Ngại Gì Yêu Nhau

Chương 79: "ngoại Truyện Về Tống Lương Thần": Bảo Rằng Chả Có Duyên Đâu. (3)


Bạn đang đọc Ngại Gì Yêu Nhau: Chương 79: “ngoại Truyện Về Tống Lương Thần”: Bảo Rằng Chả Có Duyên Đâu. (3)


Người gọi điện thoại đến là Thái Thiết — Cấp dưới của ông ngoại. Thái Thiết làm cảnh vệ cho ông ngoại rất lâu rồi, khi Tống Lương Thần lên học cấp 3, người này cũng đã đến trường của Tống Lương Thần để họp phụ huynh cho anh không ít lần, cho nên quan hệ với Tống Lương Thần cũng không tệ cho lắm, Thái Thiết nói: “Tiểu Tống à, cậu có biết cháu ngoại của Tô lão tướng quân đã mất rồi không?”
Lúc ấy Tống Lương Thần đang xem đề án, có chút không phản ứng kịp “mất” là ý gì đây?
“Tiểu Tống, hôm qua Thích Uy đã qua đời rồi. Tư Lệnh nói cậu cũng ở gần đó, nếu có thời gian thì đại diện người nhà họ Tống đến Anh viếng một chút, dù sao thì quan hệ giữa hai người cũng không tệ.”
Đầu dây bên kia không thấy tiếng trả lời, thở dài một cái sau đó liền cúp máy. Tống Lương Thần vẫn cầm điện thoại di động nhưng không nói lời nào, học đệ Robyn ngồi đối diện thấy anh có chút kỳ lạ, nên hỏi: “Anh làm sao vậy? Không thoải mái sao?”
“Không có việc gì, tôi không sao.” Tống Lương Thần để điện thoại vào trong giỏ, tiếp tục xem đề án trong tay. Anh tiếp tục liếc mắt nhìn bản thảo trong tay, nói với Robyn: “Khi tôi nói đến điều mục này, đối phương có thể sẽ hỏi phần đầu nhập sản xuất trước so với vấn đề tính toán. . . . . .”
Sự thật chứng minh Tống Lương Thần dự tính rất tốt, đối phương đều là nhắc tới những vấn đề mà mấy người bọn họ đã bàn bạc trước đó, chiều hôm đó biểu hiện của bọn họ quả rất xuất sắc. Thời gian làm đề án thực tế lâu hơn so với dự tính, vốn dĩ chiều hôm đó bọn họ sẽ chẳng được gặp mặt Đổng Sự Trưởng* công ty, thế nhưng sau khi làm xong đề án, Đổng Sự Trưởng của bên đó lại quyết định muốn gặp mặt bọn họ. Khi thấy ông ta xuất hiện thật sự bọn họ rất muốn vỗ tay ăn mừng, định tìm chỗ nào đó để ăn mừng, rồi hôm sau sẽ trở lại Boston.
Nhưng Tống Lương Thần lại nói: “Tôi có chút việc gấp, phải đuổi bay đến Anh một chuyến.”

