, mà mặt mũi cũng phải trang điểm kĩ càng một chút, dù sao lúc sau còn có hoạt động thảm đỏ.”
La Bác vội nhận lấy, gật đầu liên tục: “Ngày mai tôi nhất định sẽ tới sớm, không làm lỡ chuyện này.”
“Tôi sẽ tới đón anh, cũng không cần đi quá sớm, ” Trần Thái nói xong lại chỉ trên lầu, “Con bé xét nghiệm rồi chứ, là cảm cúm sao?”
“Vẫn chưa biết, ngày hôm nay mới làm xét nghiệm máu, có dấu hiệu bị viêm. Còn phải làm những xét nghiệm khác, ” La Bác có chút đau đầu, “Bệnh viện lớn nên rất nhiều thủ tục, bác sĩ bảo nộp phí đăng ký trước, tôi không dám trì hoãn giây phút nào, vẫn phải hẹn đến trưa mai.”
Trần Thái thấy thời gian khá gấp, an ủi anh trước: “Đã như vậy, kiểm tra một lần cũng yên tâm.” Nói xong lại căn dặn, “Nhưng cũng đừng quên việc chính, tôi sẽ đến sớm hơn khoảng nửa tiếng để đón anh. Nếu anh bận quá thì trước hết phải gọi chị dâu tới giúp.”
La Bác gật đầu đáp ứng.
Trần Thái không còn chuyện gì khác nữa, từ bệnh viện trực tiếp đi đến trụ sở Wana báo danh.
Lần này có lẽ Lưu tổng đã sớm đánh tiếng, cửa trụ sở tự động mở ra, y đi thẳng vào trước khu làm việc, đẩy cửa xuống xe, lại tình cờ gặp một người quen.
Vương Thành Quân sáng sớm đã chạy lên chạy xuống như sắp điên rồi, ai cũng không ngăn được, nhất định cứ muốn phải đi đón Trần Thái. Ban nãy chờ ở ngoài một lát vẫn không thấy người, vừa định xoay người đi thì bỗng thấy một chiếc xe màu trắng lao vút đến.
Cậu lẩm bẩm chậc chậc trong lòng, không nhịn được quay đầu ngó xem tên nào mà khoe khoang như thế, kết quả vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Trần Thái.
Hai người đã hơn nửa năm nhiều không gặp, vừa chạm mắt cái cả hai đều sững sờ, sau đó lại cùng giậm chân tại chỗ. “A —” hai bên kêu to một tiếng, hò hét chạy lại phía đối phương.
Vương Thành Quân một phát bế cả Trần Thái lên, còn thấy chưa đã nghiền, gào khóc xoay xoay tại chỗ 7, 8 vòng, đợi khi cậu phát tiết bớt tâm tình mới buông Trần Thái xuống, hai người cùng thấy trời đất trước mắt quay cuồng.
Vương Thành Quân cứ như thằng nhỏ chưa cai sữa, còn kéo cánh tay Trần Thái khóc lóc kể lể: “Anh cũng ác quá đi anh Trần, anh vừa có tình mới đã quên mất tình cũ là em, tốt xấu gì em cũng là con gái lớn lần đầu lên kiệu hoa của anh, anh nói không gặp là không gặp thật, hơn nửa năm…”
Trần Thái nói: “Anh cũng muốn gặp cậu chứ, nhưng bận lắm!”
“Vậy giờ anh rảnh rồi chứ?” Vương Thành Quân kích động nói, “Có phải giờ em đã có thể sống cầm hơi qua ngày với anh rồi không.”
Trần Thái chẹp miệng: “Mơ đi?! Cậu lại còn muốn sống cầm hơi à? Cậu biết tôi là ai không?”
Hai người nắm tay nhau tiến vào đại sảnh, cũng không chú ý đối diện có người đang bước ra khỏi thang máy.
Vương Thành Quân cũng không chú ý, còn cố ý nói: “Không biết mà. Anh là ai thế?”
“À, ” Trần Thái giơ tay chỉ vào cậu, “Anh đây là bà chủ của cậu, chuyên đếm tiền đó, là chính cung nương nương.”
Y nói xong cười ha ha, vừa quay đầu đã sững người.
Trước mắt có vài người, ngoại trừ Lục Tiệm Hành và Lưu tổng, trong đó còn có một nhân vật đang đỏ lựng mặt mũi.
Trí nhớ của Trần Thái rất tốt, vẫn nhớ đối phương là trưởng phòng nhân sự, họ Vương.
Trần Thái: “…” Dù da mặt y dày, thế nhưng cũng vẫn thấy ngượng ngùng, vừa suy nghĩ làm sao để thoát khỏi tình cảnh này vừa không nén được nhìn về phía Lục Tiệm Hành.
Lục Tiệm Hành đang định ra ngoài cùng mấy người Lưu tổng, cũng không nghĩ ngờ đụng phải cảnh này. Lúc này Trần Thái nhìn anh, anh cũng nhìn Trần Thái, ánh mắt lại rơi xuống chỗ bàn tay đang lôi kéo nhau của Trần Thái và Vương Thành Quân.
“Biết thân phận của mình còn không chú ý hơn?” Lục Tiệm Hành cau mày, lại nhìn sang Vương Thành Quân nói, “Gần đây rảnh lắm phải không, kêu Lý Nguyên nhanh chóng sắp xếp công việc cho cậu đi.”
Trần Thái: “…” Y vội rút tay ra, giữ khoảng cách an toàn với Vương Thành Quân.
Chờ đến khi mấy người Lục Tiệm Hành đi ra ngoài, Trần Thái mới lấy điện thoại di động ra gởi tin nhắn, lên án: “Dữ quá đi Lục tổng, em vừa mới gặp con cún con đó mà anh đã sắp xếp em đi rồi à?”
Lục Tiệm Hành gần như trả lời ngay: “Rõ ràng có mưu đồ bất chính, cho đi đày lập tức. Đày cậu ta xong sẽ đến lượt em.”