Hộ chiếu của anh để trong nhà ở Boston, Tống Lương Thần đi suốt đêm về nhà, sau đó lấy một ít đồ dùng cần thiết rồi đi thẳng ra sân bay. Cho dù là như vậy, khi anh bay đến Anh thì cũng đã là ngày thứ ba rồi, lúc Tống Lương Thần đến nơi thì Thích Uy đã được chôn cất xong, mọi người trong gia đình Thích gia đều rất đau khổ, toàn bộ đã trở về Trung Quốc. Anh trằn trọc sau đó liên lạc với Thích Lôi, thông qua cô ấy anh mới biết mộ phần của Thích Uy.
Khi Thích Uy còn sống cũng không thích hoa cỏ, nhưng anh vẫn mang theo một bó cúc trắng: “Dù sao thì tên tiểu quỷ đó cũng không thể nào ném trả lại ình được.” Anh thầm nghĩ. Mộ của Thích Uy nằm ở nghĩa trang York¬shire bên cạnh có một trang trại với phong cảnh khá đẹp. Cũng chẳng nghiêm trang giống như nghĩa trang ở Trung Quốc, nghĩa trang ở đây trông giống một mảnh vườn hơn, mộ bia được xây thành từng dãy nhưng khoảng cách khá xa, trên đó viết vài dòng cảm nhận khôi hài hoặc nhân văn chi mộ.
Tống Lương Thần đưa mắt tìm mộ, từ từ bước lại gần, anh nhớ lại lần trước mình gọi điện thoại cho Thích Uy chính là đã mắng Thích Uy một trận, Tống Lương Thần không bằng Thích Uy, anh đồng ý, nhưng tại sao Thích Uy lại khiến cho Hứa Tử Ngư chịu tổn thương như vậy chứ, điều này khiến cho Tống Lương Thần vô cùng tức giận. Lúc đó Thích Uy cũng không có giải thích gì cả, chỉ nói thật xin lỗi, cơn tức giận của Tống Lương Thần như bùng nổ, anh nói: “Coi như tôi đã nhìn lầm người, tôi không có người bạn như vậy.” Sau đó liền dập máy điện thoại, bây giờ nghĩ lại, đó cũng là câu nói cuối cùng anh đã nói với Thích Uy.
Nghe Thích Lôi nói Thích Uy là bị ung thư não mà chết, hơn một năm trước khi phát hiện bệnh cũng đã là thời kỳ cuối rồi, chịu biết bao đau đớn mới kiên trì đến bây giờ, ngược lại chết cũng là một loại giải thoát. Lúc đó Tống Lương Thần không hiểu vì sao lúc ấy Thích Uy lại rời xa Hứa Tử Ngư nữa, nhưng bây giờ trong lòng anh cảm thấy vừa khổ sở lại vừa hối hận.
Khi Tống Lương Thần đến nơi anh trông thấy một cô gái mặc áo vàng nhạt với mái tóc đen đang đứng trước bia mộ mà không hề nhúc nhích, lúc anh đi qua đó trông thấy tấm hình của Thích Uy, người phụ nữ đó quay đầu lại nhìn anh, mà nói: “Lương Thần, cậu đã đến rồi.” Là An Hinh.
Tống Lương Thần đưa bó cúa trắng trong tay đặt xuống phía trước mộ bia, đưa tay vuốt phiến đá cẩm thạch lạnh lẽo, nhìn tấm hình người con trai trẻ tuổi đang mỉm cười trên tấm bia, hốc mắt của Tống Lương Thần lập tức đỏ. Anh đem một chai rượu trong túi xách ra, mở nắp sau đó đổ xuống đất trước nấm mồ hết nửa bình, rồi ngửa đầu lên đem nửa còn lại trong chai uống hết. Rượu trắng 50 độ xông lên đầu, cơ thể có chút run run, để bình rượu xuống, Tống Lương Thần đứng ở trước mộ bia mà nói: “Người anh em, tôi tới thăm cậu đây.”
Khi đó Tống Lương Thần cũng không nghĩ nhiều, một hơi uống hết nửa chai rượu trắng vào bụng, cho nên cũng có chút say, vừa mới bắt đầu còn miễn cưỡng ngồi bên cạnh, sau đó lại không có hình tượng chút nào mà ngồi ở trước mộ bia. An Hinh nhìn sắc mặt tái nhợt của Tống Lương Thần, nhớ tới hồi cô còn học cấp 3, cô vì đuổi theo Thích Uy cho nên thường làm bộ trùng hợp gặp nhau ở trên đường, nhưng Tống Lương Thần lại luôn ở bên cạnh Thích Uy như hình với bóng, khi đó cô vì điều này mà hết sức ảo não. Thoáng một cái đã qua mấy năm rồi, lúc ba người gặp lại nhau lại là trong tình huống như thế này, khi đó bọn họ thanh xuân kiêu ngạo, cũng không nghĩ đến sẽ có một ngày như thế này.
Tống Lương Thần ngồi ở trước ngôi mộ đó hơn nửa ngày, lúc trời sắp tối có một người trông coi nghĩa trang đến nhắc nhở, An Hinh dùng tiếng Anh nói sẽ đi ngay lập tức, vươn tay muốn đỡ Tống Lương Thần. Tống Lương Thần khoát tay, anh vững vàng đứng dậy, sắc mặt bình tĩnh giống như mặt nước, không thấy tia gợn sóng nào. An Hinh thầm nghĩ, cuối cùng người đàn ông này là đang làm cái gì, vậy mà có thể ẩn nhẫn đến mức này.

Tống Lương Thần dự định ở lại chỗ này ngây ngô hai ngày nữa mới trở về, An Hinh dẫn anh đến khách sạn lân cận. Lúc Thích Uy còn chưa qua đời, cô đã đến đây rồi, ngày mai cô phải bay về Italy. Hai người ngồi trong phòng ăn của khách sạn, An Hinh chọn hai phần ăn nhẹ, nói với Tống Lương Thần: “Cậu có biết tại sao tôi vẫn nán lại đây mà chưa đi không? Tôi đang đợi cậu đó. Thích Uy có mấy lời muốn tôi truyền đạt lại cho cậu.”
Nghe đến đó, vẻ mặt cứng ngắc của Tống Lương Thần rốt cuộc quay đầu lại nhìn An Hinh: “Cô nói, Thích Uy nhờ cô truyền đạt đến tôi?”
“Ừh, Thích Uy nói, anh ấy biết cậu nhất định sẽ tự trách bản thân, bởi vì anh ấy rất hiểu cậu.” An Hinh nhấp một ngụm cà phê ở trước mặt, hai bàn tay ôm lấy ly để sưởi ấm, ở York¬shire cuối mùa thu cũng không lạnh hơn so với thành phố B, nhưng không biết vì sao, những ngày qua cô vẫn luôn cảm thấy trong lòng có chút lạnh lẽo, ngồi một lúc là có thể sẽ run lên. Cô nghĩ mình đã già thật rồi, người mà mình yêu thích nhất cứ như vậy mà ra đi, tại sao cô có thể sẽ không già chứ?
Tống Lương Thần từ chối cho ý kiến, An Hinh cũng không quan tâm, cô nói tiếp: “Thích Uy nói, anh ấy cố ý để cho cậu tức giận, nghĩ tới cậu cuối cùng còn bị anh ấy đùa bỡn nên cũng cảm thấy rất vui, cho nên cũng coi như là anh ấy chết một cách vui vẻ đi, cậu cũng đừng cảm thấy khó xử hay áy náy gì.”
“Tên khốn kiếp này.” Tống Lương Thần hung dữ chửi một tiếng, sau đó quay mặt đi hướng khác.
An Hinh tiếp tục nói: “Anh ấy nói cả cuộc đời này đều là sống theo ý của người nhà, chỉ có tranh đấu một việc duy nhất, mà lại bị anh ấy làm cho ngổn ngang. Đời này anh ấy cảm thấy có lỗi với hai người nhất, một là Hứa Tử Ngư, còn một người nữa là Tống Lương Thần. Anh ấy nói, anh ấy không xứng làm bạn với cậu, cậu là người luôn quang minh lỗi lạc, anh ấy biết rõ cậu thích Hứa Tử Ngư mà không dám thổ lộ, vậy mà còn cướp cô ấy khỏi tay cậu.”
“Được rồi, đừng nói nữa.”
“Cũng sắp nói xong rồi.” An Hinh nhấp thêm một ngụm cà phê nữa, giọng nói bình tĩnh hơn rất nhiều: “Lúc Thích Uy muốn đến Anh chữa bệnh, tôi cũng vừa thi đậu vào học viện âm nhạc Viên, cho nên tương kế tựu kế lừa Hứa Tử Ngư. Khoảng thời gian cuối cùng này của Thích Uy, cũng là dùng để khiến cho Hứa Tử Ngư hận anh ấy, anh ấy nói chỉ có làm như vậy, cô bé kia mới có thể một lần nữa bắt đầu cuộc sống mới của mình thôi. Anh ấy muốn tôi nói cho cậu biết, mặc dù anh ấy không muốn thừa nhận, nhưng trên thế giới này, anh ấy chỉ yên tâm gi¬ao Hứa Tử Ngư cho cậu mà thôi, trên thế gian này hai người là một đôi thích hợp nhất. Anh ấy hy vọng hai người có thể một lần nữa bắt đầu lại, giống như, giống như anh ấy chưa từng xuất hiện vậy. Cho nên, trước khi chết, anh ấy đều phong tỏa tin tức, trước khi Hứa Tử Ngư bắt đầu lại cuộc sống mới, sẽ không biết được tin anh ấy đã qua đời.”

Sau khi bữa ăn Tây được dọn lên, An Hinh khuyên Tống Lương Thần ăn chút thức ăn: “Chúng ta ngược đãi chính mình, Thích Uy sẽ băn khoăn đấy.”
Tống Lương Thần gật đầu một cái, miễn cưỡng uống chút súp trước mặt. An Hinh còn nói: “Thi thể của Thích Uy sau khi hỏa táng đã được người nhà rải vào Nam Thái Bình Dương rồi, cũng không có chôn cất ở đây.”
“Cái gì?” Tống Lương Thần kinh ngạc ngẩng đầu lên, An Hinh chẳng trả lời chỉ cười cười, không tiếp tục nói đến đề tài này nữa, chỉ nói là: “Tôi biết Thích Uy tuyệt đối sẽ làm những chuyện như vậy, cậu nói thử xem?”
Tống Lương Thần mím môi, nghĩ đến Thích Uy từ nhỏ đến giờ vẫn đều rất nhiều mưu ma chước quỷ, chuyện như vậy cậu ta quả thật sẽ làm ra được.
Trằn trọc từ York¬shire quay trở lại Boston, đã gần đến lễ Giáng Sinh rồi, Tống Lương Thần nghĩ đến lần trước mình lén đến trường đại học Kinh Mậu vào dịp lễ Giáng Sinh, trông thấy Thích Uy cùng Hứa Tử Ngư ở chung một chỗ. Trước lễ Giáng Sinh, Tống Lương Thần khổ sở vùi đầu trong công việc, anh với mấy người bạn học cùng bận rộn mà trôi qua. Cái lễ Giáng Sinh này Hứa Tử Ngư muốn nếm thử cuộc sống một lần nữa, còn Thích Uy, thì đã kết thúc cuộc sống thanh xuân của mình rồi.
Từ nhỏ Tống Lương Thần cũng rất ít khi bị bệnh, nhưng nay lại bị cảm, phát sốt, ho khan, cả người cũng không còn chút sức lực nào, nghe nói là Châu Âu đang bùng phát một loại vi-rút cúm, anh nằm trong bệnh viện hết 2 tuần mới được xuất viện, sau khi ra viện anh liền toàn tâm toàn ý lao vào gây dựng sự nghiệp của mình.
Chuyện Hứa Tử Ngư và Thích Uy, hiện tại đối với anh dường như trở nên thật xa vời, có lúc anh đang nhìn bảng số liệu tiêu thụ khi ngẩn đầu lên chợt nhớ đến một người, nhưng cái đáng chết nhất chính là, khi anh nhớ tới người đó thì đồng thời cũng nghĩ đến một người nữa.
Hứa Tử Ngư, Thích Uy; Thích Uy, Hứa Tử Ngư; Hứa Tử Ngư là người con gái anh yêu nhất, Thích Uy là người bạn tốt nhất của anh; Thích Uy yêu Hứa Tử Ngư, Thích Uy đã mất rồi. Lý trí và trái tim của anh thường xuyên đấu tranh mãnh liệt như vậy, nhưng cuối cùng lại không còn cách nào khác. Bọn họ đều cần thời gian, anh và cả Hứa Tử Ngư nữa.
Sau khi nhận một hạng mục mới, đã là mùa hè năm sau rồi. Tống Lương Thần cũng không có như dự định ban đầu mà quay trở lại trường đại học Kinh Mậu, Hứa Tử Ngư cũng giống như các bạn khác đều đã tốt nghiệp và đi làm cả rồi. Tuy cô không có khả năng tìm công việc đúng chuyên ngành quảng cáo của mình, nhưng cô lại tìm được cơ hội biên tập, trong thời cuổi khủng hoảng kinh tế này, cho dù là cơ hội như vậy cũng càng ngày càng ít hơn.

Tống Lương Thần gọi điện thoại cho Thạch Lỗi là bạn học năm nhất của anh, Tống Lương Thần có đề cập đến chuyện anh có một người bạn đến công ty tiểu thuyết ngôn tình trên In¬ter¬net phỏng vấn, nếu như có thể thì hy vọng Thạch Lỗi cho cô ấy một cơ hội. Thạch Lỗi bật cười, nói ở Uông thị có giới thiệu công ty tài chính kinh tế của Tống Lương Thần, cuối năm là có thể lên sàn rồi, bạn của Tống Lương Thần nghĩ sao mà lại chạy đến công ty ngôn tình này để làm biên tập đây.
Tống Lương Thần trầm ngâm một chút không nói gì, một lúc sau mới nói: “Chuyện này phải làm phiền cậu rồi, đợi sau khi tôi quay trở về nhất định sẽ cảm tạ hậu hĩnh.”
“Ah, tập đoàn của các cậu muốn phát triển ở Trung Quốc?”
“Cũng sẽ phải trở về thôi, nhưng đợi đến lúc thích hợp.” Khi Tống Lương Thần trả lời câu đó cũng chẳng phải khẳng định, tài chính thế giới vốn luôn thay đổi trong nhanh chóng, lúc ấy đang là thời kỳ của tài chính Hải Khiếu, nhưng dù sao thì công ty cũng sẽ từng bước một đi xuống thôi.
“Hắc, hiện tại mình cũng không muốn làm ngành này nữa, mình muốn đi du lịch vòng quanh thế giới, chờ sau khi cậu về nước thì nói ình biết một tiếng, cậu mua luôn công ty của mình nhé.”
Tống Lương Thần cười cười, tính tình của người bạn này thật là dễ thương, nhưng anh nghĩ chuyện thu mua công ty cũng chỉ là đùa giỡn mà thôi. Ai mà biết chuyện đùa giỡn này qua 3 năm sau lại thành sự thật chứ, lần này anh trở về, ngoài việc sắp xếp thăm dò tình hình tài chính ở trong nước ra, còn là khảo sát công ty Thạch Lỗi xem có nên bỏ tiền ra mua lại công ty này hay không.
“Tổng giám đốc Tống, một lát ngài trực tiếp đến khách sạn nghỉ ngơi luôn sao?”
“Không, tôi muốn trực tiếp đến khu chung cư của thành phố.” Tống Lương Thần lấy mắt kiếng xuống dụi dụi mắt, máy bay đã ổn định đáp xuống cổng T3 của sân bay phía Nam thành phố B.
“Hứa Tử Ngư ơi, anh đã trở về rồi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.